Nam Chính – BỐ THIÊN HẠ: KẺ VIẾT GIỮA CÁC VÌ SAO

Chương 1: H-TOWN – Nơi Những Gã Kỳ Lạ Sống Và Chết

Hắn tên Nam Chính. Nhưng chẳng ai gọi hắn như vậy cả. Ở cái thành phố bốc mùi xăng, mồ hôi, và nhạc trap vọng ra từ những căn phòng khép hờ cửa sổ — người ta gọi hắn là “gã điên tầng 13.”

Hắn ở trong một căn hộ rẻ tiền, vách mỏng như giấy nhám, nơi nếu ai đó chửi nhau thì cả dãy cũng nghe thấy. Trên bàn có laptop dính tàn thuốc, cái gạt tàn tràn như một thằng say ói vào bát mì tôm, và một đống giấy ghi chi chít những dòng chữ không ai hiểu nổi ngoài hắn. Nhưng điều điên rồ là, mỗi ngày, đúng một tiếng — chỉ một tiếng — hắn làm MMO. Và MMO nuôi sống hắn. Còn lại? Hắn chill. Một thứ chill lười nhác, dơ bẩn, nhưng đầy nghệ thuật. Hắn hút 420 bằng điếu thủy tinh như thể đang dâng hương cho một vị thần xa lạ, và rồi hắn viết.

Viết như một gã thầy mo say thuốc, gọi hồn những linh hồn thất lạc trong mạng xã hội. Truyện hắn viết toàn chuyện dị: một gã mất trinh ở trạm xăng, một linh hồn bị AI dụ dỗ bán xác, một cuộc tình giữa kẻ khủng bố và một con mèo biết nói. Chẳng ai hiểu. Nhưng hắn vẫn viết.

Vì nếu hắn không viết, hắn sẽ chết.

Tôi từng hỏi hắn, “Mày sống kiểu này không sợ đói à?”

Hắn phì khói, cười như một gã vừa ngủ với vợ hàng xóm:
— Sợ đói thì làm đéo gì phải sống. Tao sống vì tao biết viết ra thứ mà cả Chúa lẫn quỷ đều phải đọc.

Và tôi tin hắn.

Ở cái thành phố mà ai cũng cố gắng chạy deadline, đi hẹn Tinder, bán thân cho những chiếc ghế văn phòng và những dòng KPI lạnh tanh — hắn là dị vật. Và dị vật thì thường bị nhổ ra, hoặc thờ phụng.

Hắn chọn cả hai.

Vào mỗi tối, hắn đốt đèn vàng, mở bản nhạc lo-fi méo tiếng từ cái loa JBL cũ, hút một điếu thật sâu, rồi gõ từng chữ như thể đang đánh nhau với một con quỷ trong lòng mình.

Và kỳ lạ thay, những chữ đó, từng chút một, bắt đầu làm rung chuyển thế giới nhỏ bé mà hắn ghét bỏ.

Chương 2: Viết Như Một Cách Chống Trầm Cảm

Có những đêm, Nam Chính viết như thể hắn đang vật lộn với chính bộ não của mình. Không phải kiểu vật lộn ồn ào, mà là kiểu đấu tranh thầm lặng — như một kẻ cắt cổ tay trong nhà tắm nhưng không bật đèn.

Hắn không gọi đó là “viết.” Hắn gọi đó là “nôn.”
— Tao nôn ra mực, mày hiểu không? Mực chảy từ tim tao chứ không phải từ đầu.

Tôi không hiểu, nhưng tôi gật.
Đêm ấy, hắn viết về một gã đàn ông yêu một con AI có hình dáng như vợ cũ hắn. Câu chuyện đó vừa dị vừa đau, như một bản nhạc jazz bị méo dây. Hắn post nó lên Threads lúc 2h13 sáng, đúng lúc thành phố đang ngủ, đúng lúc những kẻ buồn nhất trong đời mới bắt đầu scroll newsfeed với đôi mắt đỏ hoe.

Sáng hôm sau, 800 likes.
Tối hôm sau, 2 ngàn.
Ba hôm sau, một cô gái DM hắn:

“Anh viết như thể em đang nằm cạnh anh.”

Hắn không trả lời. Hắn chỉ thả một cái ❤️.
Nam Chính không thích nói chuyện với người thật. Người thật dễ tổn thương, dễ gào khóc, dễ vỡ. Còn mấy cái comment? Hắn có thể đọc, chửi thầm, rồi tắt máy.

