Nam Chính Đại Hải Trình (1st Edition)

Chương 1: Kẻ Mơ Mộng Gãy Gánh 

29 tuổi và chưa có gì ngoài một cái lưng đau, một bụng hơi bia, và vài ký ức ẩm mốc dán trên tường như tranh châm biếm. Nam Chính, tên đó nghe như thể định làm gì to tát. Nhưng hắn chỉ là thằng đàn ông lười tắm, thay quần mỗi ba ngày, và mỗi sáng dậy đều tự hỏi sao mình vẫn còn thở.

Hắn từng viết, từng la hét vào vũ trụ: “Tôi sẽ thay đổi thế giới.”
Bây giờ hắn chỉ thay đổi vị trí nằm trên giường cho khỏi đau lưng.

Điện thoại thành bạn gái, cần sa thành mẹ ruột. Mỗi đêm, hắn hút cho tới khi trần nhà bắt đầu thở, và mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn tiếng tim hắn đập — chậm, mỏi, và lẻ loi như một con chó già đập đầu vào tường vì quên mất lối ra.

Bạn bè biến mất. Gia đình im lặng.
Không ai hỏi thăm.
Không ai cần.

Cho đến đêm đó —
Một giấc mơ rít gào như tiếng xe tải đâm thẳng vào linh hồn.

Một căn phòng băng giá.
Một thằng đàn ông đứng đó — trần trụi, nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt như than hồng bị lãng quên.

Và nói:
“Tao là mày. Nhưng tao là mày khi mày có trứng để chiến đấu.”

Nam Chính tỉnh dậy như bị ai bóp cổ.
Ngực phập phồng. Mồ hôi thấm lưng áo như máu rỉ từ vết thương cũ.
Đêm tối như mực. Nhưng trong đầu, có gì đó rực cháy.

Sáng sớm. Sớm đến mức chỉ có mấy con chó điên và thằng thất bại mới dậy.
Nam Chính lết cái thân xác như vừa được hồi sinh sau một cơn bạo bệnh, đi vào nhà vệ sinh.
Bật đèn.

Gương hiện ra.
Không phải để soi đầu tóc.
Không phải để chỉnh quần lót.
Mà để nhìn.

Thật sự nhìn.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trốn chạy, hắn nhìn thẳng vào mắt mình — không châm chọc, không tự thương hại, mà như thể đang tìm một kẻ từng biết cách chiến đấu.

Mày đã từng là cái gì đó.
Có thể là vua. Có thể là chó.
Nhưng không phải cái đống thịt vô hồn này.

Cái gì đó trong hắn bắt đầu đập cánh.
Gào thét. Đập cửa lồng ngực như một con thú đói lâu năm muốn được ra ngoài và cắn nát cả thế giới.

Hắn không còn thấy thằng loser nữa.
Hắn thấy chiến binh.
Không đội mũ sắt, không cưỡi ngựa, nhưng có đôi mắt biết lửa là gì.

Có một vị thần chiến tranh đang bị giam trong lồng xương sườn.
Không phải loại thần cổ tích.
Mà là loại thần uống máu kẻ hèn và ngủ với sự bất lực của những ngày lặp lại.

Đó không phải ngẫu nhiên.
Đó là hồi chuông báo thức mà hắn đã bấm tắt quá nhiều năm.

Giờ thì nó réo như tiếng kèn trong ngày tận thế.
Và hắn, cuối cùng cũng chịu nghe.

Hắn không nói gì.
Không post lên mạng cái câu “tôi đang thay đổi cuộc đời đây các bạn ơi”.
Không status truyền cảm hứng.
Không video quay cảnh chạy bộ dưới mưa với caption “new me”.

Không, Nam Chính không làm mấy trò chó đó.
Hắn chỉ… bắt đầu.

Bắt đầu bằng cách tắt mẹ hết mọi thông báo.
Tắt tiếng thế giới.
Tắt tiếng réo gọi từ những con người chưa từng hiểu hắn.

