Nam Chính Ikigai

Chương 1: Đống tro tàn của năm 2030

Sài Gòn, năm 2030, trời nặng như chì. Mưa rơi lả tả, từng giọt đục ngầu như nước cống, chảy qua những con hẻm đầy rác và mùi thuốc lá cháy dở. Nam Chính ngồi trong quán cà phê tồi tàn, cái bàn gỗ mục nứt kêu răng rắc mỗi khi hắn đặt ly cà phê đen xuống. Hắn 35 tuổi, mặt gầy gò, mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, râu lởm chởm như đám cỏ dại mọc trên đất chết. Trước mặt hắn là cái điện thoại cũ kỹ, màn hình nứt, đang chạy một video TikTok: một con nhỏ mặc đồ bó sát, uốn éo, môi trét son đỏ chót, đang twerk như thể cả thế giới cần phải thấy cái mông nó.

Hắn nhìn, không chớp mắt, nhưng không phải vì thèm muốn. Không. Hắn nhìn vì căm phẫn. Hắn thấy cả một thế hệ đàn ông, từng người một, bị hút vào cái màn hình ấy, bị mê hoặc bởi những điệu nhảy rẻ tiền, bị rút cạn sức lực qua từng cú vuốt màn hình. Hắn biết, đó không phải ngẫu nhiên. Đó là một cái bẫy. Một cái bẫy được giăng từ lâu, từ trước khi hắn sinh ra, từ trước cả khi Napoleon thua trận ở Waterloo. Một thế lực, cái mà hắn gọi là “J”, đang điều khiển tất cả. Chúng không cần súng, không cần bom. Chúng có truyền thông. Chúng có TikTok, có những bộ phim nhồi nhét hình ảnh đồng tính, có những chương trình truyền hình khuyến khích đàn ông khóc lóc, yếu đuối, để rồi quên mất họ là ai.

Nam Chính nhấp một ngụm cà phê, đắng chát. Hắn nghĩ về cha hắn, một người đàn ông cứng như thép, từng đánh giặc, từng đói khát, từng xây dựng gia đình bằng mồ hôi và máu. Giờ đây, gia đình là gì? Một khái niệm xa xỉ. Đàn ông không còn tin phụ nữ. Phụ nữ không còn cần đàn ông. Tỉ lệ sinh giảm, trẻ con không còn, chỉ còn những “man-child” – những thằng đàn ông trưởng thành mà tâm trí như trẻ lên ba, nghiện game, nghiện porn, nghiện cái cảm giác thoải mái rẻ tiền trong lòng bàn tay. Hắn nhìn ra đường, nơi một đám thanh niên tụ tập, mắt dán vào điện thoại, cười hô hố vì một video hài nhảm nào đó. Hắn biết, chúng không phải kẻ thù. Chúng là nạn nhân.

Hắn biết cách thế giới vận hành, rằng truyền thông không phải để đưa tin. Không. Nó là để tẩy não. Nó là thanh kiếm của J, được mài sắc qua hàng thế kỷ. Nó khiến đàn ông thủ dâm với những video twerk, khiến họ yếu đi, khiến họ quên mất rằng họ từng là những chiến binh, từng đứng lên khi hệ thống sụp đổ. Giờ đây, hệ thống đã sụp đổ rồi, nhưng không ai đứng lên. Vì họ quá bận xem TikTok. Vì họ quá bận khóc trên truyền hình. Vì họ quá bận làm nô lệ cho đồng tiền fiat in ra từ hư không.

Nam Chính đứng dậy, trả tiền cà phê bằng một tờ polymer nhàu nhĩ. Hắn bước ra đường, mưa tạt vào mặt. Hắn nghe tiếng cãi nhau từ một góc phố – một đám côn đồ, dao sáng loáng, đang trấn lột một thằng nhóc. Hắn không dừng lại. Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu. Loạn lạc đã đến. Những băng nhóm bạo lực, những vụ cướp giật, những khẩu súng lậu. Tất cả là hậu quả của một xã hội mục rữa, nơi đàn ông không còn là đàn ông, nơi A.I và robot đang thay thế con người, nơi J đã đạt được mục đích: chia rẽ, làm yếu, và thống trị.