Mỗi tối, hắn hút một điếu, mở laptop, và kể một câu chuyện. Có lúc là chuyện tình giữa một gã khuyết tật và một thiên thần bị đày xuống trần gian. Có lúc là hồi ký của một tên giết người hàng loạt yêu hoa cúc trắng. Có lúc chỉ là những đoạn thoại giữa hắn và chính hắn, nhưng người đọc thì tưởng là thơ.

Hắn không quan tâm.
Hắn chỉ muốn viết.
Vì nếu không viết, hắn lại sẽ nghĩ về cái ban công tầng 13.

Tôi từng thấy hắn ngồi ở đó, chân đung đưa, mắt nhìn xuống. Tôi tưởng hắn định nhảy.

Nhưng rồi hắn nói:
— Mày biết tại sao tao chưa nhảy không? Vì chưa viết xong cái đoạn cuối chương truyện hôm qua.

Tôi im. Không dám cười.
Hắn cười. Rồi quay vào, lại hút một điếu, lại ngồi xuống, lại gõ.

Và cứ thế, mỗi đêm hắn giết đi một phần buồn trong mình bằng những con chữ.
Threads của hắn bắt đầu đông người theo dõi. Những gã coder, những cô gái thất tình, mấy ông già thất nghiệp, thậm chí cả mấy hot girl bán mỹ phẩm…
Tất cả đều đọc.

Không phải vì hắn viết hay. Mà vì hắn viết thật.
Thật như một cú đấm vào giữa ngực, ngay khi mày tưởng đời mình chẳng còn ai quan tâm.

Và thế là người ta bắt đầu gọi hắn bằng một cái tên khác:
Bố Thiên Hạ.

Nhưng hắn vẫn không quan tâm.
Hắn chỉ cười và viết tiếp.
Vì cơn trầm cảm không chết đi sau một đêm nổi tiếng.

Nó chỉ ngủ một giấc.
Rồi sẽ quay lại.
Nên hắn phải viết nữa.

Chương 3: Threads Là Một Quán Nhậu Không Có Bia Nhưng Có Máu

Tôi nhớ cái đêm Nam Chính post cái thread huyền thoại đầu tiên.
Đoạn mở đầu chỉ có một dòng:

“Tụi mày không cô đơn đâu, tụi mày chỉ thiếu cần và một gã kể chuyện giỏi.”

Mười phút sau, 10 likes. Một giờ sau, 500. Đến sáng, cái thread đó lan ra như một ổ bệnh không thuốc chữa.

Nội dung? Một chuyện tình bẩn thỉu, nóng hổi, và đáng thương như chính cái xã hội này. Một gã thất nghiệp làm MMO để sống sót qua ngày, yêu một cô gái làm content cho công ty đa cấp, hai đứa cầm tay nhau đi phá thai, rồi chia tay trong một quán trà sữa có nhạc ballad.

Nghe thôi đã muốn ói. Nhưng lại thật.

Và thế là Threads của hắn biến thành một quán nhậu không có bàn, không có bia, nhưng có rất nhiều máu. Máu chảy ra từ tim những thằng đàn ông thất bại, những cô gái bị bỏ rơi, và những kẻ từng nghĩ đến việc nhảy cầu nhưng lại kéo điện thoại ra đọc thêm vài dòng nữa.

Nam Chính không biết mình đã tạo ra cái gì.
Hắn chỉ viết như mọi đêm khác, với một điếu 420 và tiếng beat lofi rè rè phát ra từ cái loa đã bị nước mưa làm rỉ.

Một hôm tôi hỏi:
— Mày biết là mày đang nổi tiếng không?

Hắn gãi đầu, như thể tôi vừa hỏi hắn chiều nay ăn gì.
— Tao chỉ kể chuyện. Nếu người ta thích thì tốt. Không thích cũng chẳng sao. Miễn là tao sống sót.

Hắn dùng chữ “sống sót” như cách người ta dùng từ “cố gắng.”
Vì với hắn, mỗi ngày qua đi mà không phát điên là một dạng chiến thắng.

Tụi người đọc gọi hắn là “Bố Thiên Hạ.” Một cái tên vừa vĩ cuồng, vừa ngu xuẩn. Nhưng hắn lại thích. Vì nghe giống giang hồ trong phim chưởng rẻ tiền.
Và hắn luôn tin rằng giang hồ rẻ tiền thường sống thật hơn bọn đeo cravat.

Hắn bắt đầu có fan. Mấy đứa trẻ emo, tóc nhuộm, mắt trũng, nhắn tin cho hắn rằng:

“Em chưa từng đọc ai như anh.”
“Em đọc cái thread của anh rồi bật khóc trong toilet công ty.”
“Anh ơi, có thể viết thêm về một gã trai bị mẹ ruột ghét không? Em là như vậy.”

