Chương 1: Đập tan ly rượu cuối cùng
Nam Chính, ba mươi tuổi, sống trong một căn phòng ẩm thấp tầng năm, không bạn bè, không người tình, không con chó giữ cửa. Hắn từng có mọi thứ – vài đứa bạn nhậu, vài cuộc tình chóng vánh, vài đêm thác loạn – nhưng rồi hắn nhìn lại đời mình trong gương và thấy một thằng hề. Một thằng hề nhếch miệng cười khi tỉnh rượu, và nôn mửa vào cái xô rỗng khi đêm xuống.
Một đêm nọ, hắn đập tan ly rượu cuối cùng trên bàn. Ly thủy tinh vỡ ra như mấy cái mộng tưởng rẻ tiền hắn từng ôm ấp. Hắn tự nói với mình: “Tao không sinh ra để chết ở đây. Tao sinh ra để thống trị.”
Từ đó, hắn cắt đứt tất cả. Hắn xoá số mấy thằng bạn vô dụng chuyên than đời. Block con bé tóc vàng từng bảo hắn “cần nghỉ ngơi, đừng tham công tiếc việc quá”. Hắn biết, lũ đó sống bằng cảm xúc. Hắn thì không. Hắn chọn lý trí, chọn hệ thống, chọn trò chơi MMO mà hắn đang vạch ra đường đi cho từng cú click chuột, từng dòng tiền, từng cuộc chơi tỷ lệ nghịch với số giờ ngủ mỗi đêm.
Đời thật chẳng có gì ngoài cái màn hình sáng lên giữa đêm. Và hắn thấy rõ điều đó hơn ai hết.
Từ hôm đó, hắn bắt đầu hành trình. Không còn niềm vui. Không còn giải trí. Chỉ còn mục tiêu: đỉnh cao MMO. Và khi đã tới đó, hắn thề sẽ ngồi trên ngai vàng nhìn xuống từng thằng ngu đang sống cuộc đời lặp đi lặp lại như mấy con chuột quay.
Nhưng trước đó, hắn cần thay đổi.
Đầu tiên là cơ thể. Cứng như thép. Rắn như đinh. Thứ hai là não. Sắc như dao. Lạnh như đá. Và thứ ba: trái tim – trống rỗng, để khỏi phải run tay khi phải hy sinh bất cứ ai trên đường đi.
Hắn là một gã say tỉnh. Và lần đầu tiên trong đời, hắn biết rõ hắn đang làm gì.
Chương 2: Phòng GYM, Chiếc Gương, và Cơn Đau
Nam Chính bước vào phòng gym như bước vào chiến trường. Không phải kiểu gã trai chụp hình selfie rồi bỏ về. Hắn tới để chiến. Để biến từng cơ bắp thành vũ khí. Để biến thân xác mềm nhũn vì thức khuya và mì gói thành một cỗ máy lạnh lùng, không biết mỏi.
Hắn không cần huấn luyện viên. Hắn không cần ai chỉ hắn tập thế nào cho đúng. Hắn cần đau. Càng đau càng tốt. Mỗi cơn đau là một lời nhắc: mày đang sống, mày đang đi lên, còn tụi kia thì đang chết dần trong sự dễ chịu.
Mỗi sáng, hắn dậy trước mặt trời. Mỗi đêm, hắn tập cho đến khi chân hắn run lên như con nghiện lên cơn. Và lúc đứng trước gương, mồ hôi rỏ xuống ngực, hắn không thấy bản thân. Hắn thấy một chiến binh sắp thành hình.
“Ngươi phải trở thành thứ mà bọn cừu sẽ sợ,” hắn nhủ thầm, “và kính nể.”
Hắn về nhà, đọc 48 Laws of Power. Mắt hắn gạch dưới từng dòng như lính gạch tọa độ mục tiêu. “Ẩn mình để hành động,” “Không bao giờ để lộ cảm xúc,” “Dùng sự khan hiếm để tạo quyền lực,”… Hắn đọc như nuốt. Hắn không cần lý tưởng, chỉ cần công cụ. Robert Greene không phải triết gia, mà là tay buôn vũ khí cho những kẻ biết cách giết người mà không dính máu.