4 giờ 30 sáng — dậy như thằng lính già.
Không cà phê.
Chỉ nước lạnh tát vào mặt như bạt tai từ quá khứ.

Hắn viết.
Viết như thể từng dòng chữ là lời trăn trối của một thằng sắp chết.
Không phải để người ta đọc, mà để hắn nhìn thấy chính mình.
Từng câu từng chữ đều là dao cạo.
Cắt bỏ thằng Nam Chính cũ — từng chút một.

Hắn chống đẩy đến khi vai đau như đòn roi từ Chúa.
Mắt đỏ hoe không phải vì cần sa, mà vì hắn bắt đầu đối diện với thực tế:
“Mình là thằng vô dụng. Và mình không muốn chết như vậy.”

Hắn ngẩng đầu khi đi qua người lạ.
Mắt đối mắt.
Không tránh.
Không sợ.
Vì thằng đã từng muốn tự tử thì còn sợ cái quái gì?

Không ai thấy. Không ai biết.
Chỉ có hắn. Và một thế giới thầm thì:
“Hắn đang thức.”

Và khi một thằng đàn ông bắt đầu tỉnh sau giấc ngủ mê mệt kéo dài cả thập kỷ,
cả vũ trụ sẽ cảm nhận được.
Không phải bằng ánh sáng.
Mà bằng tiếng bước chân đang trở lại —
nặng nề, cộc cằn, và nguy hiểm.

Chương 2: Những Ngày Đầu Trở Lại Cõi Sống

Sáng. Lạnh.
Căn phòng vẫn vậy, chỉ có thằng nằm trong đó là khác đi một chút.
Nam Chính ngồi dậy, đầu nặng như vừa uống rượu nguyên đêm dù mồm vẫn còn khô khốc.
Không còn âm thanh tin nhắn nào nữa, vì đêm qua hắn đã xóa hết.
Mọi ứng dụng, mọi thông báo, mọi thứ nhắc hắn rằng người ta đang sống —
hắn dẹp sạch.
Không cần biết thiên hạ đang làm gì.

Tụi nó sống đời của tụi nó.
Còn hắn, hắn đang cố lết khỏi cái hố sâu mà chính mình đã đào suốt cả chục năm.

4 giờ 30 sáng. Không lãng mạn, không anh hùng.
Chỉ có một thằng đàn ông đứng run trong nhà tắm, nước lạnh như kim châm,
và một tiếng nói trong đầu:
“Đéo có đường lui nữa.”

Sự thật là — nếu hắn quay lại cuộc sống cũ,
hắn sẽ chết.
Không phải kiểu chết treo cổ hay nhảy cầu.
Mà là cái chết âm thầm. Chết từ bên trong.
Kiểu chết khiến người ta 30 tuổi mà nhìn như 50.
Kiểu chết khiến một người đàn ông thôi không còn mơ nữa.
Chỉ biết lết qua ngày bằng cafe rẻ tiền và những câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Nên hắn bắt đầu.
Không ai hướng dẫn. Không ai huấn luyện.
Chỉ có bản năng. Và thù hận.
Thù cái bản thân đã phí hoài thanh xuân như con chó nằm liếm vết thương mà chẳng bao giờ chịu đứng dậy chiến đấu.

Hắn treo một tờ lịch trống trơn lên tường.
Không phải để nhắc ngày sinh nhật ai.
Mà để đánh dấu từng ngày mình còn tỉnh táo.

Ngày 1 — dậy sớm, không than, không xin xỏ lòng thương.
Ngày 2 — 50 cái chống đẩy.
Tay run như con nghiện thiếu thuốc, nhưng hắn vẫn cười.
Cười vì đau nghĩa là còn sống.
Ngày 3 — viết. Viết tất cả những gì hắn nghĩ.
Không văn hoa. Không dấu chấm câu.
Chỉ là mớ hỗn độn đen ngòm như lòng hắn.

