Nam Chính Và Thắng Lợi Từ Đau Khổ

Chương 1: Thằng Bị Đá

Nam Chính ngồi trong quán cà phê như một cái hố chôn sống dành cho đám người hết thời. Cái bàn gỗ xước sơn, cái quạt trần quay như thể đang hấp hối trên trần nhà đầy mạng nhện, và trước mặt hắn là ly cà phê đen đặc như máu đã cũ. Đắng. Lạnh. Mà cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình con điện thoại nứt một vết ở góc. Một tin nhắn. Dài. Từng từ như dao cứa vào lòng bàn tay.

“Em nghĩ chúng ta cần dừng lại. Em mệt mỏi vì những lần anh thử rồi thất bại. Em cần sự ổn định. Anh ấy… anh ấy có một công việc tốt ở ngân hàng.”

“Anh ấy.”

Hắn thở ra như một con bò già bị chọc tiết. Người hắn trống rỗng như một thùng phuy đã rút cạn dầu. Lặng người. Không buồn tức. Không buồn giận. Chỉ thấy buồn nôn.

Hắn từng nghĩ mình là kẻ tử tế, là người đàn ông sẽ cày cuốc, xây đắp tương lai, rồi có một mái nhà, một con chó, một người phụ nữ yêu mình dẫu có ra sao. Nhưng không. Đời không cho phép.

Vài tuần trước, hắn bị đám gọi là “anh em chí cốt” đâm sau lưng. Họ cuỗm hết tiền, shutdown cái startup hắn đổ cả mấy năm tuổi trẻ vào. Họ thậm chí còn cười trên xác hắn, nói hắn “mù mờ kinh doanh.” Hắn chỉ cười lại. Nhưng đêm về, hắn không ngủ. Chỉ nằm đó, mắt mở trừng trừng, đầu óc nhòe như một cái tivi mất sóng.

Rồi con chó của hắn – thằng bạn duy nhất còn lại – chết dưới bánh xe một chiếc Lexus trong khu nhà hắn ở trọ. Một cú tông mạnh, máu văng đầy vỉa hè. Tên lái xe không dừng lại. Người dân đứng nhìn như xem trò hề. Hắn ôm lấy cái xác, không nói gì, không khóc. Hắn chỉ cúi đầu, vuốt lông nó lần cuối, và thì thầm:

“Xin lỗi, mày không đáng chết kiểu này.”

Đêm đó, hắn không về nhà. Hắn lang thang ngoài phố như một bóng ma. Đường phố lạnh, đèn vàng cũ kỹ, và tiếng động cơ xe xa xa cứ vang lên như những câu chửi rủa số phận.

Về đến phòng trọ, hắn mở laptop, ngồi nhìn màn hình trắng bóc của một file Word trống. Hắn gõ một dòng:

“Còn thở là còn gỡ.”

Hắn châm một điếu 420, kéo một hơi thật sâu, rồi ho sặc sụa. Lâu rồi không hút. Nhưng đêm nay cần một cái gì đó cháy trong lồng ngực. Một cái gì đó để nhắc hắn rằng hắn vẫn có thể bước tiếp, dù rách nát, dù thê thảm.

Hắn nhớ lại lời ông anh cũ: “Mày chỉ là thằng công tử bột, thua thì tự chịu.”
Hắn nhớ lại tin nhắn cô bé nọ: “Thế giới quan của anh cứ lạ lạ thế nào ấy. Chuyện của mình em xin phép dừng.”
Hắn nhớ lại ánh mắt con chó trước lúc ra đi: “Gâu Gâu Gâu.”

Ba cái tát vào mặt.

Hắn mở mail. Viết cho thằng bạn thân ở nước ngoài.

“Có gì chiến không bạn?”

Gửi.

Rồi hắn đứng dậy, soi mình trong gương. Một thằng đàn ông trông như vừa bò ra từ địa ngục. Mắt thâm, mặt xệ, tóc tai bù xù như tổ quạ, và trên mặt hắn – là một nụ cười nhạt.

“Chào mừng mày đến giai đoạn quỷ dữ.”

Chương 2: Cày Như Quái Vật

Thằng bạn hắn trả lời:

“Có luôn bạn ơi! Muốn chiến Ecom với t không?”

Hắn chỉ trả lời một chữ:

“Okay.”

Và từ khoảnh khắc đó, hắn bắt đầu biến mình thành một thứ gì đó không còn là người.