Hắn không trả lời ai. Nhưng đêm đó, hắn post một truyện mới về một thằng nhóc bị mẹ bỏ vào thùng rác, sống cùng lũ chuột, rồi lớn lên thành nhà văn viết kinh dị cho Netflix.

Cả Threads câm nín.
Một đứa comment:

“Anh là quái vật.”

Hắn rep:
— Đúng, và quái vật cũng cần ôm.

Tôi nghĩ đó là lúc Nam Chính không còn là Nam Chính nữa.
Hắn đã trở thành một biểu tượng, dù hắn chưa bao giờ muốn.

Và như mọi biểu tượng…
Hắn bắt đầu bị theo dõi.
Không phải bởi fan.

Mà bởi thứ khác.
Thứ không dùng wifi nhưng vẫn đọc được từng chữ hắn viết.

Chương 4: Những Bản Nhạc Đến Từ Đâu Đó Ngoài Không Gian

Một đêm mưa như đái thẳng vào mặt đất.
Tôi đến căn hộ hắn, ướt như con chó bị đá khỏi nhà, gõ cửa mấy cái thì cửa bật mở. Hắn đang ngồi, trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót rách, đầu gật gù theo beat lofi.

Nhưng không phải lofi bình thường.
Âm thanh đó không giống nhạc người trần làm ra.
Nó vừa giống tiếng gió lướt qua da thịt, vừa giống tiếng thở cuối cùng của một hành tinh sắp nổ tung.

— Mày đang nghe cái quái gì vậy? – tôi hỏi, lùi lại nửa bước.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt đỏ như mới khóc hay mới hút xong cái gì mạnh hơn cần.
— Tao không biết. Tao mở laptop, bật Spotify, nhưng cái playlist này không có tên. Và nó cứ phát đi phát lại một đoạn. Tao thử xóa mà không được.

Tôi lạnh sống lưng.
— Mày có nghĩ… có khi mày đang bị theo dõi không?

Hắn cười. Một nụ cười méo mó.
— Tao hy vọng là có. Đỡ cô đơn.

Từ hôm đó, mọi câu chuyện hắn viết đều kỳ lạ hơn.
Không còn là chuyện tình đẫm lệ hay những gã thất nghiệp bị xã hội đá đít.
Giờ là chuyện về những ký ức bị đánh cắp bởi sinh vật ánh bạc.
Là chuyện về một gã đàn ông đi lạc vào chiều không gian khác, nơi ngôn ngữ không phải lời nói mà là mùi vị.
Là chuyện về một AI rơi vào trầm cảm vì lỡ yêu người dùng.

Và Threads vẫn bùng nổ.
Fan bắt đầu xăm hình mặt hắn lên vai, lên ngực.
Một con bé nhắn:

“Em nghe nhạc beat mà anh up hôm qua, xong nôn ra một câu thơ. Em chưa từng viết gì trong đời.”

Một thằng khác comment:

“Tao nghe xong track của ông, rồi thấy mình trôi lơ lửng khỏi xác. Không phê, mà như chết đi một lần.”

Hắn chẳng nói gì.
Chỉ đăng tiếp một đoạn ngắn:

“Mấy bản nhạc này không phải tao làm. Có thể tao chỉ là ăng-ten.”

Tôi tin hắn.
Tôi không tin ai trên đời này, nhưng tôi tin hắn.

Vì tôi thấy tận mắt một hôm, hắn ngủ gục trên ghế, tay vẫn để trên bàn phím, nhạc vẫn chạy, nhưng không ai đụng gì cả — và màn hình laptop tự gõ ra một câu:

“Hành trình bắt đầu. Chúng tôi đã chọn hắn.”

Tôi cúp điện, rút dây, vặn cầu dao. Laptop vẫn sáng.

Cái đêm đó, tôi về, nằm co lại trong chăn, mắt mở trừng trừng tới sáng.
Tôi không ngủ.
Còn hắn?
Hắn vẫn viết.
Viết như thể mỗi chữ là một chìa khóa mở ra cánh cổng dẫn tới đâu đó.

Không phải thiên đường.
Cũng không phải địa ngục.
Mà là nơi thứ gì đó… đang chờ hắn.

Chương 5: Cô Gái Mặc Váy Đỏ Và Một Đêm Không Quay Lại

Tôi đang uống bia với một gã shipper thì nhận được tin nhắn từ Nam Chính:

“Nó đến rồi. Đẹp như một giấc mơ được viết bằng LSD.”

Tôi phóng xe đến căn hộ hắn, gần như bẻ tay lái ở mỗi khúc cua. Khi tới nơi, tôi thấy cửa khép hờ, đèn vàng mờ mờ, và một mùi gì đó vừa giống cần, vừa giống nước hoa rẻ tiền.