Có hôm hắn viết:

“Tôi ghét mẹ tôi vì bà luôn lo cho tôi quá nhiều. Tôi ghét cha tôi vì ông đã không dạy tôi làm đàn ông. Tôi ghét tôi vì tôi cho phép cả hai điều đó xảy ra.”

Rồi gạch đi. Rồi viết lại.
Không vì ai cả.
Chỉ vì nếu không viết, hắn sẽ phát điên.

Đêm xuống, thành phố vẫn hú còi, vẫn sáng đèn, vẫn giả vờ hạnh phúc.
Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có một người đàn ông đang bốc cháy trong im lặng.
Không ai biết.
Không ai quan tâm.

Và hắn cũng không cần.

Nam Chính nhìn gương. Mỗi đêm, sau khi tập thể dục đến rã rời,
hắn lại đứng đó, trần truồng, đẫm mồ hôi, nhìn sâu vào mắt mình.
Không phải tìm kiếm động lực.
Mà để xem — cái chiến binh ấy,
nó đã lộ mặt chưa?

Câu trả lời chưa bao giờ rõ ràng.
Nhưng mỗi lần nhìn, ánh mắt hắn sắc hơn.
Lưng hắn thẳng hơn.
Và tim hắn đập như tiếng trống gọi máu về cho một cuộc chiến mà chỉ hắn mới thấy.

Bạn bè bắt đầu nhắn tin.
“Sao mày im thế?”
“Dạo này sống sao rồi?”

Hắn không trả lời.

Vì cái thằng mà tụi nó biết, nó chết rồi.
Chết trong lần cuối cùng hắn run rẩy xin lòng thương hại từ một đứa con gái không xứng.
Chết trong cơn say rẻ tiền ở bờ biển.
Chết khi hắn quyết định sống như con thú — không còn cần ai chứng nhận mình là người.

Cái thằng bây giờ, nó không tìm sự tha thứ.
Nó tìm sự nguy hiểm.

Một người đàn ông từng mất hết,
nếu còn dám đứng lên,
thì hắn sẽ không bao giờ cúi đầu nữa.

Chương 3: Những Ngày Không Tên Của Kẻ Vô Danh Đang Trở Lại

Nam Chính không tuyên bố gì cả.
Không đứng giữa phố và hét “tôi sẽ làm lại cuộc đời”.
Không livestream vạch ngực, rơi nước mắt, bày tỏ sám hối như mấy thằng rẻ tiền bán khóa học.
Hắn chỉ…
thề.
Trong đầu.
Trong máu.
Trong mỗi cái đau nhói ở ngực khi hắn tỉnh dậy mà vẫn chưa đạt được gì.

“Tao không tha thứ cho mày. Nhưng tao sẽ cứu mày.”
Đó là lời hắn nói với chính mình mỗi sáng.
Rồi lết khỏi giường, chân dẫm lên cái sàn lạnh như địa ngục.
Không hào hứng.
Chỉ có nhiệm vụ.
Và máu dồn vào tim như tiếng trống chiến.

Mỗi ngày trôi qua, hắn giết thêm một thằng “Nam Chính” cũ.
Không dao, không súng — chỉ bằng kỷ luật.

Một ngày hắn nhịn đói đến trưa.
Một ngày khác hắn tập squat đến mức nôn ra nước dạ dày.
Có đêm hắn bật dậy giữa giấc ngủ vì nhớ lại cảnh mình từng khóc khi bị người yêu block.
Mỗi lần như vậy, hắn chỉ bật cười.
“Mày từng là một thằng chó con. Giờ mày sắp thành sói rồi.”