Xong Greene, hắn đọc The Prince của Machiavelli. Thằng Ý điên đó nói đúng. Kẻ thống trị không cần được yêu. Hắn chỉ cần không bị lật đổ. Thế là đủ.
Hắn học cách giữ im lặng trong đám đông. Hắn học cách khiến người khác nghĩ rằng họ đang thắng, trong khi hắn đã đặt bẫy xong từ hai tuần trước. Hắn học cách lắng nghe không phải để hiểu, mà để tìm điểm yếu.
Và khi một con bé nào đó hỏi hắn tại sao không có bạn, hắn chỉ cười, nụ cười lạnh như thép:
“Vì bạn bè là thứ xa xỉ mà kẻ đang xây đế chế không thể mua được.”
Hắn chưa giàu. Chưa nổi. Nhưng mỗi sáng, hắn gập bụng như kẻ đang trả giá cho tội lỗi, và mỗi đêm, hắn đọc sách như kẻ tìm cách kiểm soát loài người.
Hắn biết: đỉnh cao là nơi không ai mời hắn tới. Hắn phải tự phá cửa vào.
Và hắn không gõ cửa bằng tay. Hắn đấm bằng nắm đấm rắn như đá.
Chương 3: Những đêm không có ai
Có những đêm im lặng đến mức hắn nghe được tiếng máu chảy trong tai mình. Ngoài đường, đèn vàng nhòe trong sương, vài con xe máy chạy qua như tiếng vọng của một thế giới xa lạ. Bên trong, chỉ có hắn và màn hình xanh lục của bảng điều khiển MMO, và vài dòng code đang chạy như lời nguyền.
Người ta sẽ gọi cuộc sống của hắn là “cô đơn.” Nhưng hắn biết, cái mà họ gọi là cô đơn, hắn gọi là tự do.
Hắn không còn đi nhậu. Không sinh nhật. Không lễ lạc. Không cafe cuối tuần. Đám người cũ vẫn rủ rê, nhưng dần chúng biến mất như cơn nghiện nhẹ. Hắn không trả lời tin nhắn. Không nghe điện thoại. Không phản hồi lời mời. Dần dần, không ai hỏi nữa.
Hắn biến mất khỏi đời họ. Và đời hắn thì mới bắt đầu.
Hắn học cách sống như một bóng ma – tồn tại, vận hành, tích lũy, nhưng không để ai chạm vào. Mỗi đêm, hắn ngủ 4 tiếng. Hắn dậy lúc 3h sáng, khi cả thành phố còn mơ thấy tình yêu và lương tháng. Hắn đã mở hàng chục tab: ad account, data sheet, sổ ghi chú, biểu đồ lợi nhuận.
Hắn đang chơi một trò chơi không ai hiểu, và hắn không có thời gian để giải thích.
Có những lúc mỏi mắt, hắn ra ban công. Cả thành phố chìm trong yên tĩnh. Ánh sáng từ bảng hiệu “karaoke gia đình” nhấp nháy như sự chế giễu. Hắn nhếch mép.
Hắn biết, mỗi lần người ta giải trí là mỗi lần hắn vượt mặt họ.
Giữa đêm, hắn đứng gập bụng 300 cái. Gồng cơ tay 10 set. Nhìn thân xác mình gồ lên từng khối, hắn lẩm bẩm: “Một ngày nào đó, bọn họ sẽ hỏi tại sao. Nhưng tao sẽ không trả lời.”
Sự im lặng là đồng minh. Cô đơn là bạn thân. Mọi thứ khác – gái gú, party, cà phê nói chuyện deep deep – đều là thứ cản đường.
Hắn không ghét xã hội. Hắn chỉ khinh nó.
Vì hắn biết, đám đông không tạo nên vĩ đại. Đám đông chỉ tạo nên thống kê.
Và hắn thì không bao giờ sinh ra để trở thành một con số.