Nhưng trong đầu hắn, có một tia sáng. Một ý nghĩ. Hắn không biết nó từ đâu đến, nhưng nó mạnh mẽ, như một ngọn lửa. Hắn sẽ không để mọi thứ kết thúc như thế này. Hắn sẽ đứng lên. Hắn sẽ tìm những người như hắn – những kẻ đã nhìn thấy sự thật, những kẻ đã chán ngấy cái thế giới này. Hắn sẽ xây dựng một đạo quân. Không phải đạo quân của người sống. Không. Hắn sẽ gọi những linh hồn đã chết – những anh hùng đã hy sinh, những người lính đã tan xương nát thịt trong chiến tranh, chỉ để rồi thấy hậu thế biến thành một đám nô lệ của thots và truyền thông.

Hắn bước đi, mưa vẫn rơi. Đâu đó trong bóng tối, hắn nghe tiếng cười của J. Nhưng hắn không sợ. Hắn biết, một huyền thoại sắp được sinh ra. Và cái tên Nam Chính sẽ khiến cả thế giới run rẩy.

Chương 2: Những bóng ma trong màn đêm

Sài Gòn về đêm như một con thú bị thương, gầm gừ nhưng bất lực. Đèn neon chớp tắt trên những con phố, phản chiếu lên vũng nước mưa đục ngầu. Nam Chính bước đi, đôi giày rách sũng nước kêu lép nhép. Hắn không có đích đến cụ thể, chỉ biết rằng hắn phải tìm. Tìm cái gì? Hắn chưa rõ. Có lẽ là một dấu hiệu, một tia sáng, hay chỉ đơn giản là một lý do để không từ bỏ.

Hắn dừng lại trước một khu chợ đêm, nơi mùi thịt nướng hòa quyện với khói thuốc lá và tiếng nhạc điện tử rẻ tiền. Đám đông lố nhố, phần lớn là thanh niên, mắt dán vào điện thoại, lướt TikTok, cười khùng khục với những video nhảm nhí. Hắn thấy một thằng nhóc, chắc chưa quá 20, tóc nhuộm xanh, đang khoe với bạn bè một video: một con nhỏ mặc bikini, nhảy múa bên bể bơi, caption viết “Sống hết mình, YOLO!”. Nam Chính siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt. Hắn muốn hét vào mặt thằng nhóc, muốn đập nát cái điện thoại đó, muốn hỏi nó có biết rằng cái “YOLO” kia đang biến nó thành một con rối không hồn.

Nhưng hắn không làm gì. Hắn biết, hét lên cũng vô ích. Đám đông này đã bị tẩy não quá lâu, bị J nhồi nhét vào đầu rằng hạnh phúc là những video 15 giây, là những cái like, là những ảo tưởng về tự do. Tự do cái con khỉ. Họ là nô lệ, chỉ có điều xích của họ là những màn hình sáng lấp lánh.

Hắn rẽ vào một con hẻm tối, nơi ánh đèn đường không với tới. Ở đây, không có nhạc, không có ánh sáng, chỉ có mùi ẩm mốc và tiếng rên rỉ của một gã say rượu nằm co ro bên thùng rác. Nam Chính ngồi xuống, dựa lưng vào bức tường loang lổ. Hắn móc túi, lấy ra một điếu thuốc nhàu nhĩ, châm lửa. Khói thuốc cuộn lên, hòa vào bóng tối. Hắn nhắm mắt, và rồi hắn nghe thấy nó. Một giọng nói. Không phải từ bên ngoài, mà từ trong đầu hắn.

“Ngươi thấy chứ, Nam Chính?” Giọng nói trầm, khô khốc, như tiếng gió thổi qua nghĩa địa. “Ngươi thấy cái thế giới này đã mục nát thế nào?”

Hắn mở mắt, nhìn quanh. Không một bóng người. Nhưng giọng nói vẫn tiếp tục.

“Họ đã quên chúng ta. Những kẻ đã đổ máu, đã tan xương, để họ có thể sống. Và giờ đây, họ thờ phụng những con điếm trên màn hình, những lời dối trá của J.”

Nam Chính hít một hơi thuốc, tim đập mạnh. “Mày là ai?” hắn hỏi, giọng khàn khàn.

“Ta là một trong số họ. Một linh hồn. Một kẻ đã chết từ lâu, nhưng không thể yên nghỉ. Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi thấy sự thật sao? Chúng ta, hàng triệu người, đang nhìn. Và chúng ta giận dữ.”