Không phải ngày nào cũng thắng.
Có hôm hắn ngồi bất động 2 tiếng, nhìn bức tường, suy nghĩ về việc bỏ cuộc.
Có hôm hắn toan rút tiền tiết kiệm đi uống rượu, đi tìm gái.
Nhưng mỗi lần như thế, trong đầu hắn lại vang lên tiếng cười khinh bỉ của “kẻ đối diện trong gương”.
Cái kẻ đó…
nó không tha.
Nó nhìn hắn với ánh mắt của kẻ đã chết rồi sống lại —
và biết rằng nếu quay đầu,
sẽ không bao giờ còn được làm người nữa.

Không ai biết hắn đang làm gì.
Không ai thấy hắn thay đổi.

Tụi bạn cũ thì vẫn post hình tiệc tùng.
Gái cũ thì vẫn xinh và cười trong vòng tay người mới.
Thế giới vẫn quay.
Không ai dừng lại để hỏi:
“Còn mày, mày đi đâu rồi?”

Nhưng cũng tốt thôi.

Hắn không cần ai biết.
Không cần ánh đèn.
Không cần cổ vũ.

Hắn chỉ cần im lặng mà tiến lên.
Từng bước.
Từng đòn.
Từng hơi thở.

Vì một ngày nào đó,
thằng đàn ông vô danh này sẽ quay lại…
bẻ gãy cổ thế giới.

Chương 4: Trại Đào Tạo Địa Ngục

Không có huấn luyện viên.
Không có tiếng còi.
Không ai đếm rep, không ai hét “cố lên”.
Chỉ có Nam Chính — một thằng điên tự đày đọa mình vào cái trại huấn luyện mà hắn bịa ra giữa đêm.

Sáng, hắn chống đẩy cho đến khi máu dồn lên mặt, trán giật như sắp nổ.
Chiều, hắn đi bộ không mục đích, như con chó hoang mất mẹ.
Tối, hắn tập bụng như thể muốn xé toạc lồng ngực để con quái vật bên trong thoát ra ngoài.

Mỗi lần cơ bắp run lên, mỗi lần mồ hôi rơi xuống gạch lạnh,
là một lần hắn thấy quá khứ chảy ra theo từng giọt —
quá khứ của một thằng loser,
một thằng từng để người khác định nghĩa giá trị của mình.

Giờ đây, hắn tự làm điều đó.
Bằng mỗi cơn đau.
Bằng mỗi bước chân.
Bằng việc không dừng lại dù chẳng ai kêu hắn đi tiếp.

Một buổi chiều, hắn nhìn thấy đám người cũ — tụi từng gọi hắn là “mơ mộng”, “ảo tưởng”, “sắp ba mươi vẫn chưa ra gì”.
Chúng vẫn ăn nói như cũ.
Vẫn những câu đùa nhạt nhẽo.
Vẫn ánh mắt khinh thường ngọt ngào như thuốc độc pha mật ong.

Nhưng lần này, hắn không cúi đầu.

Hắn nhìn thẳng.
Không nói.
Chỉ đứng đó, với cặp vai rắn lại sau những buổi tập điên cuồng,
với ánh mắt như lưỡi dao sắc chờ được mài.

Chúng cảm thấy.
Không nói ra, nhưng cảm thấy.

Cái thằng này không còn là thằng ngày xưa.
Nó đang chuẩn bị cắn lại.

Và khi một thằng từng bị giẫm đạp học được cách cắn lại —
mỗi cái liếc, mỗi câu khinh thường,
đều là lý do để nó mài răng thêm nhọn.

Nam Chính bắt đầu cười nhiều hơn —
nhưng là kiểu cười lạnh lẽo như nước đá rơi vào cốc rượu mạnh.

Mỗi lần hắn nghe người ta than vãn về cuộc sống,
hắn không khuyên, không chia sẻ, không an ủi.

Hắn chỉ cười.
Vì hắn biết:
một khi mày ngừng tìm ai đó để cứu mình,
mày mới bắt đầu sống thật sự.