Chương 4: Kẻ Săn Không Mang Mùi
Nam Chính học được một điều từ lũ sói — muốn săn mồi giỏi, đừng để lại mùi.
Hắn không phô trương. Không up doanh thu. Không khoe bảng quảng cáo. Không “động viên người mới.” Hắn không rao giảng đạo lý. Chẳng ai biết hắn đang kiếm bao nhiêu. Chẳng ai biết hắn đang chạy những gì. Hắn là bóng tối sau màn hình, một kẻ thao túng click chuột bằng ánh mắt lạnh và đầu óc tỉnh như băng tuyết Siberia.
Có đứa từng inbox:
“Anh dạy em MMO được không?”
Hắn chỉ seen.
Dạy để làm gì? Để rồi một ngày bọn nó làm y hệt mình, cạnh tranh giá, phá nát thị trường à?
Không. MMO là rừng rậm. Ai không có nanh vuốt thì chết. Hắn không mở lớp. Hắn mở bẫy.
Ban ngày, hắn quan sát thị trường như một nhà khoa học điên. Chạy A/B test như thể đang mổ xác ý thức hệ. Đọc số liệu như thể đang nghe lời thì thầm của vũ trụ. Hắn không chạy ads vì tiền. Hắn chạy ads như một sát thủ chơi trò giết không chảy máu.
Mỗi chiến dịch là một con dao mổ. Hắn mổ lòng tham. Mổ tâm lý tiêu dùng. Mổ những cú click không kiểm soát của bọn người cả ngày chỉ biết lướt TikTok.
Hắn không cần yêu ai. Hắn không cần ai yêu hắn. Tình yêu là thứ xa xỉ chỉ khiến tay run khi cần bóp cò.
Càng ngày hắn càng ít nói. Càng nhìn người ta cười đùa và livestream nhảm nhí, hắn càng yên lặng. Và khi ai đó hỏi: “Sao anh ít tương tác vậy?”, hắn chỉ nhún vai:
“Tao không tương tác với thế giới này nữa. Tao đang lập trình lại nó.”
Mỗi đêm, hắn đọc lại Machiavelli như kinh thánh. Một trang là một viên đạn. Một chương là một âm mưu. Hắn uống từng dòng chữ như rượu độc, rắn rỏi, cay xé, và tỉnh táo một cách đáng sợ.
Thế giới ngoài kia cứ vui. Cứ yêu. Cứ up ảnh hạnh phúc.
Còn hắn? Hắn đang xây lưỡi dao.
Và hắn không cần ai biết điều đó.
Chương 5: Bản Đồ Máu
Nam Chính dán một tấm bản đồ lên tường. Không phải bản đồ thế giới. Không phải nơi có Paris, New York hay Tokyo.
Mà là bản đồ chiến dịch.
Một tấm bản đồ đầy mũi tên đỏ, ghi chú đen, và những ký hiệu chỉ hắn mới hiểu. Mỗi đường mực là một funnel. Mỗi chấm tròn là một thị trường đã bị chinh phục. Mỗi ô vuông là một dự án đang gặm nhấm ngân sách của những gã mộng mơ chưa kịp hiểu trò chơi.
Hắn gọi đó là Bản Đồ Máu.
Vì mỗi điểm đỏ là một đối thủ đã bị hắn xé nát.
Đêm đó, hắn ngồi một mình với ly nước lọc. Không còn cà phê. Không còn energy drink. Cơ thể hắn đã tự sản xuất adrenaline. Mỗi khi mở dashboard, dopamine trong não hắn nhảy múa như lũ điên.
Hắn bật nhạc cổ điển. Wagner. Beethoven. Hắn không còn nghe trap. Không còn rap. Không còn tiếng gào thét tào lao. Hắn chỉ nghe nhạc của những kẻ đã từng chinh phục thế giới bằng nhịp điệu và máu.
Mắt hắn mở to. Tay run nhè nhẹ. Đối với hắn, mỗi đồng lời là một viên đạn. Mỗi ngày sống không tăng trưởng là một ngày chết dần.