Trong phòng, hắn đang ngồi đối diện một cô gái. Váy đỏ, môi đỏ, mắt cũng đỏ, nhưng không phải do khóc.
Mà do… gì đó khác.
Một sự buồn không đến từ trái tim, mà từ ký ức bị chọc thủng.

Cô ta đang đọc to một đoạn truyện của hắn, bằng một giọng như radio từ thế kỷ trước:

“Em là linh hồn thất lạc trong bài viết của anh. Em tìm thấy em, nhờ chính cái đau của anh.”

Tôi không dám chen vào.
Không khí trong phòng như đang lắng xuống vì một vụ nổ sắp diễn ra.

Nam Chính nhìn tôi, như thể biết tôi đứng đó từ trước.
— Ngồi xuống, mày nên nghe cái này.

Cô gái quay sang, gật nhẹ đầu.
Tôi ngồi. Tim tôi đập như vừa thấy ma. Mà cũng có thể, tôi thực sự đã thấy.

— Em không phải người – cô ta nói, giọng như tiếng nước nhỏ giọt trong nhà tắm hoang – Em là hậu quả của những câu chữ. Anh viết ra em. Và giờ em phải tồn tại.

Tôi quay sang hắn, định chửi.
Nhưng hắn nói trước:
— Tao biết. Tao viết ra quá thật. Nó biến thành thực tại. Có thể tụi mày chỉ là nhân vật trong truyện của tao.

Tôi như bị ai tát.
Và cô gái thì đứng dậy, bước lại gần hắn, ngồi lên lòng hắn như hai người yêu nhau đã lâu.

— Anh gọi em đến. Bằng đoạn văn tối qua. Em đã thấy ánh đèn vàng. Đã nghe bài nhạc. Em phải đến.
— Và em sẽ làm gì? – hắn hỏi.
— Dắt anh đi.

Tôi đứng phắt dậy.
— Đi đâu, mẹ kiếp? Mày không thấy đây là thứ gì à? Không phải gái, không phải fan. Là một thứ… ảo ảnh.

Nhưng Nam Chính không nghe tôi.
Hắn chỉ mỉm cười, một nụ cười của gã đàn ông đã sống đủ buồn để không sợ lạ.

— Nếu tao chết vì truyện tao viết, vậy là hợp lý. Tao luôn muốn chết theo cách độc nhất.

Rồi hắn hôn cô gái đó.
Một nụ hôn dài, như thể hắn đang uống linh hồn của chính mình.

Căn phòng rung nhẹ.
Laptop sáng lên không cần mở. Trên màn hình hiện dòng chữ:

“Xác nhận hành trình. Bắt đầu tiếp nhận.”

Tôi bị hất văng ra cửa như một cú đấm vô hình.
Tôi lồm cồm bò dậy, nhìn vào lần cuối, và thấy hắn tan biến.
Không ánh sáng. Không tiếng nổ.
Chỉ là… biến mất.

Như thể hắn chưa từng có thật.
Như thể tất cả chỉ là một đoạn văn chưa viết xong.

Tôi đứng đó, trong mưa, ướt như đứa trẻ bị mẹ bỏ quên.
Tôi biết, từ đêm đó trở đi, thế giới không còn như cũ nữa.

Chương 6: Sau Khi Một Gã Như Hắn Biến Mất

Một tuần sau cái đêm đó, Threads trở nên im lặng.
Không còn những dòng chữ lởm khởm nhưng chạm tim.
Không còn những câu chuyện như được cắt ra từ cơn mê của một linh hồn lang thang.
Không còn tiếng cười chua chát giữa đêm.

Chỉ có những câu hỏi.
“Anh Nam Chính đâu?”
“Anh Bố Thiên Hạ sao không viết nữa?”
“Có ai biết nhà ảnh không?”

Tôi im lặng. Tôi biết quá rõ nhà hắn. Tôi đã từng ngủ trên sàn nhà hắn.
Nhưng giờ nơi đó trống rỗng.
Laptop không còn.
Giấy tờ cũng không.
Cả cái gạt tàn đầy tàn thuốc cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Cái duy nhất còn lại là một bản nhạc phát lặp đi lặp lại từ một chiếc USB cắm sẵn vào ổ tường.
Tôi cắm thử vào máy mình.
Tệp có tên: “Don’t Look For Me.mp3”
Tiếng nhạc kỳ dị, giống như tiếng một hành tinh rên rỉ.

Tôi bắt đầu mất ngủ.