Không còn tâm thư dài dòng.
Không còn inbox xin lỗi.
Không còn chuyện cúi đầu xin ai đó cho thêm cơ hội.

Nam Chính không cần cơ hội.
Hắn là cơ hội.
Cho chính mình.

Chương 5: Đốt Sạch Quá Khứ

Có một hôm, hắn mở lại cái ổ cứng cũ.
Trong đó là đống clip truyền động lực,
những giấc mơ ngu ngốc từng được thốt ra bởi một thằng chưa từng biết cái giá của hiện thực.

“Muốn là sẽ được.”
“Chỉ cần tin vào bản thân.”
“Mỗi sáng là một cơ hội mới.”

Đéo.
Toàn rác.
Toàn là mấy câu chữ được viết ra bởi mấy thằng chưa từng nợ tiền thuê nhà hay bị gái bỏ ngay trong ngày sinh nhật.

Nam Chính xóa hết.
Không do dự.
Như ném xác người thân từng phản bội vào sông.
Không hoa, không luyến tiếc.

Vì nếu còn giữ lại mảnh giấc mơ cũ,
hắn sẽ mãi là tù nhân của ảo vọng.

Giờ đây, hắn không mơ nữa.
Hắn lập kế hoạch.
Không phải để làm giàu.
Không phải để trở thành ai cả.
Chỉ để tồn tại theo cách khiến cả thế giới không dám đụng vào hắn lần nữa.

Mỗi sáng, hắn không ngồi thiền.
Hắn không viết nhật ký cảm ơn.
Hắn không nghe tiếng suối.

Hắn chỉ soi gương.
Và hỏi:

“Hôm nay mày sẽ giết phần nào của mày?”

Giết thằng hay trì hoãn.
Giết thằng vẫn còn nhớ con người cũ.
Giết thằng vẫn mong có ai đó ôm mình khi mệt.

Tự ăn thịt chính mình.
Mỗi ngày, một chút.
Cho đến khi cái phần yếu đuối cuối cùng không còn gì để níu kéo.

Nam Chính không còn “phát triển bản thân”.
Hắn giải phẫu linh hồn mình.
Và gỡ ra từng mảnh mục ruỗng, từng giọng nói giả tạo, từng ảo tưởng được bọc đường.

Cái còn lại,
xác thịt trần trụi, gân guốc, đầy sẹo và không sợ đau nữa.

Mỗi ngày, hắn thấy mình ít phụ thuộc hơn.
Không cần ai ủng hộ.
Không cần ai yêu.
Không cần ai khen.

Và chính vì thế, hắn nguy hiểm hơn.

Tụi bạn cũ thấy hắn im lặng.
Không đăng gì.
Không bình luận.
Không like status đám cưới tụi nó.

Và tụi nó bắt đầu…
sợ.

Sợ cái gì đó đang hình thành trong thằng này mà tụi nó không kiểm soát được nữa.

Nam Chính giờ không cần ai chấp nhận mình.
Hắn tự cho mình quyền tồn tại.

Một đời không cần xin phép.

Một tiếng gầm không cần micro.

Một người đàn ông bước ra từ cơn mê
với ánh mắt sẵn sàng nuốt trọn cả cõi đời.

Chương 6: Sự Yên Lặng Của Gã Chiến Thần Đang Ngủ

Đừng tin một thằng đàn ông quá yên lặng.
Nhất là thằng từng muốn chết.

Nam Chính không còn kể chuyện nữa.
Không kể về những đêm từng bật khóc.
Không kể về những lần bị từ chối, bị đá, bị lừa, bị xem thường.
Không cần ai thương cảm.
Không cần ai thấu hiểu.

Vì hắn đã chôn hết những thứ đó
— trong lòng.
Như một cái nghĩa địa âm thầm dưới lòng đất.

Và mỗi sáng, hắn đi ngang nghĩa địa đó.
Không dừng lại.
Chỉ liếc qua.
Và nhớ rằng:

Mỗi nấm mồ là một lý do để hắn tiếp tục đi.