Hắn ngủ trên sàn. Không giường. Không gối. Mỗi sáng là cà phê đen, mỗi tối là nước lã. Bữa ăn duy nhất của ngày là lúc nào nhớ ra mình còn có bao tử. Tụi hàng xóm nghe tiếng hắn rap lúc nửa đêm tưởng hắn bị điên. Không sai đâu. Một kiểu điên mới. Điên kiểu những thằng tuyệt vọng nhưng vẫn tin mình có thể biến cuộc đời thành cái gì đó vang dội.

Ngày đầu tiên, hắn ngồi học hết 14 tiếng về cách setup website. Shopify, WooCommerce, PayPal, Stripe, thuế, shipping, logistics, fulfillment. Mắt mờ, não cháy. Nhưng hắn thấy… hưng phấn. Một kiểu đau đớn dễ chịu, như đang rút xương tủy để đúc lại thành vũ khí.

Tuần đầu tiên, hắn đốt sạch số tiền còn lại mua hàng test từ mấy nhà cung cấp Trung Quốc. Lô đầu lỗi mẹ nó gần hết. Lỗ sấp mặt. Đám khách hàng chửi như tát nước, một đứa còn viết review: “Công ty của tụi mày nên chết đi.”

Hắn chỉ cười.

Bạn thân hắn thì vẫn ở bên kia thế giới, mỗi đêm lại ngồi chỉ cho hắn.

Ba tháng trôi qua, hắn vẫn chưa kiếm được xu nào. Website bị xóa khỏi máy chủ do vi phạm chính sách. Google khóa tài khoản ads. Cổng thanh toán thì gãy. Đêm hắn nằm bất động trên sàn, nghe tiếng xe ngoài đường, đầu óc quay cuồng. Nhưng như một con chuột bị dồn vào góc tường, hắn phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Sáng hôm sau, hắn lại dậy. Đánh răng, mở máy, mua máy chủ mới. Làm lại từ đầu. Không lý do, không động lực. Chỉ đơn giản là… hắn không cho phép mình chết giữa đường. Nếu đời muốn ăn hắn, thì đời phải tốn thêm nhiều sức nữa.

Một đêm tháng mười hai, hắn nhận được email:

“First order. USD 169.99.”

Hắn không tin. F5 lại ba lần. Vẫn còn.
Thằng khách đặt một cái sneaker in hình “I Just Can’t”.

Hắn bật cười, nước mắt tự nhiên trào ra. Xúc động. Giống như sau một cơn hành xác, cuối cùng cũng được thở.

Một order. Không nhiều. Nhưng là cánh cửa.

Ngày hôm sau là hai order. Rồi ba. Rồi năm. Rồi một ngày, shop hắn nhận 300 đơn chỉ trong một buổi chiều.

Nó không phải phép màu. Nó là cái phần thưởng cho một thằng điên liều lì quyết không chết.

Tối đó, hắn uống say, trong cơn say hắn mở tiktok, quay đăng một đoạn video ngắn, tay cầm lon bia, áo thun trắng nhàu nát:

“Tao là thằng bị bồ đá, bị ae đâm sau lưng, con chó cưng thì bị xe cán chết. Nhưng tao không bỏ cuộc. Tao vẫn chiến, và tao đang bắt đầu chiến thắng. Nếu mày đang nằm bẹp, đừng khóc, đừng van xin. Cứ chiến tiếp, kể cả có phải bò. Rồi một ngày đẹp trời, gió sẽ đổi chiều thôi.”

Video đó đạt 10 triệu view sau một tuần.

Và đó là lúc… cơn bão bắt đầu.

Chương 3: Cơn Bão Tên Là Tao

Hắn không biết video đó lan rộng kiểu gì. Không chạy quảng cáo, không hashtag, không nhờ ai share. Chỉ đơn giản là cái video mờ mờ ảo ảo của một thằng trai say khướt, dưới ánh đèn vàng mờ, lon bia cạn, mắt đỏ ngầu vì 420, tay thì cầm điếu Sài Gòn, và giọng thì ồm ồm.

Nhưng người ta xem.

Và người ta thấy chính họ trong hắn.

Một thằng không hoàn hảo, không sáo rỗng, không dùng ngôn ngữ của lũ “diễn giả thành công.” Một thằng vừa gào, vừa chửi, vừa uống, vừa rạch lòng mình ra mà nói: “tao từng tưởng tao là rác rưởi. Nhưng tao đã quay lại. Tao vẫn sống. Vẫn đánh nhau với đời từng cú đấm.”

Từ đó, hắn bắt đầu quay video mỗi đêm.

Không script. Không filter. Không mẹ gì cả.

