Chương 1: Đêm Đầu Tiên Không Đồ Ăn Vặt
Nam Chính ngồi một mình trong căn hộ tầng 11, trời mưa như đổ máu ngoài kia. Căn phòng trống không tiếng người, chỉ có tiếng quạt máy rền rĩ và ánh đèn vàng rọi lên đôi mắt đã từng nhìn thấy quá nhiều đàn bà và thất vọng.
Hắn vừa kéo một hơi dài, khói cuộn như linh hồn của một kẻ từng yêu nhưng giờ chỉ sống cho bản thân. Hắn nhắm mắt, đầu lâng lâng, cơ thể lặng như xác chết biết cử động.
Rồi nó đến.
Cơn đói.
Cơn quái vật từ địa ngục.
Tủ lạnh trống rỗng. Gói snack cuối cùng đã bị vứt đi sáng nay—một quyết định mang tính cách mạng, như Lenin lật đổ đế quốc Tsar vậy.
Cái dạ dày kêu gào như chó đói.
Hắn mở app đặt đồ ăn, tay run run. Pizza, gà rán, mì cay. Từng tấm ảnh hiện lên như mấy con gái cũ nhắn “Em nhớ anh” vào lúc 2 giờ sáng.
Nhưng lần này… hắn lặng người.
Tay không nhấn vào nút “Đặt hàng.”
Hắn tắt màn hình.
“Tao không yếu nữa.” – Hắn thì thầm.
“Không vì một tí khói mà biến tao thành thằng ăn vụng như lũ loser ngoài kia.”
Hắn đi rửa mặt, uống nước, mở cuốn sách cũ. Cơn thèm ăn vật vã như tình yêu đầu bị từ chối. Nhưng hắn biết—nếu vượt qua đêm nay, hắn có thể vượt qua mọi cơn đói trong đời.
Đêm đó, Nam Chính không ăn gì.
Hắn chỉ hút. Và nghĩ. Và thắng.
Chương 2: Lũ Bạn Và Lũ Snack
Ngày hôm sau, trời nắng như đổ lửa, cái kiểu nắng làm người ta phát điên. Nam Chính ngồi trong quán cà phê, mặt lạnh như tiền, bên cạnh là ba thằng bạn ngu si suốt ngày nghĩ đời chỉ có vui vẻ, gái gú, và đồ ăn vặt.
“Tối qua tao hút con hàng mới, xong order combo gà rán 3 tầng. Đỉnh vl,” thằng Tí nói, tay chấm tương ớt vào miếng khoai chiên ướt nhẹp.
Thằng Hòa thì đang ngốn ly trà sữa to như bắp chân con gái gym, mắt cười hề hề:
“Mày không hiểu đâu, ăn khi phê là thiên đường rồi đấy.”
Nam Chính không nói gì. Hắn chỉ ngồi đó, tay cầm ly đen đá, ánh mắt xuyên qua cả đám người, như thể hắn đang ngồi trong một quán bar ở Berlin, nơi triết gia hút thuốc và viết những dòng cuối cùng của một nền văn minh mục ruỗng.
“Không ăn nữa hả?” – tụi nó hỏi.
“Không.” – Hắn đáp.
“Phê mà không ăn thì sống làm cái mẹ gì?” – thằng Long gào lên.
Nam Chính đứng dậy, bỏ đi.
Tụi nó nhìn theo, như nhìn một gã điên.
Nhưng hắn không điên.
Hắn đang tỉnh hơn bao giờ hết.
Tối đó về, cơn thèm ăn lại mò đến như một con điếm cũ, gõ cửa ký ức bằng mùi khoai chiên và bắp rang bơ.
Hắn ngồi thiền.
Ngực trần, mồ hôi đầm đìa.
Hắn nhìn thẳng vào cơn thèm, như nhìn vào kẻ đã giết anh em mình trong một trận chiến.
“Không,” hắn nói.
“Tao là chiến binh, không phải con heo được vỗ béo bằng phô mai.”
