Nam Chính – Sát Thủ Có Hồn

Chương 1: Nam Chính và cái im lặng biết rỉ máu

Nam Chính sống một mình ở tầng 4, căn cuối hành lang, chỗ mà đèn huỳnh quang lúc nào cũng chớp tắt như mắt người chết chưa chịu nhắm.

Gã từng làm trong ngành bảo trì hệ thống nước — cái nghề khiến gã biết rõ từng cái ống trong thành phố này dẫn đi đâu, ai đang xài gì, và có bao nhiêu nhà giấu rác dưới bồn rửa.

Gã ít nói. Chưa từng nuôi chó. Chưa từng khóc khi mẹ chết. Không ai biết gã từng yêu ai.

Chỉ có một điều người ta rì rầm trong xóm:
“Gã đó… mỗi lần ai mất tích, đèn phòng hắn sáng tới tận 3 giờ sáng.”

Gã có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong chỉ có đá, hai lon bia, và một ngăn bí mật — nơi gã cất những mẩu tóc, móng tay, thậm chí là một miếng tai nhỏ, bọc trong khăn giấy.

Nam Chính không giết vì tức giận.
Không vì báo thù.
Không vì tiếng nói trong đầu.

Gã giết… vì thích cái im lặng sau khi máu chảy.
Cái khoảng lặng kéo dài 3 đến 5 giây — sau khi tiếng xương gãy, sau khi con người thoi thóp như cá trên thớt, sau khi mọi thứ trở nên quá thật.

Đêm đó, gã chọn nạn nhân tiếp theo:
Một gã xe ôm công nghệ, tên Tùng, hay nghe nhạc EDM và hay dừng xe trước nhà gã để nhắn tin gọi gái.

Nam Chính nhìn hắn qua khe cửa, lặng lẽ như một vị thần chán đời.
Rồi mỉm cười.

Lịch hẹn đã đặt.
Cái kềm cũng đã mài.
Tủ lạnh còn chỗ.

Chương 2: Những ngón tay biết la hét

Tùng chết vào đêm thứ Ba — cái đêm mà cả thành phố ngập trong tiếng còi xe và cơn mưa vừa đủ để người ta nghĩ về nỗi buồn, nhưng chưa đủ để rửa trôi tội lỗi.

Nam Chính không làm rối. Gã không thích máu văng tung toé. Gã gọn gàng như một thằng thợ may cũ kỹ, chỉ khác là gã không cắt vải — gã cắt người.

Tùng được gã hẹn đến sửa ống nước trong phòng tắm. Một cái cớ đủ hèn hạ để không ai nghi ngờ khi hắn biến mất.

Gã mời vào. Đưa cho hắn cái đèn pin.
“Ống nằm sâu bên dưới. Bò vô đó đi.”

Tùng khom người.
Gáy hắn phơi ra như một món quà.
Gã không vội. Chỉ cầm cây tuốc-nơ-vít dày bằng ngón chân cái.
Và ấn.
Một lần. Thẳng. Không run.

Tiếng xương sọ vỡ nghe như tiếng bánh tráng rơi xuống nền xi măng — khô, lạnh, nhanh.
Tùng co giật một lúc. Rồi nằm yên.

Nam Chính kéo xác hắn ra như lôi một túi rác ướt.
Không kinh.
Không ghê.
Chỉ thấy bình thường, như đang làm cái việc mà lẽ ra gã đã sinh ra để làm.

Gã cắt ngón tay cái của Tùng.
Cẩn thận. Tỉ mỉ.
Cho vào hộp inox. Đặt trong ngăn mát.

Mỗi nạn nhân gã chỉ lấy một thứ.
Không phải để sưu tầm.
Mà là để ghi nhớ rằng họ đã từng hiện diện.

Gã không hề quên ai.
Gã còn nhớ ánh mắt Tùng lúc chết:
Tròn. Mở to. Nhưng không có câu hỏi.
Chỉ có một cái nhìn buông xuôi, như thể gã đang giết một gã đã chết từ lâu trong lòng.

Đêm đó, Nam Chính uống nửa lon bia.
Viết thêm một dòng vào cuốn sổ:
“Tùng – 2h34 sáng. Ống nước sạch.”