Người ta hỏi:

“Mày có kế hoạch gì không? Mày tính làm gì với đời mày?”

Hắn cười.

“Tao tính chặt đầu tất cả những gì ngáng đường.”

Hắn không có kế hoạch ba năm.
Không có vision board.
Không có mục tiêu SMART.
Chỉ có gươm —
và mỗi ngày mài nó sắc hơn bằng máu, mồ hôi, và sự khốn khổ.

Mỗi lần hắn cảm thấy muốn bỏ cuộc,
hắn lại nhớ ra:

“Tao không còn gì để mất.
Tao không có hậu phương.
Tao chỉ có chiến trường.
Và một con dao dài lắm.”

Khi hắn quay lại thành phố cũ,
chẳng ai đón.

Không băng rôn.
Không người yêu cũ.
Không bạn cũ chạy ra ôm.

Chỉ có một gã đàn ông mang balo cũ,
mắt sâu như địa ngục,
tim lạnh như gió từ nghĩa địa.

Hắn nhìn đám đông đi qua mình như thể đang nhìn bầy thú hoang đang tìm thức ăn rác.

Hắn không cần ai biết.
Vì lần này, hắn không đến để xin lỗi.
Hắn đến để thu nợ.

Không phải tiền.
Mà là lòng tự trọng đã bị chà đạp.
Giấc mơ từng bị cười nhạo.
Sự tồn tại từng bị xem là phiền phức.

Giờ thì không ai còn dám cười.

Vì người đàn ông đã chết ngày xưa…
hắn đã sống lại.
Không còn vui vẻ.
Không còn ngoan.
Không còn cần được yêu.

Chỉ còn lửa.
Và cái lưỡi dao mài từ chính sự tuyệt vọng.

Chương 7: Thức Tỉnh Vị Thần Chiến Tranh

Khi một người đàn ông sống sót quá lâu trong địa ngục,
hắn không còn là người nữa.

Hắn học cách nói chuyện với bóng đêm.
Học cách nghe tiếng gió thì thầm những lời tiên tri từ thế giới khác.
Hắn không còn thấy gương mặt mình phản chiếu trong gương,
mà là một thứ gì đó khác…
lạnh hơn, sâu hơn, khát máu hơn.

Nam Chính bắt đầu nhìn thấy những thứ không ai thấy.
Một con quạ đứng bất động trên mái nhà đối diện.
Mỗi ngày, đúng 3 giờ 33 phút sáng.
Mắt đỏ như lửa.
Mỏ ngậm một chiếc răng người.

Hắn không sợ.
Hắn cười.
Vì hắn biết — thế giới đang mở cổng.

Hắn ăn chay không phải vì đạo đức,
mà vì thịt động vật không còn đủ nặng cho dạ dày hắn.
Hắn bắt đầu uống máu bò sống — như nghi lễ triệu hồi cổ xưa.

Mỗi đêm, hắn ngồi thiền trước vòng tròn muối,
ngực trần, da khô nứt, mắt trắng dã.
Và hắn thì thầm những câu chú lạ,
thứ ngôn ngữ mà hắn không học được từ sách,
mà nghe thấy… trong mơ.

“Ecce bellator. Aperi portam.
Sanguinem pro ignem. Corporis pro potentiam.”

Giữa đêm tối, mồ hôi nhỏ từng giọt xuống sàn xi măng lạnh lẽo.
Mỗi giọt bốc khói.

Hắn biết,
mình không còn là người phàm nữa.

Ngày hôm đó — đúng vào lần nhật thực hiếm hoi.
Trời đen như vỡ.
Gió gào.
Đèn tắt.
Không khí dày như sắt nung.