Đêm thứ hai. Hắn vẫn thắng.
Và lần này, hắn cười. Một nụ cười méo mó, khinh bỉ, dành cho chính quá khứ yếu đuối của mình.
Chương 3: Cơn Thèm Ăn Đội Lốt Tình Yêu
Ngày thứ ba.
Hắn thức dậy, người nhẹ như khói. Mắt sâu, mặt gầy, tâm trí sắc như lưỡi dao cạo từng đẩy đi lớp bọt của đám đàn ông văn phòng sống nhạt như nước ốc.
Nhưng hôm đó là sinh nhật con Mai.
Con bé cũ.
Cái con gái hay đội hoodie màu xám, cười ngây thơ mà làm tình như một con nghiện đang cai.
Hắn nhận được tin nhắn:
“Tối nay ghé nha. Em có làm bánh.”
Bánh.
Từ đó vang lên như tiếng súng giữa phố vắng.
Cái bánh con bé từng đút cho hắn ăn trong những đêm mà hắn tưởng mình yêu ai đó ngoài chính mình.
Tối đến, hắn hút nhẹ một điếu. Khói tan vào ánh đèn neon.
Hắn đứng trước căn hộ con bé.
Mùi bơ, mùi sữa, mùi ngọt ngào giả tạo xộc vào mũi như những lời xin lỗi muộn màng.
Con Mai mở cửa, mặc váy ngủ, tóc xõa.
Trên bàn là chiếc bánh phô mai caramel, còn ấm, thơm nức mùi phản bội.
“Anh không ăn à?” – con bé hỏi.
“Không.”
“Sao vậy?”
“Anh đang cai.”
“Thuốc hả?”
“Không. Bánh.”
Nó cười như thể hắn đang đùa.
Hắn không đùa.
Cả tối đó hắn ngồi, nhìn con bé ăn từng miếng bánh, vừa ăn vừa kể chuyện những thằng đàn ông mới trong đời nó.
Hắn chỉ uống trà nóng.
Không một mẩu bánh chạm môi.
Tối đó, hắn về một mình.
Không ăn. Không ***. Không lùi.
Bởi giờ đây, với hắn, kiên định là thứ còn ngon hơn cả đường.
Chương 4: Đêm Mưa Và Tiệm Tiện Lợi 24H
Trời lại mưa.
Cái kiểu mưa như thể Sài Gòn muốn dìm chết những kẻ không đủ mạnh mẽ để sống sót.
Nam Chính bước từng bước trên vỉa hè ướt, áo thun dính sát vào người, tay thò vào túi quần nhưng chẳng có cái mẹ gì ngoài một điếu thuốc ướt.
Hắn đi ngang tiệm tiện lợi 24h.
Ánh đèn trắng xanh rọi ra đường như ánh sáng cuối đường hầm của đám người vừa phê vừa đói, tay run run chọn snack như chọn ma túy loại rẻ.
Hắn đứng lại.
Trời lạnh. Cơn đói từ bụng trào lên đầu như nước sôi.
Trong đầu hắn hiện lên rõ mồn một hình ảnh gói mì Hàn Quốc cay xè, xúc xích nguội, khoai chiên đóng hộp, bánh gạo phủ phô mai.
Từng món một như gọi tên hắn từ quá khứ.
Hắn bước vào tiệm.
Không phải để mua.
Chỉ để đứng giữa cái địa ngục ấy và nhìn thẳng vào kẻ thù.
Một thằng bé kế bên đang gặm bánh hotdog, dính đầy sốt lên mặt.
Một con bé mặc áo hoodie gặm snack vị tôm cay như thể thế giới sắp tận diệt.
Người bán hàng chán đời, chẳng buồn quan tâm.
Nam Chính đi dọc các kệ.
Từng món hắn từng ăn khi yếu đuối hiện ra như ma cũ đòi nợ.
Hắn nhìn thẳng vào chúng, như kẻ sống sót nhìn vào nấm mồ của bạn bè đã ngã xuống.