Rồi gã ngủ.
Không mộng mị.
Không ăn năn.
Chỉ là một ngày nữa trôi qua. Như mọi ngày.

Chương 3: Cuốn sổ tay và bản giao hưởng của lũ vô danh

Nam Chính có một cuốn sổ tay bọc vải đen, cũ đến mức mỗi lần mở ra là bụi ký ức bay lên như tro người chết chưa được rải.

Bên trong không ghi chi tiết.
Không có kế hoạch.
Không bản đồ. Không công thức giết người.

Chỉ là những cái tên.
Một dòng. Một mốc giờ.
Và một câu nhận xét ngắn, đôi khi chỉ là một từ.

Loan – 1h13 – Cười giả.
Tú – 3h47 – Mắt như cầu cứu ai đó không còn.
Thịnh – 2h12 – Mạch cổ đập yếu như nhịp tim đất nước.

Mỗi cái tên là một vết cắt trong thế giới thối rữa này. Và Nam Chính là thằng bác sĩ duy nhất dám mổ xẻ nó mà không đeo găng.

Gã không coi mình là sát nhân.
Gã không muốn nổi tiếng.
Không để lại chữ ký. Không đăng báo. Không nhắn tin chơi trò mèo vờn chuột.

Gã giết. Rồi về. Nấu mì. Uống bia. Viết. Ngủ.
Giản dị như một thằng thu tiền điện.

Nhưng trong đầu gã, mọi thứ không yên.
Từ sau cái chết của Tùng, mỗi lần nhắm mắt là gã nghe tiếng ngón tay gõ vào kính.
Chậm. Đều. Không mỏi.

Ban đầu gã tưởng ảo giác.
Nhưng rồi tiếng đó vang cả khi gã thức.
Trong nhà tắm. Trong bếp. Trong giấc ngủ trưa.
“Cốc… cốc… cốc…”

Gã nhìn hộp inox — nơi chứa ngón tay của Tùng.
đẫm hơi nước. Mờ sương. Nhưng… bên trong, ngón tay ngọ nguậy.
Như đang cố gõ ra một câu hỏi:
“Mày còn nhớ tao không?”

Gã không sợ.
Chỉ lặng lẽ rút bật lửa, đốt luôn cuốn sổ tay.
Ngọn lửa bốc lên, hun khói đen vào trần nhà, ám mùi thịt cháy và sự tha thứ không bao giờ đến.

Gã nhìn tàn tro bay.
Và nói, lần đầu tiên sau rất lâu:
“Tao nhớ hết. Nhưng tụi mày không được quay lại.”

Rồi gã đứng dậy.
Thêm một cái tên vừa hiện ra trong đầu.

Chương 4: Kẻ mù hát trong nhà xác

Tên tiếp theo là Phúc — gã mù chơi harmonica ở ga xe lửa cũ.
Phúc không xin tiền. Không than nghèo.
Chỉ ngồi một góc, áo rách, tóc dài, thổi những bản nhạc không ai nhớ nổi tên, nhưng ai nghe cũng thấy lạnh sống lưng như thể có ai đang kể về cái chết của chính mình bằng âm điệu.

Nam Chính thấy hắn lần đầu vào một đêm mưa nhỏ như kim, lúc đang đi về sau khi đốt cuốn sổ.
Gã đứng dưới mái hiên, tay run vì lạnh, thì nghe tiếng harmonica vọng từ tầng trệt nhà ga như tiếng ru tử thi.

Gã đến gần.
Hỏi: “Bài gì vậy?”
Phúc không trả lời, chỉ thổi tiếp. Một đoạn đứt, nhịp lệch, như tiếng rên thoi thóp từ lồng ngực người sắp bị bóp cổ.

Nam Chính ngồi xuống cạnh hắn. Lâu lắm rồi gã mới ngồi cạnh một người mà không có dao trong túi.
Một hồi, Phúc cất giọng, khàn như hơi thở cuối cùng:
“Nghe giọng mày… mày cũng có máu giống tao.”

Nam Chính im.
Phúc mỉm cười.
“Có bao giờ mày thấy… mình giết không phải vì ghét, mà vì thương xót?”

Nam Chính rùng mình.
Không vì lời nói.
Mà vì trong một thoáng, gã thấy bóng mình trên tấm kính nhà ga… nhưng mắt gã bị bịt kín.
Mắt gã — cũng mù.