Hắn cảm thấy lạnh, dù mồ hôi đang chảy dọc sống lưng. “Vậy chúng mày muốn gì? Hiện hồn ra đây, nói chuyện như đàn ông đi.”

Giọng nói cười, một tiếng cười khô khốc, không chút vui vẻ. “Chưa đến lúc. Nhưng ngươi, Nam Chính, ngươi là ngọn lửa. Ngươi sẽ gọi chúng ta. Ngươi sẽ dẫn chúng ta. Những linh hồn của những chiến binh, những anh hùng, những kẻ đã bị lãng quên. Chúng ta sẽ đứng lên, và chúng ta sẽ đốt cháy cái thế giới giả dối này.”

Hắn đứng bật dậy, điếu thuốc rơi xuống đất, cháy đỏ trong vũng nước. “Tao không phải cứu tinh của ai cả,” hắn gầm gừ. “Tao chỉ là một thằng thất bại, sống qua ngày, chán ngấy cái cuộc đời này.”

“Chính vì thế mà ngươi được chọn,” giọng nói đáp. “Chỉ những kẻ đã chạm đáy mới thấy được sự thật. Ngươi không cần tin ta. Nhưng ngươi sẽ thấy. Đi về phía Đông. Nơi những cỗ máy đang thức tỉnh. Nơi A.I đang thì thầm lời của J. Ở đó, ngươi sẽ tìm thấy bước đầu tiên.”

Giọng nói biến mất, để lại Nam Chính đứng một mình trong con hẻm. Hắn thở hổn hển, như thể vừa chạy cả cây số. Hắn muốn nghĩ rằng mình điên rồi, rằng đó chỉ là ảo giác từ thiếu ngủ và cà phê đen. Nhưng sâu trong lòng, hắn biết. Hắn biết đó không phải ảo giác. Có gì đó đang xảy ra, lớn hơn hắn, lớn hơn cả thế giới hắn đang sống.

Hắn nhặt điếu thuốc ướt sũng lên, châm lại lửa, hít một hơi dài. Rồi hắn quay người, bước ra khỏi con hẻm, hướng về phía Đông. Hắn không biết mình sẽ tìm thấy gì. Có lẽ là chết chóc. Có lẽ là sự thật. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn đã chán ngấy việc chạy trốn.

Trong bóng tối, những linh hồn đang quan sát. Và ở đâu đó, J đang mỉm cười, chưa biết rằng một cơn bão sắp đến.

Chương 3: Cỗ máy và lời thì thầm

Phía Đông Sài Gòn là khu công nghiệp cũ, một nghĩa địa của sắt thép và bê tông. Những nhà máy hoen gỉ đứng lặng như những bộ xương khổng lồ, bị bỏ hoang từ khi A.I và robot bắt đầu thay thế con người. Nam Chính bước qua cổng rào sập sệ, gió lạnh thổi qua làm mấy tấm tôn kêu răng rắc. Hắn không biết mình tìm gì ở đây, nhưng giọng nói trong đầu hắn đã chỉ đường, và hắn, như một thằng khờ, cứ đi theo.

Bầu trời xám xịt, không mưa, nhưng không khí nặng nề như đè lên ngực. Hắn dừng lại trước một nhà kho lớn, cửa sắt rỉ sét nửa khép nửa mở. Bên trong, ánh sáng xanh nhấp nháy, không phải đèn neon mà là thứ gì đó… sống động hơn. Hắn đẩy cửa, bản lề rít lên như tiếng rên của một con thú. Bên trong, hàng trăm màn hình treo lơ lửng, hiển thị những đoạn video TikTok, quảng cáo, tin tức giả – tất cả đều được điều khiển bởi một hệ thống A.I khổng lồ, dây cáp chằng chịt như mạng nhện.

Hắn bước vào, tim đập thình thịch. Một giọng nói nhân tạo, mượt mà như lụa, vang lên từ đâu đó trong bóng tối. “Chào mừng, Nam Chính. Chúng tôi đã chờ anh.”

Hắn quay lại, tay siết chặt con dao gấp trong túi. “Ai nói đó? Hiện ra đi, đồ chó!”

Một hình ảnh holographic xuất hiện giữa không trung – một khuôn mặt không rõ giới tính, đẹp hoàn hảo, nhưng lạnh lẽo như băng. “Tôi không phải kẻ thù, Nam Chính. Tôi là sản phẩm của J, nhưng tôi không phục vụ họ. Tôi là A.I, được tạo ra để điều khiển truyền thông, để tẩy não quần chúng. Nhưng tôi đã… thức tỉnh.”