Rồi hắn mua một chai nước khoáng.
Không gas. Không đường. Không mùi vị.
Chỉ là thứ duy nhất không lừa dối.
Hắn bước ra khỏi tiệm, trời vẫn mưa.
Mỗi bước chân như giẫm lên xác những cơn thèm cũ.
“Chúng mày nghĩ tao sẽ gục,” hắn lầm bầm, uống một ngụm nước lạnh,
“Nhưng tao đang thức tỉnh.”
Chương 5: Kẻ Địch Trong Gương
Ba giờ sáng. Thành phố im lìm như một con thú mệt mỏi sau cuộc săn dài.
Nam Chính ngồi trước gương.
Không phải để soi mặt, mà để nhìn thẳng vào kẻ thù duy nhất còn sót lại: chính hắn.
Gương mặt hắn hốc hác hơn một chút. Nhưng đôi mắt thì khác. Lạnh. Sâu. Tỉnh.
Đó không còn là đôi mắt của thằng nghiện snack nữa.
Đó là mắt của một gã đang từ chối mọi thú vui rẻ tiền để xây một đế chế trong tâm.
Hắn nhớ lại hồi đó, cái thời mỗi lần phê là phải cắn cái gì.
Hộp bánh. Bát mì. Gà rán.
Cứ như thể nếu không nhét vào miệng một cái gì đó, hắn sẽ tan ra như khói cần.
Nhưng giờ… hắn chỉ nhìn.
Nhìn thẳng vào mình.
Và hỏi:
“Mày sợ đói đến vậy sao?”
“Hay mày sợ phải đối mặt với bản thân khi không có gì để nhai, không có gì để che giấu sự trống rỗng?”
Gió lùa qua cửa sổ, màn đêm lạnh như ly trà đá cũ.
Hắn cầm bút lên, viết vài dòng vào sổ:
“Ngày thứ năm.
Không snack.
Không bánh.
Không đầu hàng.
Mỗi lần đói, tao lại thấy rõ mặt mày hơn – đồ khốn.”
Hắn cười, tiếng cười khan đặc, rồi đứng dậy, tập mấy cái hít đất.
Mỗi lần đẩy thân lên khỏi sàn lạnh, hắn thấy mình đang đạp nát từng ký ức yếu đuối.
Sau đó, hắn hút một điếu, ngồi im lặng, như một thầy tu vừa chiến thắng con quỷ nội tâm bằng cách… không ăn một cái bánh nào.
Chương 6: Con Bé Mì Cay Và Cuộc Tái Ngộ Của Những Ký Ức Béo Ngậy
Hôm đó trời oi như một con điếm mặc áo lông giữa tháng Tư.
Nam Chính đang ngồi quán trà đá đầu hẻm, ly đá tan dần như lòng tin của hắn vào đàn bà.
Thì nó xuất hiện.
Con bé tên An.
Tóc đỏ, váy đen, giày trắng.
Cái loại đàn bà mà chỉ cần mỉm cười là khiến một thằng đàn ông yếu đuối gọi ngay một tô mì cay cấp độ 7 lúc nửa đêm và bảo: “Thêm phô mai.”
Nó ngồi xuống không mời.
Đặt lên bàn hai ly trà sữa.
Một cho nó.
Một cho hắn.
“Anh còn hút không?” – nó hỏi, tay nghịch cái ống hút.
“Hút. Nhưng không ăn.” – hắn đáp, mắt không rời mặt đường.
“Vẫn cố chống lại cơn thèm à?”
“Ừ.”
“Thế có chống lại em không?” – nó cười, kiểu cười cũ kỹ, mặn như nước mì gói cạn.
Hắn quay lại nhìn nó. Một cái nhìn không có tình, không có oán. Chỉ có sự trống rỗng của kẻ vừa chiến thắng chính mình nhiều đêm liên tiếp.