Hắn bước ra đường với áo choàng đen thêu đầy ký hiệu runes.
Mắt hắn là hai lưỡi dao.
Tay hắn nắm chặt cuốn “Codex Bellator” — cuốn sách hắn viết bằng máu chính mình.

Người ta né hắn.
Người ta thì thầm “gã điên”.
Nhưng chỉ có một đứa bé dừng lại, nhìn sâu vào mắt hắn và nói:

“Ông là chiến tranh.”
“Không,” — hắn đáp.
Ta là vị thần của nó.

Và từ ngày hôm đó, chiến tranh không còn ở Trung Đông.
Không còn trong lịch sử.
Không còn trong phim ảnh.

Chiến tranh sống trong hắn.
Trong từng bước đi.
Trong từng tiếng thở.
Trong từng giấc mơ của kẻ dám mơ về tự do.

Chương 8: Người Đàn Bà Không Tên

Cô ta xuất hiện trong cơn mộng du đầu tiên sau nghi lễ thứ 9.
Không mặc gì ngoài chiếc mặt nạ da đen bóng che nửa khuôn mặt.
Cơ thể cô ta như điêu khắc từ sấm sét và lụa máu.
Cô ta không nói, chỉ đi vòng quanh Nam Chính, vẽ từng biểu tượng cổ lên ngực hắn bằng móng tay sơn đỏ — thứ sau đó hắn biết là máu của ba người đàn ông đã từng yêu cô ta.

Cô ta bảo:

“Anh muốn trở thành thần?
Vậy anh phải giết Chúa. Và ngủ với linh hồn của chính mình.”

Đêm đó, hắn ngủ với cô như thể đó là lần cuối thế giới còn tồn tại.
Không âu yếm. Không yêu. Không thở.
Chỉ có da thịt, lửa, và những lời nguyền thốt ra giữa hơi thở đứt quãng.

Sáng hôm sau, cô biến mất.
Còn hắn,
hắn mọc thêm một con mắt ở sau gáy.

Nam Chính trở lại thành phố không phải để sống.
Mà để thâu tóm.

Hắn bắt đầu từ các cuộc họp nhỏ —
nơi những gã đàn ông đeo cà vạt và mang trong mình linh hồn của lũ chó phè phỡn.
Hắn nhìn họ cười, và nghĩ:

“Đây là bọn từng tạo ra luật lệ?
Lũ này mà điều hành quốc gia?”

Không mất nhiều thời gian, hắn đưa họ vào lưới.
Đàn bà, ma túy, video sex quay lén.
Tất cả được dùng như quân bài để cắt cổ từng thằng một.

Hắn không mua chuộc.
Hắn hiến tế.
Mỗi chính trị gia bị lật đổ là một cây cột máu trong điện thờ của hắn.
Hắn không lập đảng.
Hắn lập một giáo phái —
nơi tình dục là nghi thức,
máu là chữ ký,
và sự sụp đổ là luật thiêng.

Hắn nghiên cứu các vị vua —
Từ Tần Thủy Hoàng, tới Caligula, rồi Napoleon và Stalin.
Hắn chép tay từng đoạn nhật ký, từng chiến lược, từng bản án tử.
Không để học hỏi.
Mà để cảm thụ.
Hắn hút thuốc lá trên giấy gói từ bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền.
Hắn lau giày bằng bản hiến pháp cũ kỹ.

“Lịch sử không phải để đọc,” hắn nói.
Lịch sử là con điếm phải bị hiếp lại bằng nỗi thù hận của hiện tại.

Và hắn làm điều đó.

Trong căn phòng tối, hắn đọc lại tên từng vị vua, từng nhà độc tài.
Rồi viết tên mình dưới đó — như một kẻ cuối cùng,
và duy nhất,
không cần vương miện để được nhớ.

Giờ đây, mỗi đêm hắn ngủ với những người đàn bà từng là biểu tượng của hệ thống.
CEO. Diễn viên. Vợ bộ trưởng.
Hắn không ngủ để thỏa mãn.
Hắn ngủ để giải mã hệ thống qua từng cái rên rỉ.