Tối đó, gã đưa Phúc về. Không hỏi nơi ở. Không gợi chuyện.
Phúc uống bia như nước lọc, rồi ngồi hát nhỏ như ru hồn ai đó vừa chết oan.
Nam Chính lặng lẽ mở hộp đồ nghề.

Lần đầu tiên trong đời, tay gã run khi cầm dao.

Gã hỏi:
“Nếu tao giết mày, mày có hối hận không?”

Phúc mỉm cười, gõ nhịp lên đầu gối như đang đệm thêm cho bản nhạc tử thần:
“Không. Mày chỉ làm điều mà tao không đủ can đảm để tự làm. Tao sống dai quá rồi.”

Nam Chính bóp chặt cán dao.
Tim gã đập như trống trong tang lễ không ai đến dự.

Rồi gã từ từ… đặt dao xuống.

Không phải vì sợ.
Mà vì tối đó, gã thấy một gã khác cần chết hơn.

Chương 5: Cái chết của gã chưa từng sống

Nam Chính thức dậy lúc 3 giờ sáng, mồ hôi ướt lưng, tim đập như kẻ bị bắt quả tang trong một tội ác mà không ai chứng kiến.
Phúc vẫn nằm đó, trên sàn nhà, thở đều như một con chó hoang vừa tìm được góc tường tử tế để chết.

Gã đi ra ban công.
Hút thuốc.
Mắt đỏ.
Tay dính mùi bia, máu khô, và thứ không ai gột rửa được: ý nghĩ.

Ý nghĩ rằng nếu mình không giết ai nữa… thì mình còn là ai?

Gã từng nghĩ mỗi cái tên trong sổ tay là một cục rác xã hội cần dọn. Nhưng Phúc không rác.
Phúc là một gương mặt rõ ràng. Một bản nhạc chưa viết xong.
Một thằng mù còn nhìn thấy con người hơn đám biết đọc.

Vậy thì… nếu không giết hắn, mà vẫn nghe được tiếng im lặng sau máu, thì giết ai?

Nam Chính quay vào.
Căn phòng yên lặng như mộ.
Gã ngồi xuống sàn, đối diện gã trong gương nhà tắm.

Tự hỏi:
“Nếu tao đáng chết nhất… thì ai sẽ giết tao?”

Gã lấy dao. Không do dự.
Nhưng không rạch cổ. Không đâm tim.
băm từng ngón tay của mình, từng chút, từng khớp.
Tự thu gom “dấu ấn” của một kẻ giết người — như đốt lưỡi cưa sau khi đã dùng để phá rừng.

Máu chảy.
Không nhiều như gã tưởng.
Chỉ đủ để biết mình còn sống, nhưng không chắc còn người.

Phúc tỉnh dậy. Không la. Không hoảng.
Chỉ thổi một đoạn nhạc mới. Chậm. Lệch nhịp.
Giống như nhạc nền cho một cảnh ai đó đang cắt chính mình ra khỏi tội ác.

Gã hỏi:
“Mày có nghe thấy không?”

Phúc trả lời, mắt vẫn mù nhưng nhìn thẳng vào linh hồn gã:
“Nghe. Lần đầu tiên, mày kêu cứu.”

Rồi Phúc im lặng.
Nam Chính cũng im lặng.
Chỉ có tiếng máu nhỏ từng giọt xuống sàn — đều đặn như đồng hồ báo tử.

Gã chưa chết.
Nhưng người từng thích tiếng xương gãy… đã bắt đầu mục ruỗng.

Chương 6: Tang lễ dành cho kẻ sống dai

Nam Chính không đến bệnh viện.
Gã băng tay bằng áo thun cũ, vải thấm máu, khô dần, dính chặt vào da như một lời hứa độc.
Không ai biết chuyện gì xảy ra. Phúc vẫn ngồi ở góc phòng, thổi harmonica. Không nói. Không hỏi. Không cản.

Ngày hôm sau, gã dậy lúc 4 giờ chiều.
Trời mưa — kiểu mưa rỉ rả như mạch máu của kẻ không chịu chết.
Gã ngồi dậy, nhìn tay mình, giờ chỉ còn ba ngón cử động được. Những ngón còn lại tím lại, sưng như lời nói dối găm trong lòng quá lâu.