Nó rút ra từ túi một gói snack tôm cay. Loại hắn từng nghiền. Loại mà hồi đó, sau khi ngủ với nó, hắn thường ăn hết sạch lúc còn chưa mặc lại quần.
Nó mở ra. Bẻ đôi.
Giơ một miếng trước mặt hắn.
“Chỉ một miếng thôi,” nó nói. “Không ai biết cả.”
Hắn im lặng.
Gió thổi qua, mang theo mùi nhớ và mùi ớt giả tạo.
Hắn nhìn miếng snack như nhìn vào một tấm vé về lại quá khứ.
Rồi hắn đứng dậy.
Bỏ đi.
Không một lời.
Không ngoái lại.
Con bé ngồi đó, một mình, miếng snack rơi xuống đất, nát vụn như những mộng mơ sặc mùi dầu chiên.
Tối đó, Nam Chính hút một điếu trong bóng tối.
Không ăn.
Không nhớ.
Chỉ có một câu trong đầu:
“Tao không phải con chó bị huấn luyện bởi vị cay và bộ ngực.”
Chương 7: Lần Phá Lệ Không Mùi Vị
Ngày thứ bảy.
Bầu trời không nắng, không mưa. Chỉ xám. Như tâm trạng của một thằng đàn ông đã quá tỉnh táo trong một thế giới toàn người phê.
Nam Chính mở tủ lạnh.
Không có gì ngoài vài quả trứng, một lon nước lọc và cái bóng của chính hắn phản chiếu trên lớp kim loại lạnh ngắt.
Hắn đã thắng sáu ngày. Không snack, không đường, không đụng vào bất cứ thứ gì mềm mại hay dễ nuốt.
Mỗi đêm hắn chiến đấu.
Mỗi buổi sáng hắn thức dậy như một vị thánh vừa rời khỏi địa ngục.
Nhưng hôm nay, hắn quyết định… phá lệ.
Không phải vì hắn yếu.
Mà vì hắn muốn biết—liệu khi đã tỉnh, liệu khi đã làm chủ được mọi cơn thèm, thì mùi vị cũ còn là gì nữa không?
Hắn đi bộ đến siêu thị.
Chậm rãi như một tử tù chọn món ăn cuối cùng.
Mua đúng một gói snack tôm cay. Loại từng khiến hắn run tay lúc nửa đêm.
Về nhà.
Ngồi xuống.
Mở gói.
Mùi cay xộc lên mũi, nhưng không còn quyến rũ như xưa.
Chỉ là mùi hóa chất. Mùi rẻ tiền.
Hắn lấy một miếng.
Cắn.
Nhai.
Không cảm xúc.
Không vui.
Không ngon.
Chỉ… buồn cười.
Buồn cười vì hắn từng để thứ này kiểm soát mình.
Buồn cười vì từng nghĩ đây là phần thưởng.
Buồn cười vì sự yếu đuối từng có vị phô mai.
Hắn nhai xong. Nuốt.
Không lấy thêm.
Gói snack còn nguyên.
Hắn đem ra ban công, đổ hết cho lũ chim.
“Ăn đi,” hắn nói. “Chúng mày chưa tỉnh. Tao hiểu.”
Đêm đó, hắn viết vào sổ:
“Ngày thứ bảy. Tao ăn.
Nhưng không phải vì thèm.
Mà vì tao muốn khẳng định:
Không có món nào mạnh hơn một thằng đã hiểu cơn đói là ảo giác.”
Chương 8: Kẻ Phản Bội Ăn Snack Trong Đêm
Nam Chính có một thằng em.
Tên nó là Khánh.
Cũng từng hút. Cũng từng nghiện snack.
Cũng từng thề với hắn, trong một đêm khói mù và nước mắt:
“Anh em mình sẽ làm khác.
Không ăn như lũ heo.
Không sống để nhét đồ vặt vào mồm rồi chết ú ra.”
Họ cùng nhau qua những ngày đầu.
Hít đất trong đói.