Và ai đó từng nói với hắn:
“Sao mày cực đoan vậy?”
Hắn không trả lời. Nhưng trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một con sư tử đang đớp cổ con linh dương ngu ngốc vừa quay lại vì… thương hại.
Hắn không thương hại ai.
Không thằng nào thương hại hắn.
Chẳng ai giúp hắn khi hắn bắt đầu.
Không ai thèm tin hắn có thể vươn lên.
Và giờ, hắn cũng không cần họ tin.
Tấm bản đồ máu cứ dày lên từng tuần. Nhiều mũi tên hơn. Nhiều thị trường hơn. Và đôi khi, hắn nhìn lên bản đồ rồi tự hỏi:
“Còn bao nhiêu lâu nữa… tao sẽ trở thành con quái vật mà tụi nó không thể giết nổi?”
Có lẽ, không lâu nữa.
Có lẽ, hắn đã là nó rồi.
Chỉ là tụi kia còn chưa nhận ra.
Chương 6: Lũ Cừu và Đám Bọt Biển
Một chiều, Nam Chính ra phố. Lâu rồi hắn mới bước chân ra khỏi cái tổ giam lỏng gọi là căn hộ tầng 5. Hắn cần mua thêm whey protein, vài quyển sổ, và vài ánh mắt ngu ngốc để tự nhắc mình vì sao hắn lại cắt đứt với cái xã hội thối rữa này.
Hắn đứng ở tiệm sách, nhìn lũ người chen nhau quanh quầy “self-help” như đàn cừu khát cỏ non. Tay ai cũng cầm một cuốn: “Làm giàu không khó,” “7 thói quen của người thành công,” hay “Suy nghĩ tích cực để thay đổi cuộc đời.”
Hắn cười khẩy.
Bọn này không muốn thành công. Bọn này chỉ muốn cảm thấy như thể mình đang cố gắng. Đọc sách như cách gái đẹp up story đang “học bài” – thật ra là muốn được chú ý.
Hắn đi ngang quán cà phê. Ở đó có một nhóm bạn đang chơi boardgame và bàn về “life balance” như những triết gia mới lớn. Thằng đeo kính nói về việc “sống chậm lại.” Con bé váy hồng kể về việc “biết yêu bản thân.” Còn tụi kia thì cười như vừa phát hiện ra sự sống trên sao Hỏa.
Hắn chỉ thấy bọt biển. Những đám bọt biển hình người. Mềm. Nhũn. Lảm nhảm triết lý rẻ tiền như thể cuộc sống là một buổi picnic không hồi kết.
Hắn không ghét họ. Không ghen tị.
Hắn thấy họ như người lớn nhìn lũ trẻ chơi trò nhà chòi. Vừa buồn cười, vừa vô nghĩa.
Hắn bước về. Trong thang máy, một ông già nhìn hắn và hỏi:
“Cháu làm gì mà nhìn căng thẳng thế?”
Hắn chỉ nói:
“Cháu đang cố không trở thành một trong số họ.”
Về đến nhà, hắn lao vào bài tập. Đẩy tạ như thể đang đập nát từng gương mặt ngu đần ban nãy. Mỗi lần gồng cơ là một lần hắn ném bỏ những cuộc trò chuyện vô nghĩa, những buổi gặp mặt lãng xẹt, và cả những cái ôm giả tạo.
Hắn nghĩ: “Cô đơn là giá phải trả cho sự rõ ràng. Tao chọn rõ ràng. Chúng nó chọn an ủi nhau trong sương mù.”
Mỗi ngày, hắn tiến lên một chút.
Xã hội thì đứng yên, hoặc tệ hơn — giả vờ chạy.
Và hắn biết, một ngày nào đó, khi mọi người còn mải mê viết caption “tự yêu lấy mình”, thì hắn sẽ bước ra, không nói lời nào, và nuốt chửng tất cả.
Chương 7: Lạnh Như Dao, Nặng Như Vàng
Nam Chính bắt đầu nói chuyện với tiền như thể nó là người yêu cũ. Không phải kiểu lụy. Mà kiểu: “Tao đã hiểu mày, con khốn.”