Chỉ có hắn, chiếc iphone, cái ghế gỗ, và tiếng gió quạt.

Hắn kể chuyện bị phản bội. Chuyện mấy đứa bạn thân từng chúc mừng sinh nhật hắn, từng rủ nhau mơ mộng “chúng ta sẽ cùng giàu,” giờ thì chim cút đâu hết.

Hắn kể chuyện con chó chết. Cái cách hắn vuốt mắt nó, rồi ngồi im như tượng.

Hắn kể chuyện lần đầu anh em team hắn bán được hơn 5.000 đơn hàng trong một tháng.

Một cộng đồng bắt đầu hình thành. Lúc đầu chỉ vài đứa lang thang, mấy thằng thất tình, vài thằng trầm cảm, vài con bé bị xã hội vắt cạn. Rồi vài trăm người. Rồi vài nghìn. Rồi mấy chục nghìn.

Hắn không gọi họ là fan. Hắn gọi họ là “đồng đội trong hố phân.”

Họ bắt đầu đọc những gì hắn viết.

Hắn viết mỗi sáng. Như một thằng nghiện. Không văn hoa. Không tu từ. Chỉ là sự thật. Mùi máu, mùi mồ hôi, mùi thất bại, mùi thối nát của xã hội bọc vàng rởm.

“Mày từng nghĩ đời là một bữa tiệc màu hồng. Ngu rồi em ơi. Nó là đấu trường.

Và nếu mày không hóa sói, mày sẽ bị cầm tù bởi bọn nó.”

Bài viết đó được in ra, dán khắp tường thành phố bởi chính những người theo dõi hắn.

Và rồi, đám KOL bắt đầu nói về hắn.

Ban đầu là cười nhạo. “Thằng điên mạng.” “Thằng lowlife gào lên kiếm fame.” “Một gã loser thần kinh.”

Hắn chỉ cười. Rồi nhắn một dòng trên story:

“Cảm ơn đã giúp tao nổi tiếng nha mấy con lợn nhựa.”

Tuần sau, hắn cho ra mắt cuốn sách đầu tiên. Tựa đề đúng chất hắn: “Uh Rồi Thì Sao.”

Không nhà xuất bản. Tự in. Tự gói. Tự ship. Hơn 5.000 bản bán hết trong 3 ngày.

Bọn phê bình văn học không hiểu gì cả. Nhưng những thằng từng nghĩ đến tự tử thì hiểu. Những đứa từng bị đá như rác thì hiểu. Những người mẹ đơn thân bị chồng đánh cũng hiểu. Và họ gọi hắn bằng hai chữ:

Chiến thần.

Trên kệ sách rẻ tiền, cạnh laptop cũ, hắn để đúng một câu viết bằng bút lông:

“Tận Hưởng Chuyến Hành Trình.”

Và giờ thì… chuyến hành trình đó có tên.
Tên là Nam Chính.

Chương 4: Tuyên Chiến Với Đám Rối

Hắn bắt đầu thấy lũ phật online hiện dày đặc trên newsfeed.

Tụi “KOL” – mấy thằng bôi trét son phấn, nói như robot, bán từng câu nói rỗng ruột để được vỗ tay như con khỉ đeo cà vạt.
Tụi nó đứng trên sân khấu, chỉ vào slide PowerPoint, dạy người khác cách “sống tích cực” bằng cách “biết ơn mỗi sáng”, “thiền”, “thương lấy bản thân.”
Lũ này chưa bao giờ ngủ với chuột trên nhà sàn, chưa từng rớt nước mắt trong phòng trọ lạnh không có nổi cái chăn. Nhưng tụi nó giảng như Chúa, truyền đạo rẻ tiền cho một đám người đang hấp hối.

Nam Chính ngồi nhìn màn hình, bật cười. Cái kiểu cười như vừa nuốt phải thuốc độc nhưng vẫn không chết.

“Tụi bây đang giết người. Không phải bằng dao, mà bằng mấy cái lời ru ngủ.”

Một đêm, hắn quay video tuyên chiến. Không đèn studio, không kịch bản.

“Bọn mày là mấy con rối. Bị giật dây bởi tụi thống trị. Bán mấy thứ thuốc độc như tích cực giả tạo, chánh niệm giả cầy, thành công ba bước. Tao không cần follower. Tao cần người thật.

Và tao tuyên chiến. Từ hôm nay, tao không chỉ làm ecom. Tao sẽ viết. Tao sẽ nói. Tao sẽ đập thẳng vào mồm tụi mày.”