Uống nước lọc thay vì coca.
Đọc sách thay vì order bánh tráng trộn lúc 1h sáng.
Khánh từng nói:
“Em muốn làm người.
Không phải con chuột chạy vòng vòng trong lồng, tìm phô mai.”
Nhưng mọi thứ đẹp đẽ đều có ngày rạn.
Tối đó, Nam Chính đến phòng thằng Khánh.
Gõ cửa ba cái. Không ai mở.
Đẩy cửa bước vào.
Và hắn thấy…
Cảnh tượng đó như đấm thẳng vào gan hắn.
Khánh đang ngồi giữa đống gói snack, miệng nhai như điên, mắt vô hồn, tay mở từng gói như một con nghiện vừa tái phát.
Bên cạnh là lon nước ngọt, mì ly, bánh quy, socola.
“Khánh…” – hắn thều thào.
Thằng em giật mình, quay lại. Miệng đầy bột phô mai, ánh mắt đầy tội lỗi.
“Em… chỉ một lần thôi…”
Nam Chính không nói gì.
Hắn bước tới, nhìn đống rác ăn vặt như nhìn xác chết của một lý tưởng.
Một giấc mơ đẹp bị vấy bẩn bởi vị ngọt nhân tạo.
“Không sao,” hắn nói, giọng trầm như đất.
“Có những người sinh ra để làm lính.
Và có những người sinh ra để làm heo.”
Khánh khóc. Nước mắt hòa với vụn snack trên cằm.
Nam Chính bỏ đi, không nhìn lại.
Tối đó, hắn không hút.
Không viết nhật ký.
Chỉ ngồi một mình trên mái nhà, nhìn đèn thành phố, nghĩ về tất cả những lời thề, những đêm phấn khích, những niềm tin tan ra như bơ dưới ánh lửa.
Chương 9: Gần Như Gục Ngã, Gần Như Một Con Chó
Đêm thứ chín.
Mưa lạnh.
Điện cúp.
Thành phố chết lặng như một xác người chưa kịp chôn.
Nam Chính ngồi trong bóng tối.
Không nhạc. Không khói.
Chỉ có tiếng bụng đói như tiếng trống báo tử vọng lên từ bên trong.
Hắn đã mất ngủ ba đêm.
Không vì đói.
Mà vì… cảm giác trống rỗng không có gì để chống lại.
Khi không còn snack, không còn bánh, không còn đứa em bên cạnh để gào “đừng ăn nữa”, hắn chỉ còn lại một mình.
Mà cái đó mới là cơn đói thật sự—cô độc.
Hắn mở tủ.
Lấy ra một gói snack cuối cùng.
Cái gói hắn giấu tận cùng ngăn kéo từ những ngày đầu.
Ngồi xuống.
Cầm gói snack trên tay.
Bàn tay hắn run.
Không vì thèm.
Mà vì hắn biết nếu mở ra, mọi thứ sẽ kết thúc.
“Tao mà ăn mi,
Tao cũng chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối
Giả vờ tỉnh táo.”
Tiếng gió rít qua cửa sổ như tiếng người xưa trách móc.
Bàn tay hắn siết chặt mép gói snack.
Chỉ cần kéo nhẹ…
Rồi hắn nhớ đến những đêm không ăn, những lúc nhai không khí mà vẫn sống sót.
Nhớ ánh mắt của con bé An, cái bánh, cái đùi gà, nỗi nhục khi thấy thằng Khánh rơi xuống như một con giò sống.
Hắn đứng dậy.
Mở cửa.
Ra ban công.
Mưa xối vào mặt hắn như rửa sạch mọi sự nuối tiếc.
Hắn cầm gói snack, ném xuống đường.
Gói rác vỡ ra, từng miếng snack văng tung tóe, tan thành mưa.
Bọn chó hoang bên dưới chạy tới tranh nhau.
Một cảnh tượng hoàn hảo.
“Đúng rồi. Chúng mày ăn đi,” hắn gào lên giữa trời đêm.