Tiền không cần ai yêu nó. Nó chỉ cần được hiểu và vận hành đúng luật.
Hắn đọc mọi thứ về hệ thống tài chính, về luồng tiền, về tâm lý mua hàng, về các phễu và chuỗi giá trị như thể đọc thư tình của kẻ thù. Mỗi dòng chữ là một món nợ xã hội nợ hắn từ những năm hắn còn mù mờ, thất nghiệp, và tin vào mấy lời khuyên “hãy cứ là chính mình.”
Giờ thì hắn biết:
Chính mình mà không kiếm được tiền thì cũng chỉ là một gã thất bại có cá tính.
Hắn bắt đầu ghi chú từng hành vi nhỏ của khách. Ghi chú cách họ phản ứng với một màu nút khác, một câu mô tả mới, một đoạn video thêm 3 giây. Với hắn, hành vi tiêu dùng là ma trận. Ai không hiểu thì sẽ bị nghiền.
Hắn không làm dropshipping kiểu lũ con nít chạy bừa ads và cầu trời. Hắn mổ xẻ. Hắn bóp chết từng khâu rò rỉ trong hệ thống như một gã đồ tể.
Mỗi ngày, hắn kiếm thêm vài triệu. Nhưng hắn không tiêu. Không nhà lầu. Không xe đẹp. Không Rolex.
Tất cả đều về lại hệ thống.
Tiền đối với hắn không phải để sống.
Mà là để xây một thứ gì đó… lạnh như dao và nặng như vàng.
Một cỗ máy.
Một đế chế.
Một thực tại riêng, nơi hắn là thượng đế và mọi click chuột là lời cầu nguyện.
Bạn gái cũ nhắn tin lại, hỏi thăm.
Hắn đọc, rồi xóa.
Hắn không còn là hắn của 3 năm trước.
Kẻ đó từng mơ yêu và mong được hiểu.
Còn hắn bây giờ? Hắn mơ đánh bại thị trường như một gã độc tài không có ngày nghỉ.
Đêm đó, hắn nhìn vào gương. Gương mặt lạnh như thép. Không có ánh sáng nhân đạo nào trong mắt.
Chỉ có sự tập trung của một kẻ đã từ bỏ loài người để trở thành một cỗ máy hoàn hảo.
Hắn lẩm bẩm:
“Tao không cần được yêu. Tao cần được nhớ đến.”
Chương 8: Tôn Giáo Mới Gọi Là Hiệu Quả
Nam Chính không tin vào Phật. Không tin Chúa. Không tin vào luật hấp dẫn, số thiên thần, hay năng lượng vũ trụ.
Hắn chỉ tin vào hiệu quả.
Kết quả là thượng đế. Tất cả còn lại chỉ là mấy cái khăn che sự bất lực của những thằng yếu.
Mỗi sáng, hắn mở dashboard, nhìn số liệu như kẻ hành hương nhìn tượng thần.
ROAS tăng 0.3 — hắn mỉm cười.
Cost giảm 7% — hắn cảm thấy thiêng liêng.
Một camp mới thắng break even ngày đầu — hắn ngồi thẳng dậy, hít thở như đang tụng kinh.
Đối với hắn, hiệu quả là đạo.
Sự chính xác là lời nguyện.
Và mỗi đồng lời là một dấu hiệu chứng minh: hắn đúng, còn thế giới thì sai.
Lũ ngoài kia vẫn sống như kẻ mộng du — lương 10 triệu, tiêu 12, nói chuyện đạo lý trên bàn nhậu.
Còn hắn, mỗi đồng chi tiêu đều có lý do. Không một ngụm cà phê nào mà không đổi lại dữ liệu. Không một bước chân nào mà không hướng tới lợi thế cạnh tranh.
Hắn sống như kẻ tu hành — khổ hạnh, kỷ luật, không dục vọng. Nhưng không phải vì hắn sợ tội lỗi. Mà vì hắn khinh thường nó.