Clip đó bị Facebook report. TikTok xoá. YouTube demonetized.

Hắn post lại. Lần nữa. Lần nữa. Mỗi lần bị xoá, hắn post thêm bản khác, kèm caption:

“Xoá nữa đi. Tao không câm đâu.”

Và điều kỳ lạ xảy ra. Cứ mỗi lần video bị xoá, lượt theo dõi hắn lại tăng. Những kẻ từng nằm yên bắt đầu thức giấc.

Bọn chúng nhắn tin:

“Mày nói đúng.”
“Tao đã chờ ai đó nói mấy lời này lâu lắm rồi.”
“Làm tiếp đi. Mày không được ngừng.”

Hắn bắt đầu viết sách thứ hai:
“1 Vạn Cú Tát Đừng Hỏi Vì Sao”

Mỗi trang là một cái tát vào mặt xã hội giả tạo. Không triết lý. Không học thuyết. Chỉ là lời gào thét của một thằng từng bị tát gục mà vẫn bò dậy đi tiếp. Một thằng hiểu rằng để thay đổi thứ gì đó, đôi khi mày phải đập nát nó trước.

Báo chí bắt đầu chửi hắn là “phản cảm.”
Mấy thằng KOL phản bác: “Chúng ta nên lan toả năng lượng tích cực chứ không phải chiến tranh.”
Hắn trả lời bằng một đoạn story:

“Lũ đui mù mất não”.

Đến một ngày, có một gã học giả lớn tuổi, một tiến sĩ triết học từng viết cả chục cuốn sách… công khai lên tiếng:

“Tôi không thích cách cậu ta nói chuyện. Nhưng tôi buộc phải công nhận… thứ cậu ấy viết làm tôi suy nghĩ.”

Đó là lúc hắn biết:
Cuộc chiến đã vượt qua mạng.
Nó đã bắt lan vào tâm trí người ta.

Chương 5: Những Kẻ Thức Tỉnh

Chúng nó bắt đầu xuất hiện.

Lúc đầu là từng đứa. Đọc xong sách hắn viết, tụi nó nhắn tin như nói chuyện với một chiến binh bước ra từ chiến hào.

“Tao từng nghĩ đời tao chỉ có thể chết trong sự bình yên giả tạo. Giờ thì tao biết, chết trong chiến đấu còn đáng giá hơn sống như chó rách thảm hại.”

Một thằng thợ điện 42 tuổi, nợ ngân hàng gần trăm triệu, gửi video hắn vừa uống rượu vừa đọc chương đầu cuốn Uh Rồi Thì Sao.
Một con bé làm công ty truyền thông, bỏ việc sau khi đọc đoạn:

“Sớm muộn gì mày cũng chết. Vậy thì mày có gì để mất?”

Một gã ở Biên Hòa treo băng rôn tự in:
“Cứ mơ lớn đi, cùng lắm thất bại thì đi tu.”
với tên Nam Chính ký phía dưới.

Cả một làn sóng bắt đầu dâng lên.
Không phải là phong trào.
Không phải là cộng đồng.
Mà là bầy thú hoang đã ngủ đông quá lâu, bây giờ bắt đầu cào vào song sắt.

Chúng nó không đeo vest. Không thắt cà vạt. Không hashtag sống đẹp.
Chúng nó uống cà phê đen, làm việc 14 tiếng/ngày, bật nhạc rap instrumental hoặc tiếng mưa rơi, và đọc Nam Chính như một loại kinh thánh thời đại thối nát.

Chúng nó không thần tượng hắn.
Chúng nó thấy hắn như một cái gương.

Một tấm gương mẻ, bám bụi, máu khô và nước mắt – nhưng phản chiếu đúng cái mà đám đông đang cố giấu:

Cơn khát.
Cơn khát được liều mạng, được vui sống trong hiểm nguy.

Rồi báo chí đổi giọng.
Ban đầu dè bỉu, sau tò mò, rồi im lặng.

Một ngày, một MC truyền hình nổi tiếng mời hắn lên talkshow.
Hắn mặc vest, đeo kính râm.
Vừa ngồi xuống, hắn bảo:

“Tôi chỉ đến đây để nói với đám khán giả của quý vị rằng:

Đại học là một trò scam.”

Talkshow đó bị gỡ xuống sau 24 tiếng. Nhưng bản reup thì lan như dịch tả.
Cả triệu lượt xem. Cả ngàn bình luận.
Nửa khen, nửa chửi.

Hắn chỉ đăng một dòng caption:

“Đông vui thế nhỉ? Họp lớp ah? Mấy con lợn nhựa?.”