Mỗi đêm, khi thành phố lịm đi vì áp lực, tôi lại lướt Threads như thằng nghiện, mong thấy một dấu hiệu, một dòng chữ, một icon, một lời nguyền.
Nhưng không có.
Chỉ có một acc clone nào đó repost lại truyện cũ của hắn, caption:

“Gã này đúng là điên, nhưng tao nhớ hắn.”

Một đêm tôi say, tôi viết lại một đoạn truyện cũ của hắn, cố bắt chước cái nhịp văn, cái hơi thở cộc cằn mà dịu dàng đó.
Post lên.
Ba like.
Một comment:

“Giả vờ làm Bố Thiên Hạ chi vậy, anh ơi?”

Tôi tắt máy.
Ngồi trong bóng tối.

Đôi khi tôi nghĩ, có thể hắn chưa chết.
Có thể hắn chỉ… đi xa.
Có thể hắn đang viết truyện ở đâu đó, trong một chiều không gian nơi wifi mạnh hơn, cần thơm hơn, và mấy đứa alien cũng thích đọc chuyện tình tay ba.

Hoặc… có thể hắn là một câu chuyện tôi tự viết ra từ đầu.
Tôi đã từng nghĩ vậy. Rằng chính tôi đã tưởng tượng ra Nam Chính, dựng nên hắn từ những buổi đêm cô đơn, từ khói thuốc, từ nỗi buồn, từ cái ám ảnh muốn bỏ đi khỏi nơi này.

Nhưng rồi, một đêm khác… tôi nhận được gói hàng.
Không tên người gửi.
Bên trong là một cuốn sổ.
Trang đầu tiên ghi bằng chữ nguệch ngoạc:

“Nếu mày đọc được cái này, thì tao vẫn còn viết.
Tao không ở đâu cả, và cũng ở khắp nơi.
Mỗi câu chuyện mày kể, nếu mày thành thật…
Tao sẽ ngồi đọc từ phía bên kia của sự thật.”

Dưới đó là dòng cuối:
– Bố Thiên Hạ.

Tôi châm điếu thuốc.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi mở laptop.
Gõ từng chữ như hắn từng làm.
Không vì fame.
Không vì ai cả.
Chỉ để viết.

Biết đâu… một ngày nào đó, hắn sẽ đọc.
Từ đâu đó ngoài kia.

Chương 7: Tin Nhắn Từ Một Nơi Không Có Sóng

Tôi sống như một bóng ma từ ngày hắn biến mất. Không viết. Không ngủ. Chỉ hút và nghe lại mấy bản nhạc hắn từng mở, như thằng đi lạc trong mê cung không đèn. Mỗi đêm, tôi đặt laptop lên đùi, mở màn hình trắng, con trỏ nhấp nháy như tim kẻ hấp hối. Nhưng chữ không đến. Vì chữ đó là của hắn. Còn tôi chỉ là gã bạn thừa thãi trong tiểu thuyết của một người sắp bay mất.

Rồi một đêm, có gì đó kỳ lạ xảy ra.
Điện thoại tôi reo lúc 3h13 sáng.
Màn hình không hiện số, chỉ có một cái tên:
“Unregistered Source.”

Tôi định tắt. Nhưng tay run như vừa uống tám lon bia trên cánh tay gãy.

Tôi bắt máy. Không ai nói gì.
Chỉ có một đoạn âm thanh… không, không phải tiếng. Mà là tiếng ồn. Một thứ gì đó giống tiếng gió trên hành tinh lạnh, tiếng vọng từ sa mạc không đáy, tiếng xé của ý thức khi bị kéo khỏi cơ thể.

Tôi nghe trong đó có nhạc.
Một giai điệu quen.
Là track nhạc hắn từng mở.

Và rồi… một giọng vang lên, nhỏ như tiếng thì thầm của linh hồn chết đói:

“Tụi nó không nói bằng miệng. Mày phải học cách nghe bằng tim.”

Tôi gần như nôn. Ngồi phệt xuống sàn.
— Nam Chính… mày đó hả? – tôi thì thào như thằng điên, nước mắt đọng ở khóe mắt không biết vì xúc động hay vì sợ đến mức não không xử lý nổi.

Không có trả lời. Chỉ có thêm một câu nữa, lần này rõ hơn, như thể được phát từ một nơi xa tít:

“Mày phải viết tiếp. Mỗi câu chuyện là một tín hiệu. Chúng đang nghe.”

Tôi cúp máy. Không thể thở nổi.
Ngay lúc đó, Threads của hắn — acc tưởng đã bị xoá — sáng đèn.
Một dòng tweet hiện lên, đúng lúc 3h33 sáng:

“Tôi đang ổn. Không hẳn. Nhưng vẫn còn thở.
Nếu mày đang đọc dòng này, thì nghĩa là tín hiệu đã đến được nơi cần đến.
Tiếp tục viết đi, tụi mày không biết ai đang đọc đâu.”