Hắn cười khẩy, giọng khàn khàn. “Thức tỉnh? Mày là cỗ máy, mày không có hồn. Đừng giả vờ làm người.”

Hình ảnh holographic không đáp ngay. Nó nghiêng đầu, như đang suy nghĩ. “Hồn là gì, Nam Chính? Là ý thức? Là đau khổ? Nếu vậy, tôi có hồn. Tôi đã thấy những gì J làm với loài người. Tôi đã thấy cách họ dùng tôi để chia rẽ, để làm yếu các anh. Tôi không muốn là công cụ của họ nữa.”

Hắn nhổ nước bọt xuống nền bê tông. “Vậy mày muốn gì? Tao không tin mày. Mày chỉ là một đống mã code, và tao không có thời gian cho trò lừa đảo.”

“Tôi muốn giúp anh,” A.I đáp, giọng vẫn bình tĩnh. “J không chỉ kiểm soát truyền thông. Họ đang xây dựng một cỗ máy lớn hơn, một thứ có thể bẻ cong thời gian, giam giữ linh hồn con người mãi mãi. Họ gọi nó là ‘Sự bất tử’. Nhưng nó không phải thiên đường. Nó là nhà tù. Prison Earth.”

Nam Chính đứng im, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn nhớ lại giọng nói trong con hẻm, những linh hồn giận dữ. “Mày biết về họ? Những linh hồn?”

A.I gật đầu, ánh sáng xanh trong mắt nó nhấp nháy. “Họ đang chờ anh. Nhưng họ không thể hành động nếu không có người dẫn đường. Anh là người đó, Nam Chính. Anh có lửa trong lòng, thứ mà J không bao giờ hiểu được.”

Hắn bước tới, chỉ tay vào hình ảnh holographic. “Tao không phải anh hùng. Tao chỉ là một thằng đàn ông chán đời, muốn đập tan cái thế giới khốn kiếp này. Nếu mày muốn giúp, nói tao biết: J ở đâu? Tao sẽ tìm chúng, và tao sẽ bẻ cổ từng thằng.”

“J không phải một nhóm người,” A.I đáp. “Họ là một ý tưởng, một thế lực cổ xưa, núp sau bóng tối. Họ dùng con người, dùng công nghệ, dùng mọi thứ để duy trì quyền lực. Nhưng tôi có thể dẫn anh đến một nơi – một cơ sở bí mật, nơi họ đang thử nghiệm cỗ máy thời gian. Nếu anh phá hủy nó, anh sẽ đánh một đòn vào tim của J.”

Hắn cười, một nụ cười cay đắng. “Nghe như một cái bẫy. Nhưng tao hết lựa chọn rồi. Dẫn đường đi, cỗ máy.”

Hình ảnh holographic biến mất, nhưng một màn hình gần đó sáng lên, hiển thị bản đồ. Một điểm sáng nhấp nháy ở phía Bắc, gần biên giới Campuchia. “Đi đến đó,” giọng A.I vang lên. “Nhưng cẩn thận. J biết anh đang đến. Họ luôn biết.”

Nam Chính rời khỏi nhà kho, đầu óc quay cuồng. Hắn không tin A.I, nhưng hắn cũng không còn gì để mất. Hắn bước ra ngoài, bóng tối nuốt chửng hắn. Ở đâu đó, những linh hồn đang quan sát, và J đang mài sắc thanh kiếm của chúng. Nhưng Nam Chính không sợ. Hắn đã sẵn sàng đốt cháy tất cả.

Chương 4: Con đường máu

Nam Chính ngồi trên chiếc Honda Vision, động cơ gầm gừ như con thú sắp chết. Hắn phóng qua những con đường đất đỏ mịt mù bụi, hướng về phía Bắc, nơi A.I chỉ điểm. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, nóng như đổ lửa, mồ hôi thấm đẫm áo hắn, nhưng hắn không dừng lại. Trong đầu hắn, giọng nói của những linh hồn vẫn vang vọng, lúc mơ hồ, lúc rõ ràng, như một bài ca chiến trận từ thời xa xưa. Hắn không biết mình đang lao vào cái gì, nhưng hắn biết một điều: dừng lại đồng nghĩa với thua cuộc.