Hắn nhìn thấy lũ người sống bằng động lực, cảm hứng, các khóa học “truyền năng lượng”… và hắn bật cười.
“Chúng mày đang xây lâu đài bằng bọt xà phòng.”
Hắn xây bằng sắt, bằng số, bằng máu, bằng nỗi cô độc của kẻ không được phép yếu lòng.
Có lần, hắn đứng giữa thang máy, một cặp đôi trẻ hôn nhau ngay bên cạnh.
Người con trai mặc áo “Just do it.”
Cô gái son môi đỏ, cười như mùa xuân đang rỉ mật.
Hắn liếc, không nói gì.
Không ghen. Không thèm.
Chỉ nghĩ: “Chúng mày đang lãng phí thời gian trong khi tao đang mua lại thế giới từng click một.”
Tình yêu không hiệu quả.
Hạnh phúc không hiệu quả.
Chỉ có kết quả — dày, nặng, rắn — là thứ có thể dùng để đập nát mọi hoài nghi.
Và hắn chọn thứ đó.
Không phải vì hắn tàn nhẫn.
Mà vì hắn… tỉnh táo.
Chương 9: Đòn Kết Liễu Không Bao Giờ Báo Trước
Nam Chính không chờ cơ hội.
Hắn tạo ra nó.
Và rồi giấu nó sau nụ cười của một người không ai nhớ tên.
Trong thế giới MMO, hắn là bóng ma đứng sau giá thầu. Mỗi khi đối thủ còn đang mở lớp dạy ads, hắn đã lặng lẽ kill sạch thị trường bằng những biến thể landing page chỉ khác một chữ, nhưng tạo ra chênh lệch doanh thu như trời và đất.
Hắn không nói ai biết. Không khoe. Không seeding group. Không nhắn admin xin vào bảng vinh danh.
Hắn chỉ lặng lẽ rút tiền về và đập vào chiến dịch kế tiếp như một gã sát thủ đổi súng sau mỗi vụ giết người.
Một agency nọ từng cười khẩy khi thấy shop hắn mới toanh chạy ads.
Ba tuần sau, agency đó ngừng chạy.
Khách hàng tụt ROAS, hoảng loạn, rút ngân sách.
Không ai biết vì sao.
Nhưng Nam Chính biết. Vì chính hắn là người vẽ lại bản đồ quảng cáo như một Napoleon với bàn tay đầy máu nhưng không ai thấy.
Hắn không cảnh báo. Không răn đe.
Đòn kết liễu tốt nhất là đòn đến khi người khác còn tưởng mình đang thắng.
Đêm đó, hắn ngồi một mình. Laptop sáng, gym xong, protein đã uống, chiến dịch tối chạy mượt như dao cắt đá.
Hắn rút một tờ giấy, ghi vỏn vẹn mấy dòng:
“Không nói. Không khoe. Không yêu ai.
Chỉ cần đúng giờ. Đúng lúc. Và đúng lực.
Đừng hỏi vì sao tao thắng.
Vì khi mày còn đang hỏi, thì tao đã dọn sạch thị trường rồi.”
Tờ giấy đó, hắn dán lên tường, ngay cạnh bản đồ máu.
Mỗi sáng thức dậy, hắn nhìn nó như một lời nguyền.
Mỗi đêm trước khi ngủ, hắn thì thầm lại dòng cuối như một lời ru:
“Tao không cần thắng lớn. Tao chỉ cần mày không còn đường để thở.”
Và như mọi chiến binh, hắn biết, kẻ chiến thắng thật sự…
là kẻ không bao giờ bị nhận ra cho đến khi mọi thứ đã kết thúc.
Chương 10: Hắn Không Còn Là Người
Nam Chính ngồi trước màn hình, 3 giờ sáng. Cả thành phố như xác chết ngủ đứng. Chỉ có đèn từ chiếc laptop là còn sống. Đèn đó không nhấp nháy, không mơ mộng, không yêu ai. Nó chỉ chiếu lên gương mặt của một kẻ không còn thuộc về thế giới con người.