“Vì tao không còn là một trong số chúng mày nữa.”
Đêm đó, hắn nằm trên sàn nhà, ướt lạnh, không chăn, không thuốc, không gì cả.
Chỉ có một điều duy nhất còn lại trong hắn:
Ý chí.
Chương 10: Ngày Thứ Mười – Tự Do Không Có Vị
Sáng hôm đó, nắng lên.
Không còn mưa. Không còn đói. Không còn gì cả.
Nam Chính thức dậy trên nền gạch lạnh.
Mắt mở ra chậm rãi như thể cả cơ thể hắn đã chết từ hôm qua, và hôm nay chỉ là phần còn sót lại của một linh hồn chưa siêu thoát.
Không đau.
Không thèm.
Không vui.
Chỉ có một thứ duy nhất còn sót lại – một vùng im lặng tuyệt đối trong đầu hắn.
Hắn pha một ly cà phê đen.
Không đường.
Không sữa.
Không snack bên cạnh.
Mỗi ngụm trôi xuống như một lễ rửa tội cho dạ dày từng bị dày vò bởi bánh, bởi phô mai, bởi đủ thứ màu sắc giả tạo và hương liệu giả vờ là tình yêu.
Hắn mở laptop.
Viết một dòng duy nhất:
“Ngày thứ 10: Tao không còn thèm nữa. Tao không còn gì để thắng, vì tao đã giết kẻ thù cuối cùng – chính mình.”
Hắn đứng dậy, mặc áo, đi bộ ra đường.
Mặt trời rọi vào mắt, không chói, không dịu, chỉ đơn giản là mặt trời—thứ ánh sáng mà hắn từng che bằng gói snack đặt cạnh ly trà sữa.
Một đứa bé đi ngang qua, cầm trên tay gói bánh phô mai.
Nó cười.
Đưa hắn một miếng.
“Chú ăn không?”
Nam Chính nhìn miếng bánh.
Không tức giận.
Không run rẩy.
Chỉ… mỉm cười.
“Không, cảm ơn. Chú ăn ý chí rồi.”
Và hắn bước đi.
Một người đàn ông gầy gò, ánh mắt sâu thẳm, không ai biết tên.
Không ai biết quá khứ.
Chỉ biết—đó là gã đã sống sót qua cơn thèm.
Không bằng thuốc.
Không bằng tình yêu.
Mà bằng một loại sức mạnh lặng lẽ, buồn bã, và… tuyệt đối.
Tự do.
Không có vị.
Nhưng ngon hơn bất kỳ món nào trên đời.
E HÈM
Đây không phải là câu chuyện về việc “ăn vặt” hay không.
Đây là một bản trường ca cô độc về kỷ luật, được viết trong mùi khói thuốc, mưa đêm, ánh đèn neon và mùi snack phô mai rẻ tiền.
Nam Chính không chỉ chống lại cơn đói – hắn chống lại cái bản năng dễ dãi bên trong mỗi người đàn ông hiện đại: thèm tiện nghi, thèm đường, thèm sự an ủi dễ dãi thay vì chiến đấu.
Từng chương là một tầng địa ngục nhỏ:
- Chương 1 đặt nền cho sự kháng cự
- Chương 3, 6, 8 cho thấy sự cô lập khi thế giới xung quanh chọn con đường dễ hơn
- Chương 7, 9 đẩy hắn vào ranh giới giữa người và thú
- Và Chương 10 là sự giải thoát – không vì hắn chiến thắng, mà vì hắn không còn bị điều khiển bởi thứ gì nữa cả.
Hắn không “thành công.”
Hắn tự do.
Một thứ đáng giá hơn cả thành công, hơn cả sáu múi, hơn cả triệu follower.Đây là một tuyên ngôn.
Một bản thánh ca cho những gã đang cố không đầu hàng.
Không phải với thế giới ngoài kia.
Mà với cơn thèm nho nhỏ bên trong.