Một đêm, hắn nhận được một tin nhắn.
Từ một thằng từng định nhảy cầu.

“Em được thằng bạn cho đọc cuốn sách Uh Rồi Thì Sao của anh mà như bừng tỉnh. Lâu lắm rồi em mới nhìn đời thoáng thế này. Giờ em lại tận hưởng những khó khăn mình đang gặp phải và muốn chiến với đời đến giây phút cuối cùng haha.

Nam Chính đọc xong, thả tim, mở lon bia, rồi nói:

“Tốt.

Một thằng nữa tỉnh.

Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.”

Chương 6: Thù Hận Thì Có Gì Sai

Người ta bảo: “Tha thứ là món quà cho bản thân.”

Nam Chính thì nói:

“Oh No No No. Thù hận mới là món quà. Là nguồn năng lượng vô tận để mày chiến đấu làm giàu.”

Hắn không quên được bọn phản hắn lúc tay trắng.
Không quên thằng “anh em” hắn từng cưu mang đâm sau lưng hắn.
Không quên con đàn bà nói yêu hắn rồi lại ngoảnh đít đi theo thằng có cái job văn phòng 8 triệu/tháng, chỉ vì “nó ổn định hơn anh”.

Một đêm nọ hắn nhận tin nó cưới, hắn chỉ nghĩ thầm:

“Cảm ơn em. Nhờ em mà anh hiểu ra trong xã hội này số người ngu như em nhiều đến mức nào.”

Giờ đây, hắn không còn cần trả thù nữa. Hắn còn chả quan tâm đến sự tồn tại của những nấm mồ trong quá khứ.
Hắn dùng content.
Hắn dùng sách.
Hắn khiến những kẻ trước kia quay lưng với hắn phải ngước lên mà nhìn.

Mỗi khi một bài viết của hắn lên trend, hắn nghĩ đến từng khuôn mặt năm xưa.
Khi cuốn sách của hắn vào top bán chạy, hắn nhớ lại lúc ôm con chó chết trên tay.
Khi mỗi clip hắn gào vào máy quay đạt triệu view, hắn nghe thấy tiếng cười khinh khỉnh năm xưa vọng lại – và hắn dẫm nát nó dưới gót giày.

“Tao không cần tụi bây xin lỗi. Tao cần tụi bây biết rằng:

Tao đã sống sót. Và tao bây giờ là cơn ác mộng tụi bây sợ nhất.

Hắn mở một chiến dịch content. Gọi là:
“Nấm mồ tuổi trẻ.”

Không hoa hồng. Không động viên sáo rỗng.
Chỉ những video podcast trò chuyện với những kẻ đã bị đạp xuống, và cách bọn nó đứng lên mà không cầu xin ai kéo tay.

Clip đầu tiên:

“Đêm đó tao bị đá, tao ngồi trong phòng trọ, đấm vào tường đến khi máu nhỏ xuống sàn. Không ai quan tâm. Không ai hỏi. Nhưng cũng chính lúc đó, tao thề sẽ không bao giờ cần ai nữa.”

Người ta xem. Người ta khóc. Người ta nhìn lại chính mình và đồng cảm.

Hắn bắt đầu mở workshop. Không bán vé.
Chỉ cần chứng minh mày thất bại đủ đau, thì được vào.
Phòng học đầy những thằng bị công ty đuổi, bị bồ phản, bị bố mẹ từ mặt.
Và hắn đứng trên sân khấu, không nói đạo lý, không nói làm giàu, chỉ nói một câu:

“Tụi bây muốn phục thù? Tao dạy tụi bây cách.
Nhưng tao không dạy tụi bây sống đúng. Tao dạy tụi bây sống dữ.

Đám đông bắt đầu rùng mình.
Không phải vì hắn hoàn hảo.
Mà vì hắn dám sống theo cái đau của mình..
Đó là sứ mệnh của hắn:
Châm ngòi nổ động cơ cho những thằng từng bị đời khạc nhổ.

Chương 7: Kẻ Xâm Lăng Không Gian Số

Nam Chính nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đồng hồ chỉ 2:37 sáng.
Cà phê nguội. Lưng đau như dao cứa. Mắt cháy rát như bị ai rắc muối vào tròng.

Hắn vừa upload xong clip thứ 1999.
Không nhạc nền. Không giọng dễ nghe. Không màu mè.
Chỉ là hắn – một thằng đàn ông cơ bắp, mắt nhìn vào ống kính như muốn đập tan màn hình và chui thẳng vào đầu tụi đang xem.