Gã bật TV.
Tin tức đang đưa tin:
“Một chiếc xe rác ở quận 10 vừa phát hiện thi thể mất tay, không có đầu, nghi là nạn nhân của một vụ giết người hàng loạt.”

Nam Chính không ngạc nhiên.
Gã không cần nhìn ảnh cũng biết đó không phải do mình làm.
Không đúng nhịp. Không đúng cách. Không có sự lặng thinh sau cùng.

Gã tắt TV. Rót rượu.
Rồi lặng lẽ chuẩn bị tang lễ cho chính mình.

Không quan tài. Không nhang khói. Không ai đưa tiễn.

Gã chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cũ, cạo râu, xếp ngón tay rụng vào cái lọ thủy tinh, rồi đặt lên bàn như một món quà nhỏ gửi cho thượng đế — nếu hắn còn ngồi nghe.

Gã bật băng cassette.
Giọng Phúc thu sẵn: tiếng harmonica lạc điệu, giật nhịp, như một kẻ hát trong nhà xác không ai thuê.

Và trong thứ nhạc méo mó ấy, Nam Chính ngồi xuống, viết một lá thư — không gửi ai.
Chỉ vài dòng:

“Tôi đã từng là một cái gương. Mỗi người tôi giết là một phản chiếu méo mó của chính tôi.
Nhưng giờ đây, gương vỡ rồi.
Và tôi không còn thấy ai đáng chết ngoài bản thân.”

Gã gấp thư, đặt dưới lọ máu.
Rồi gã nằm xuống.
Không để chết.
Chỉ để… không còn tỉnh.

Đêm đó, Phúc rời đi. Không báo. Không lấy gì.
Chỉ để lại cây harmonica trên bàn.

Và từ đó, không ai còn nghe thấy tiếng thở trong căn phòng tầng 4 ấy nữa.
Chỉ có tiếng gió — thổi qua từng ngón tay thủy tinh, ngân như chuông gió của một tang lễ không ai dự.

Chương 7: Những linh hồn không ai nhớ tên

Người ta phát hiện căn phòng sau ba tuần.
Mùi máu đã khô, rượu cạn sạch, và cây harmonica nằm im như miệng của một nhân chứng bị mua chuộc.

Cảnh sát lên. Họ nhìn lọ ngón tay, lá thư, băng cassette, và chẳng biết xếp vụ này vào đâu.
Không có nạn nhân rõ ràng.
Không có hung khí.
Không có ai để bắt.
Chỉ có cái tên: Nam Chính — không hồ sơ phạm tội, không giấy tờ thân nhân, không ai từng đến thăm.

Hắn tồn tại như một cái bóng đi lạc giữa thành phố và biến mất như một vết xước trên gương — rõ lúc soi, mờ khi quay đi.

Họ đem lọ thủy tinh đi xét nghiệm.
Trong phòng còn lại mảnh giấy cuối cùng, nằm dưới gầm bàn, chắc bị gió thổi rơi xuống.

“Nếu lũ tao từng giết có linh hồn, hãy cho chúng vào gió, để tao không phải chết một mình.”

Người ta đồn rằng sau ngày đó, tầng 4 tòa nhà ấy không ai thuê nữa.
Không vì máu. Không vì lời đồn.
Mà vì đêm nào cũng nghe tiếng harmonica, khe khẽ như tiếng khóc, hòa lẫn với tiếng bước chân người cụt tay.

Một bà cụ bán vé số từng ngủ nhờ hành lang tầng đó nói rằng bà thấy một gã ngồi lặng giữa đêm, tay băng vải, trước mặt là một cái hộp mở nắp, bên trong có… một tấm gương.

Bà hỏi:
“Cậu ngồi chờ ai vậy?”

Gã đáp:
“Chờ cái phần người từng sống trong tôi quay lại.”

Bà cụ cười, hỏi:
“Nó có về không?”

Gã không trả lời.
Chỉ đặt tay lên mặt gương —
Và biến mất.Từ đó, gương ấy không phản chiếu gì nữa.
Chỉ là một mặt phẳng đen, sâu hoắm, lạnh hơn mùa đông không ai nhớ.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top