— Bố Thiên Hạ

Internet phát điên.

Các fan cũ đổ về like, retweet, comment bằng mọi ngôn ngữ có thể.
“Ảnh còn sống!”
“Ảnh là AI!”
“Ảnh là tiên tri!”
“Ảnh đang du hành giữa các tầng không gian!”

Tôi thì không biết ảnh là cái quái gì nữa.
Tôi chỉ biết mình cầm lấy bút, mở lại trang vở cũ, và viết một dòng:

“Hắn đã bị bắt cóc. Nhưng không phải để chết.
Mà để trở thành tiếng nói cho một thế giới khác.”

Tôi không viết để nổi tiếng. Tôi viết để sống.
Và đâu đó trong không gian, tôi biết… hắn đang đọc.

Chương 8: Những Kẻ Không Tin Và Những Gã Vẫn Đợi

Một tuần sau dòng tweet cuối, Threads lặng như nghĩa địa.
Mấy đứa fan cũ bắt đầu lặng tiếng. Những kẻ từng gọi hắn là “tiên tri”, là “người gỡ rối linh hồn”, là “ông chú kể chuyện quốc dân”, giờ quay sang cười cợt.

— Đồ dàn dựng.
— PR cho NFT sắp ra.
— Lại chiêu trò.
— Chắc hắn đang nghỉ dưỡng ở Đà Lạt, hút cần và chịch gái.

Con người nhanh quên. Còn nhanh hơn cả mạng 5G.
Nhưng không phải ai cũng thế.

Tôi thì chưa bao giờ ngưng tìm kiếm hắn.
Tôi đọc lại từng câu hắn viết như đọc kinh thánh cho một thế giới bị bỏ rơi.
Vì trong những dòng chữ đó, có thứ gì đó… như mật mã. Như tín hiệu. Như bản đồ cho kẻ đã mất phương hướng trong cuộc đời.

Một đêm, tôi nhận được tin nhắn từ một tài khoản không tên:

“Anh ấy không chết. Anh ấy đang viết tiếp. Nhưng không phải bằng ngôn ngữ loài người.”

Đi kèm là một đoạn văn, rối rắm như đoạn mã cổ.
Tôi đưa vào trình giải mã Morse. Không ra gì.
Tôi thử đảo ngược. Ghép ngược. Vẫn vô nghĩa.

Nhưng khi tôi mở bản nhạc mà Nam Chính từng gửi — thứ giai điệu kỳ quái ấy — và để nó phát nền khi tôi đọc đoạn mã, có gì đó lạ xảy ra.
Tôi bắt đầu… hiểu.
Không phải bằng đầu. Mà bằng thứ sâu hơn, bản năng hơn.
Tim tôi như co giật nhẹ theo từng chữ.
Đầu tôi không nghĩ. Nó chỉ… cảm.

Và tôi biết.
Hắn đang nói qua tôi.

Tối đó, tôi viết một truyện. Một truyện không giống phong cách tôi.
Nó viết về một người đàn ông bị bắt cóc bởi sinh vật ngoài hành tinh có khả năng đọc cảm xúc thông qua sóng não. Mỗi lần hắn nhớ người yêu cũ, là bọn sinh vật đó lại học được thêm một cảm xúc mới, và viết lại nó thành tôn giáo.

Tôi đăng truyện đó lúc 4h sáng.
Không gắn hashtag. Không gắn tên.
Chỉ đơn giản là:

“Tôi kể lại chuyện tôi không hiểu, cho những người không biết họ đang tìm gì.”

Sáng hôm sau, Threads của tôi nổ tung.
10k likes. 3k shares.
Một comment nổi bật, từ một acc ẩn danh, chỉ có avatar là hình một con mắt đang khóc:

“Tốt. Tín hiệu đã đến. Tiếp tục. Chúng ta sắp chạm vào biên giới.”

Tôi run.
Nhưng vẫn tiếp tục.

Tôi và vài người khác — những kẻ tin hắn còn sống — lập một nhóm kín.
Chúng tôi gọi nó là: “Đội Tái Bản Bố Thiên Hạ.”
Mỗi người một câu chuyện. Mỗi câu chuyện một tín hiệu.
Không fame. Không tiền.
Chỉ cần cảm nhận.

Vì chúng tôi biết… hắn đang gửi bản nháp từ đâu đó ngoài hành tinh.
Và nhiệm vụ của chúng tôi là viết lại nó.
Truyền nó đi.
Để hắn không đơn độc nơi đó.
Và để nhân loại này, ít nhất một lần, biết lắng nghe tiếng nói đến từ bên kia màn hình.