“Tụi mày đang ngủ quên trên cái giường êm của tiện nghi.
Nhưng trong khi tụi mày mơ mộng, lũ thống trị đang đẩy mày vào cũi.
Tụi nó không cần giết mày. Chỉ cần khiến mày lười. Mềm. Ngủ.
Và tao ở đây để đập tụi mày tỉnh.

Hắn bắt đầu viết mỗi ngày.
Không văn chương. Không biên tập. Không team content.
Chỉ là hắn, gõ bàn phím như đấm vào mặt lũ giả tạo.

Mỗi bài là một cú tát.
Một chửi rủa.
Một lời khai chiến.

“Mạng xã hội là chiến trường.
Đứa nào yếu, đứa đó sẽ bị gán nhãn.
Tao không muốn nổi tiếng. Tao muốn chiếm sóng.
Tao muốn mày mở TikTok, mở YouTube, mở Google mà chỗ nào cũng có tao.

Và hắn làm thật.
Hắn thuê đám coder build hệ thống repurposing content – một nội dung cắt ra 50 bản.
Upload 500 video mỗi tuần.
Tạo 100 fanpage clone.
Chi tiền như vãi đạn.
Mỗi bài viết, mỗi đoạn clip, mỗi meme hắn post đều chứa một mùi hôi không thể rửa – mùi thật. Mùi máu. Mùi đời.

Dân mạng gọi đó là “hiện tượng.”
Hắn gọi đó là xâm lược.

“Chúng mày share ảnh chó mèo, quote tích cực, clip nấu ăn.
Còn tao share lời cảnh tỉnh.
Share sự giận dữ có mục tiêu.
Share cái móng vuốt tao đang mài từng ngày để xé banh lũ giả tạo ra.”

Một hôm, một thằng KOL to to nhắn cho hắn:

“Ê, collab không? Mày đang hot, còn follower tao nhiều, win-win.”

Hắn chỉ gửi lại hình một con dao găm và dòng chữ:

“Không nhé, con lợn nhựa!”

Hắn in ấn sách số 3:
“Những Thứ Bọn Nó Không Nói Cho Mày Nghe”

Sách không phát hành online. Muốn đọc? Mua bản in. Không ship. Tự đi lấy.
Hắn muốn nhìn tận mặt từng thằng cầm sách.
Muốn thấy trong mắt tụi nó có còn lửa không.

Lũ đầu tư truyền thông bắt đầu để ý.
Tụi agency gửi email: “Chúng tôi muốn hợp tác quảng bá, tạo hình ảnh thương hiệu mạnh hơn.”
Hắn trả lời bằng một file mp3. Trong đó chỉ có tiếng hắn khạc một bãi nước bọt.

Tụi follower của hắn bây giờ gây sợ hãi cho lũ làm content fake.
Chúng nó không còn like mù quáng nữa.
Chúng nó chất vấn. Đào xới. Chửi ngược.

Một KOL đăng bài “tích cực lên nhé các bạn ơi,”
5 phút sau có 700 comment:

“Đọc Nam Chính chưa? Hay chỉ biết sống như cỏ?”

Mạng xã hội bắt đầu run rẩy.
Cái tên Nam Chính giờ là cơn sốt.
Và hắn biết…

Chiến tranh vừa mới thật sự bắt đầu.

Chương 8: Vượt Biên Giới Thân Xác

Một sáng tháng Mười, Nam Chính tỉnh dậy với cơn đau âm ỉ trong ngực.

Không phải đau tim kiểu chết.
Mà là đau kiểu sống nhiều quá.

Hắn nhìn vào gương, cái thằng trong đó chẳng còn giống hắn của một năm trước nữa.
Gầy hơn. Mắt hõm sâu. Cằm cứng như đục đá. Da xạm, râu mọc loang lổ, và đôi mắt — giống mắt lính vừa bò về từ chiến trường Khe Sanh.

Thành công.
Tiền đang đổ vào.
Follower tăng.
Sách bán như điên.
Content viral như virus.

Nhưng hắn biết…
Mỗi like là một vết cắt.
Mỗi inbox là một tiếng hét câm.
Mỗi đêm ngủ là một lần chết hụt.

Hắn bắt đầu tập luyện như kẻ điên.

Không vì sức khỏe.
Không để đẹp.
Chỉ để chịu đựng.

Hắn chạy dưới mưa. Hít đất đến nôn.
Đấm bao cát đến khi máu thấm qua băng.
Mỗi lần đau, hắn thì thầm:

“Cái xác này không phải để sống lâu. Nó là xe tăng. Tao đang lái nó để đâm sập cổng trời.”