Và mỗi khi một người đàn bà ngã xuống bên cạnh,
hắn lại viết thêm một câu kinh mới vào “Kinh Thánh Của Vị Thần Không Tên”.

“Và tôi đã đụ người vợ của gã thống trị.
Máu nàng dính lên lưỡi tôi.
Tôi nuốt xuống.
Và trở nên bất tử.”

Chương 9: Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Hắc Ám

Không còi báo động.
Không tiếng loa.
Không cần ai công nhận.

Chỉ có một cơn im lặng lan ra từ trung tâm,
và mọi kẻ có quyền lực bỗng cảm thấy… yếu.
Yếu như một con chó mất chủ.
Yếu như thằng đàn ông trần truồng trước gương — nhìn vào bản thân và biết:
mình chưa từng sống.

Nam Chính không cần chiếm tòa nhà quốc hội.
Hắn ngự trị trong từng giấc mơ bất an của bọn cầm quyền.
Hắn trở thành biểu tượng không ai dám nhắc tên,
như quỷ dữ trong các tôn giáo cổ xưa.

Đế chế của hắn không có quốc kỳ.
Không có bài quốc ca.
Không có quân đội.

Chỉ có tư tưởng,
như loại virus lây qua lời thì thầm, ánh nhìn, và sự khinh bỉ với những gì gọi là “trật tự”.

Những kẻ trẻ tuổi, lang thang, không nhà, không tương lai —
tìm thấy hắn trong những video mờ ảo lan truyền trên dark web.
Chúng bắt đầu gọi hắn là:

“Ông ta.”
“Kẻ cuối cùng.”
“Vị thần không ai gọi, nhưng ai cũng nghe thấy.”

Và rồi chúng hành động.
Từng đứa một.
Im lặng.
Hiểm độc.
Bẻ gãy từng chiếc xương sống của hệ thống bằng đức tin mới:

“Không cần cứu rỗi.
Chỉ cần trả thù.”

Nam Chính giờ không còn xuất hiện nữa.
Không hình ảnh.
Không phát biểu.
Không selfie với cờ.

Nhưng mỗi nơi xảy ra biến động —
tường vẽ biểu tượng mắt ba tròng,
một thanh kiếm cắm vào trái tim,
và dòng chữ loằng ngoằng bằng máu:

“Thế giới không cần ánh sáng.
Thế giới cần chiến tranh để nhớ mình từng sống.”

Hắn không hiện hình.
Hắn hiện hữu.
Như cơn đói.
Như thù hận.
Như sự thật bị chôn giấu dưới lớp son phấn của văn minh.

Một đêm, giữa buổi hành hình tập thể ở thủ đô cũ,
một người đàn bà khỏa thân bước ra từ đám lửa,
trên bụng là dấu ấn rực cháy — hình con mắt mà Nam Chính từng vẽ trên tường nhà mình năm 29 tuổi.

Cô ôm bụng.
Cười.
Và nói:

“Ta mang thai với hắn.
Không phải con của tình yêu.
Mà là con của sự tái sinh.”

Người ta cười cô.
Rồi một đứa trẻ ra đời giữa biển máu.
Không khóc.
Chỉ mở mắt và cười — như cha nó.

Người ta hỏi:

“Hắn là ai?”
Không ai biết.

Chỉ biết:
khi nền văn minh lụi tàn,
khi bức tượng tự do đổ gục,
khi giáo đường bị thiêu rụi,
và khi cái tên “Nam Chính” biến mất khỏi mọi hồ sơ —

thì sẽ có một dòng chữ duy nhất còn sót lại trên vách đá của thế giới:“Đế chế bắt đầu từ một thằng đàn ông không ai yêu thương, không ai cứu, không ai tha thứ.
Nhưng hắn đã tha cho chính mình.”

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top