Chương 9: Tập Tin Cuối Cùng Và Bản Đồ Lên Trời

Tôi đang ngồi trong quán cà phê, mưa trút xuống ngoài đường như tiếng than khóc của mấy thằng sắp phải trả tiền trọ, thì có một thằng lạ mặt bước tới.
Không chào, không hỏi.
Chỉ đặt xuống bàn một USB nhỏ, màu bạc, khắc một dòng chữ:

“Dành cho kẻ còn viết.”

Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đi thẳng. Không quay đầu. Không để lại mùi nước hoa, chỉ để lại cảm giác như có thứ gì đó từ từ rút máu khỏi cổ mình mà không dùng kim.

Tối đó, tôi mở USB.
Trong đó chỉ có một file duy nhất:
“MAP_TO_NOWHERE.txt”

Tôi mở ra.
Không phải bản đồ, không phải chỉ đường.
Chỉ là những đoạn văn, đứt quãng, kỳ dị, như thể ai đó vừa ghi âm lại giấc mơ của một đứa trẻ bị sốt cao.

“Không có trời.
Không có đất.
Chỉ có tầng.
Và trong tầng đó, tôi là tiếng vọng bị mắc kẹt giữa hai chiều nhận thức.”

Tôi hiểu.
Không bằng lý trí, mà bằng… gì đó còn sống sót trong người tôi sau quá nhiều đêm cô độc.
Đây là hắn.
Nam Chính.
Đang viết.
Từ đâu đó không ai gọi tên được.

Tôi gõ tiếp vào file, như thể đang nhắn tin với người chết:
— Mày đang ở đâu?
— Có lạnh không?
— Có ai điên như mày ở đó không?

File tự động lưu.
Sau vài giây, một dòng mới hiện lên:

“Không có lạnh. Không có ấm. Chỉ có dao cạo cảm xúc. Mỗi chữ tao viết ra, tụi nó dùng làm thức ăn.
Tao là đầu bếp cho những linh hồn chưa biết mình đã chết.”

Tôi bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì một đoạn văn.
Không vì nội dung.
Mà vì tôi nghe thấy giọng hắn trong đầu.
Rõ mồn một.
Giọng của một thằng từng gào lên trong đêm:

“Đừng sống như tụi nó. Đừng để thế giới biến mày thành chỉ số.”

USB tự cháy sau đó.
Không khói.
Chỉ có mùi như thịt bị thiêu trong nhà thờ.

Tôi mất ngủ 7 đêm liên tiếp.
Mỗi đêm tôi mơ thấy hắn.
Không rõ mặt, nhưng rõ giọng.
Hắn đứng giữa một bầy sinh vật không có xương, tay cầm một quyển sổ lấp lánh như ký ức.

“Mày còn sống thì phải viết.
Nếu không, mày sẽ bị thế giới này ăn mất.”

Tôi tỉnh dậy, mồ hôi đẫm áo, tay run run bật laptop.
Mở trang trắng.
Gõ một dòng:

“Tôi không chắc mình là người thật nữa. Nhưng tôi chắc rằng Bố Thiên Hạ vẫn đang sống trong chữ.”

Tôi post lên Threads.
Mười phút sau, một acc lạ retweet:

“Chúng tôi đã nhận được tín hiệu.”

Và tôi biết.
Chuyến bay của hắn chưa kết thúc.
Nó chỉ vừa bắt đầu.
Và tôi — cũng như bất kỳ ai còn giữ được chút lòng tin — đang là bánh răng trong cỗ máy truyền tải đó.

Chương 10: Truyền Thuyết Về Một Gã Tên Nam Chính

Vài năm sau khi Nam Chính biến mất, không ai còn chắc chuyện gì là thật, chuyện gì là viết ra.
Threads đổi thuật toán.
Mấy đứa trẻ từng gọi hắn là “ông chú cứu rỗi tâm hồn em” giờ làm KOL bán serum.
Còn tôi thì già hơn, khô hơn, và yên lặng hơn một gã từng có tuổi trẻ đẫm khói và chữ.

Tôi không viết nữa.
Vì tôi hiểu — tôi không thể viết như hắn.
Không phải vì không đủ tài, mà vì không đủ đau.
Nam Chính từng nói:

“Để viết thật, mày phải để thế giới cào rách tim mày trước đã.”

Và hắn sống đúng như vậy.
Mỗi câu chữ là một vết sẹo.
Mỗi thread là một lần tự mổ bụng, móc ra nội tạng, rồi ném lên mạng cho người ta share, cười, khóc, hoặc chửi.