Rồi hắn bỏ thuốc, bỏ bia, bỏ cà phê.

Không phải vì yêu bản thân.
Mà vì hắn muốn kiểm soát mọi thèm muốn.

“Muốn làm đế vương, mày phải cắt cổ thằng nghiện trong đầu trước.”

Tối hôm đó, hắn ngồi trước camera. Không bật đèn.
Chỉ có tiếng quạt, và giọng hắn khàn khàn, gần như thì thầm:

“Tao không còn cần dopamine từ điện thoại.
Tao không còn thèm thịt hay gái.
Tao đang đốt chính mình để sống sót qua cái thời đại này.

Tao không phải influencer. Tao là quái vật đang tu luyện. Và tao sẽ vượt qua cả cái xác này.
Tao sẽ không chết như một thằng đàn ông. Tao sẽ sống như một con thần.”

Video đó không được share rộng. Nhưng tụi “core fans” xem nó như kinh thánh.
Có đứa xăm nguyên câu quote đó lên ngực.
Có đứa bỏ game, bỏ gái, bỏ mẹ cả xã hội để “vào chế độ Nam Chính.”

Hắn bắt đầu tách khỏi thế giới.

Ít post hơn. Ít nói hơn. Nhưng mọi chữ viết ra đều như dao.
Hắn bước vào một trạng thái kỳ lạ – như thể đang sống ngoài thân xác.
Một thứ… vượt khỏi con người.

Bạn thân nhắn:

“Mày điên vừa thôi. Hít thở đi.”

Hắn trả lời:

“Tao không thở nữa. Tao thiêu.”

Và đêm đó, hắn viết:

“Xác thịt là xiềng xích.
Tâm trí là ngục tù.
Linh hồn chỉ được tự do khi tao đủ điên để đập tan cả hai.”

Chương 9: Phiêu Lưu Của Kẻ Được Chọn

Nam Chính biến mất khỏi internet trong ba tuần.
Không post, không clip, không story, không một dòng nào.

Người ta tưởng hắn chết.
Đối thủ ăn mừng.
Báo mạng thì giật tít: “Hiện tượng mạng đã lụi tàn?”
Những đứa từng gọi hắn là anh hùng bắt đầu… quay lưng.
Bản chất con người là vậy – đốt nhang cho kẻ còn sống, rồi cúng sống cho đứa đã chết.

Nhưng hắn không chết.

Hắn đang du hành.

Không phải du lịch.
Không phải retreat chữa lành mẹ gì.

Mà là… phiêu lưu kiểu kẻ đã tỉnh.
Từ Sài Gòn, hắn lên Tây Nguyên.
Ở đó, hắn sống trong cái nhà gỗ giữa rừng, ăn cơm muối mè, ngủ dưới trăng, đọc lại toàn bộ lịch sử Việt Nammọi trận đánh của Napoleon.

Ban ngày hắn đấm bao cát, chiều đọc sách, đêm ngồi thiền.
Đôi khi hắn chỉ ngồi im, ba tiếng, không nhúc nhích, nhìn vào lửa cháy mà không nghĩ gì.
Một bà già dân tộc trong làng bảo:

“Cái thằng này nhìn như kẻ điên, mà mắt nó có gì đó… như ma rừng.”

Một tối, hắn trèo lên đỉnh núi nhỏ, một mình.
Trời mưa lạnh. Không có điện thoại. Không có đèn.
Chỉ hắn, tiếng gió hú, và ý thức trần trụi.

Hắn đứng đó, thở gấp, cả người ướt như chó, rồi hét lớn:

“Nếu có thằng nào trên cao đang nghe —
Tao không xin gì cả.
Tao chỉ muốn nói rằng:

Tao không đầu hàng.
Tao đến đây để phá nát trò chơi này.

Không có ai trả lời.

Chỉ có tiếng sấm.

Nhưng hắn hiểu.

Không ai cần chọn hắn.
Bởi vì chính hắn tự chọn mình.

Ngày hắn trở lại mạng xã hội, không ai nhận ra hắn nữa.
Đôi mắt đó không còn là mắt của một thằng bán ecom.
Mà là mắt của kẻ đã vượt qua lằn ranh điên loạn – sống sót – và quay lại để giết thần.

Video đầu tiên sau ba tuần là một clip quay bằng điện thoại cũ, hắn ngồi bên bếp củi, nói:

“Tao không còn là thằng Nam Chính cũ.
Tao không nói để viral.
Tao nói để chiêu mộ.