Hắn nhìn dashboard. Doanh thu hôm nay: 428 triệu.
Profit: 277 triệu.
Chiến dịch mới test sáng nay đã scale.
Đối thủ cũ – gã từng đấm ngực tự xưng “ông hoàng dropship” – vừa đăng story bán laptop, nghỉ game.
Mọi thứ đã như hắn dự đoán.
Mọi thứ luôn như hắn dự đoán.
Vì hắn đã sống như một cái máy.
Máy không buồn. Không sợ. Không yêu. Chỉ chạy.
Có người từng bảo: “Mày không sợ trở thành robot à?”
Hắn đã nghĩ về điều đó.
Rồi hắn nhìn quanh — xã hội này toàn robot mặc áo hoa, cười giả và sống vì cái nhìn của người khác. Chúng còn tệ hơn cả máy. Chúng là đồ nhựa biết nói.
Còn hắn? Hắn đã đập nát con người trong mình từ lâu.
Khi hắn từ chối cái ôm.
Khi hắn tắt điện thoại vào sinh nhật.
Khi hắn không cứu bạn thân khỏi nợ nần chỉ để nó học được bài học.
Khi hắn nhìn gái đẹp và quay mặt đi vì biết mất 3 tháng đổ máu là mất luôn vị trí số một.
Hắn không còn là người.
Hắn là hệ thống. Là chiến lược. Là kết quả.
Là hiện thân của việc cái giá để vươn lên là chính bản thân mày.
Sáng hôm sau, hắn lại chạy bộ.
Thân thể gồ ghề, không ai dám bắt chuyện.
Người ta chỉ liếc nhìn — gã này chắc là lính đặc nhiệm, hay trùm gì đó.
Không ai biết hắn là trùm MMO.
Không ai biết hắn có thể ngồi 18 tiếng không than một lời.
Không ai biết hắn từng khóc, từng thất bại, từng muốn tự tử.
Và giờ, hắn chỉ sống.
Sống như một cơn bão không ai gọi tên, nhưng ai cũng biết sắp ập tới.
Cuối ngày, hắn viết một dòng cuối cùng vào nhật ký:
“Tao không cần được tha thứ, cũng không cần được thương.
Tao chọn con đường này vì đó là con đường duy nhất khiến tao không muốn chết.”
Rồi hắn đóng máy.
Ngủ 4 tiếng.
Và chuẩn bị cho một ngày nữa — nơi hắn tiếp tục không làm người, để sống như một huyền thoại không ai dám chạm.
— Hết —
“Kẻ không còn là người, mới đủ lạnh để thống trị bầy người.”
E HÈM
Câu chuyện này không dành cho những kẻ yếu tim, cũng không phải cho những người đang tìm kiếm hy vọng, tình yêu hay lòng nhân từ. Đây là bản thánh ca trần trụi của một gã đàn ông dám giết chết phần người trong mình để bước lên đỉnh — đỉnh của tiền bạc, chiến lược, và sự kiểm soát tuyệt đối.
Nam Chính là hình tượng lạnh lẽo của một thời đại nơi cảm xúc bị gạt bỏ, nơi hiệu quả là tôn giáo mới, nơi mỗi giây phút không mang lại giá trị đều là thứ đáng khinh. Gã không phải là anh hùng, càng không phải phản diện. Gã là thứ còn lại sau khi tất cả những trò lừa dối đã bị lột trần: một cỗ máy kiếm tiền với trái tim đã hóa đá.
Đắng, lạnh, thật đến mức làm người đọc phải khó chịu. Mỗi chương như một nhát dao mổ thẳng vào những ảo tưởng ta vẫn dùng để giữ mình ấm. Ở đó không có tình bạn, không có tình yêu, không có an ủi. Chỉ có kỷ luật, dữ liệu, máu và sắt thép.
Tác phẩm này là một cái tát tỉnh người cho những ai đang sống nửa vời. Và cũng là một tấm gương lạnh cho những kẻ đang bước chân vào con đường cô độc để trở thành bất tử.