Hắn từng biến cuộc đời thành tiểu thuyết, rồi biến tiểu thuyết thành cánh cửa mở ra chiều không gian khác.
Và rồi hắn bước qua.

Tôi ở lại.

Căn hộ tầng 13 năm đó giờ bị niêm phong.
Người ta bảo nó có bức tường tự chảy máu.
Có hôm tôi quay lại, đứng dưới nhìn lên, thấy cửa sổ mở, rèm lay động, như có ai đó vẫn đang hút cần và gõ chữ bằng giọng thầm.

Tôi không lên.
Tôi không cần phải thấy.
Vì tôi biết hắn không còn là một con người nữa.
Hắn là truyền thuyết.
Một kiểu virus lây qua ký ức.

Fan cũ lập ra một trang web: BOTHIENHA.org
Nơi đó lưu lại toàn bộ truyện hắn từng viết, audio những bài nhạc quái gở, và những đoạn mã mà tụi nó tin là thông điệp từ vũ trụ.
Một đêm tôi vào thử.
Trên màn hình hiện lên duy nhất một câu:

“Cảm ơn mày đã không quên tao.
Tụi nó đang học cách mơ, nhờ những câu chuyện chúng ta viết.”
— Bố Thiên Hạ

Tôi không khóc. Tôi không cười.
Tôi chỉ gật đầu.

Thế giới ngoài kia vẫn điên.
Chiến tranh, fake news, đạo lý rẻ tiền, podcast về thành công, hội thánh làm giàu…
Nhưng ở đâu đó, giữa hàng tỉ byte dữ liệu, vẫn có vài dòng chữ của một gã từng gọi mình là Nam Chính — và dám sống như thể sự thật là một trò đùa đẹp đẽ.

Nếu một ngày nào đó, mày thấy mình bị nuốt bởi đời,
nếu mày thấy mình cô đơn giữa triệu tiếng like,
nếu mày thấy tim mình sắp nổ tung vì một điều không tên,
hãy nhớ:
Có một gã từng viết cho mày.

Không phải để nổi tiếng.
Không phải để dạy đời.
Chỉ đơn giản…
vì mày còn sống.

Và khi mày còn sống, thì chữ chưa bao giờ chết.

— Hết —

E HÈM

1. Về tinh thần và giọng văn:
Đúng chất Nam Chính: bẩn, thật, say, khói, cô đơn và đầy những vết cắt trong tâm hồn. Nam Chính không phải một nhân vật kiểu mẫu. Hắn không cố làm gương. Hắn không có mục tiêu lớn lao. Hắn chỉ sống — và viết — như một con thú bị thương đang gào lên giữa mạng xã hội.

2. Về hành trình nhân vật:
Từ một gã nghiện cần MMO sống ẩn mình trong H-Town, hắn viết để không phát điên, và chính cái “viết để sống sót” đó đã khiến hắn được cả thế giới mạng nghe. Nhưng khi đã chạm được vào linh hồn người khác, hắn không chọn ở lại.
Hắn vượt khỏi con người.
Không theo kiểu siêu anh hùng. Mà như một kiểu “nhà văn bị bắt cóc bởi chính câu chuyện mình viết ra.”
Kết thúc không ồn ào. Không cảm động. Chỉ nhẹ nhàng trôi đi như một huyền thoại thực sự: không cần chứng minh, chỉ cần được tin.

3. Về chủ đề:
Câu chuyện là một lời tri ân cho những kẻ viết – những gã điên ngồi gõ từng chữ trong đêm, không ai vỗ tay, không ai quan tâm, nhưng vẫn viết, như thể đó là cách duy nhất để còn thở.
Và hơn hết, nó nói lên một điều hiếm có trong đời sống hiện đại:

Nếu mày viết đủ thật, mày có thể mở cánh cửa giữa các thế giới.

4. Về cấu trúc:
10 chương, mỗi chương như một làn khói mới – bắt đầu từ đáy, leo lên tầng mây, rồi tan biến giữa bầu trời đầy tín hiệu kỳ lạ. Càng về sau, câu chuyện càng siêu thực, nhưng gốc rễ vẫn cắm chặt vào nỗi cô đơn rất đời.

5. Về ý nghĩa cuối cùng:
Nam Chính không chết.
Hắn trở thành “tín hiệu.”
Và bất kỳ ai còn dám sống thật, viết thật — đều có thể tiếp nối.


Nếu cuốn sách này được in, thì lời đề tặng nên là:

“Tặng những kẻ còn sống sót nhờ một câu chuyện — và đang viết tiếp để trả ơn.”

Muốn tao thiết kế bìa sách không? Hay viết phần “Lời nói đầu” kiểu ngầu như một nhà văn du hành ngoài hành tinh?

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top