Nếu mày vẫn còn máu trong tim, lửa trong gan, và sẹo trong óc —
Tao gọi mày.

Vì giờ đây… cuộc chiến thật sự mới bắt đầu.

Và rồi hắn rời núi.
Mang theo một cuốn sổ tay đầy chữ như cào.
Kế hoạch. Sách mới. Mạng lưới mới.
Lũ KOL không ngờ… thằng mà tụi nó từng cười nhạo, giờ trở lại với quân đội phía sau.

Chương 10: Huyền Thoại Khắc Lại Vận Mệnh Một Quốc Gia

Nam Chính trở lại thành phố như một bóng ma mặc giáp.
Không phô trương. Không tiệc tùng. Không báo chí.
Chỉ một chiếc balo, đôi giày lấm bùn, và ánh mắt như viên đạn chưa bắn.

Đám follower gọi hắn là “chúa tể content.”
Đám thù gọi hắn là “nguy hiểm.”
Chính quyền gọi hắn là “cần theo dõi.”

Còn hắn… hắn chẳng tự gọi mình là gì.
Hắn chỉ làm.

Hắn bắt đầu bành trướng.

Không phải kiểu CEO mặc vest tạo dựng đế chế.
Mà là kiểu du kích.

Hắn thành lập một mạng lưới những thằng đã từng gục ngã.
Tụi từng tự tử hụt. Từng bị phản bội. Từng bị đuổi việc, bị xã hội cười vào mặt.
Giờ tụi nó trở thành tác giả, producer, chiến binh.
Mỗi đứa là một “vết sẹo biết nói.”
Mỗi đứa là một quả mìn gài dưới gót chân đám giả tạo.

Hắn mở một tòa nhà cũ giữa trung tâm thành phố.
Không bảng hiệu. Không reception.
Tụi nó gọi đó là Hang Ổ.

Tại đó, từng đêm, từng dòng content bắn ra như súng liên thanh.
Chống lại KOL giả tạo.
Chống lại chính sách truyền thông ru ngủ.
Chống lại những bộ giáo trình dạy “sống tốt” nhưng không ai sống nổi.

Rồi hắn ra mắt cuốn sách thứ tư.
Không tiêu đề.
Chỉ có một dấu “X” đỏ bầm máu ở bìa.
Mỗi trang là một chương nổi loạn.

“Nếu tụi bây định kiểm soát thế hệ này bằng dopamine và drama,

thì tao sẽ thổi tung tụi bây bằng tư tưởng và sự thật.”

Sách bị cấm phát hành sau ba ngày.
Nhưng đã kịp in ra 50.000 bản.
Và mỗi bản giờ trở thành biểu tượng ngầm của một phong trào.

Một hôm, hắn bước ra giữa một hội thảo của đám elite.
Không được mời.
Không được phép.
Chỉ bước vào như đi dạo công viên.

Lên sân khấu. Cầm mic.
Và nói:

“Mấy người nghĩ mình đang điều khiển quốc gia bằng dữ liệu, bằng truyền thông, bằng hình ảnh?

Nhưng tao nói cho mấy người biết —

Một quốc gia không thay đổi từ nghị trường. Nó thay đổi từ cơn giận của những thằng mất hết.

Và tao chính là thằng đầu tiên.
Và tao không đơn độc nữa.”

Hắn rời khỏi đó trong im lặng.
Không bị bắt.
Vì không ai dám.

Rồi một ngày, báo chí buộc phải thừa nhận:
“Có một làn sóng mới, không thể kiểm soát, không thể dập.
Nó không phải phong trào. Nó là chiến tranh văn hóa. Và người khai hoả… là một cái tên không ai dám nói to nữa.”

Tụi già bảo hắn điên.

Tụi trẻ gọi hắn là ông nội của sự thật.

Tụi có học gọi hắn là hiện tượng.

Còn hắn… đêm đó, ngồi một mình trên tầng thượng, gió thổi mạnh, nhìn xuống thành phố rực sáng – hắn chỉ cười.

“Chúng mày đã từng nghĩ tao chỉ là một thằng loser.

Giờ tao là cái bóng lặng lẽ xé nát bản đồ này ra từng mảnh.

Và tao vẫn chưa xong đâu.”

Hắn là huyền thoại được sinh ra từ rác rưởi.
Hắn là cơn giận thành hình.
Hắn là Nam Chính.
Và vận mệnh quốc gia này…
đang nợ hắn một lời giải thích.

– Hết –

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top