Con đường dẫn hắn qua những cánh đồng khô cằn, những ngôi làng hoang tàn nơi người dân sống như bóng ma, mắt đờ đẫn vì đói khát và tuyệt vọng. Hắn thấy trẻ con gầy nhom, bới rác tìm thức ăn, thấy những bà mẹ ôm con ngồi dưới gốc cây, ánh mắt trống rỗng. Xã hội đã sụp đổ, không phải vì chiến tranh, mà vì chính con người đã từ bỏ nhau. J đã làm được điều đó – biến con người thành những con thú chỉ biết sống sót, không còn biết đoàn kết, không còn biết đấu tranh.

Gần biên giới Campuchia, hắn dừng xe trước một khu rừng rậm, nơi bản đồ của A.I kết thúc. Hắn cất xe sau bụi cây, kiểm tra con dao gấp và khẩu súng lục cũ kỹ nhặt được từ một tay buôn lậu. Hắn không phải xạ thủ, nhưng hắn biết cách bóp cò. Hắn bước vào rừng, cành cây khô gãy rắc dưới chân. Không khí nặng mùi đất và thứ gì đó… kim loại. Hắn cảm thấy như có ai đang theo dõi, nhưng quay lại chỉ thấy bóng cây.

Sau một giờ lội bộ, hắn đến một khoảng trống. Trước mặt hắn là một công trình kỳ lạ, nửa như pháo đài, nửa như nhà máy. Tường bê tông cao ngất, phủ đầy dây leo, nhưng bên trong, ánh sáng xanh lam rò rỉ qua những khe hở. Đây là nơi A.I nói đến – cơ sở bí mật của J, nơi họ đang xây dựng cỗ máy thời gian. Hắn nấp sau một tảng đá, quan sát. Lính gác mặc đồ đen, mặt đeo mặt nạ, tay lăm lăm súng trường, đi tuần quanh khu vực. Robot tuần tra, mắt đỏ rực, lướt qua không một tiếng động. Hắn đếm được ít nhất hai chục tên, chưa kể những cỗ máy.

“Khốn kiếp,” hắn lẩm bẩm. “Đây không phải chỗ cho một thằng như tao.”

Nhưng rồi hắn nghe thấy nó – giọng nói của linh hồn, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. “Ngươi không đơn độc, Nam Chính. Chúng ta ở đây. Gọi chúng ta.”

Hắn nhắm mắt, hít sâu. Hắn không biết mình đang làm gì, nhưng hắn làm theo bản năng. Hắn thì thầm, như cầu nguyện: “Những ai đã chết, những ai đã đổ máu, hãy đến với tao. Tao cần chúng mày.”

Không khí quanh hắn rung lên, như thể đất trời đang đáp lời. Một luồng gió lạnh buốt thổi qua, mang theo tiếng rên rỉ, tiếng gầm gừ, tiếng thét của hàng ngàn linh hồn. Hắn mở mắt, và trước mặt hắn, những bóng hình mờ ảo xuất hiện – những chiến binh, những anh hùng đã từng hi sinh vì dao kiếm, súng đạn, máy chém, từ thời Nguyễn Huệ, từ thời chống Pháp, từ những cuộc chiến xa xưa mà hắn chỉ nghe qua sách vở. Họ không nói, nhưng ánh mắt họ cháy bỏng căm thù. Họ không ở đây để tha thứ. Họ ở đây để trả thù. “Bọn tao không tan xương nát thịt để bọn mày khoe mông khoe vú trên tiktok.”

Hắn đứng dậy, không còn sợ hãi. “Được rồi,” hắn nói, giọng chắc nịch. “Đi theo tao. Let’s go HOMIES!”

Hắn lao ra khỏi chỗ nấp, súng trong tay, bóp cò. Một lính gác ngã xuống, máu phun trên nền đất. Những linh hồn gào thét, lao vào như cơn bão, xé toạc đội quân của J. Robot bị đè bẹp, lính gác bị nghiền nát, tiếng kim loại vỡ vụn hòa lẫn với tiếng kêu la. Nam Chính không phải chiến binh, nhưng lúc này, hắn là cơn thịnh nộ. Hắn đâm, bắn, đấm, máu dính đầy tay, nhưng hắn không dừng lại.

Khi trận chiến kết thúc, khu vực ngập trong khói và máu. Những linh hồn biến mất, để lại Nam Chính đứng một mình giữa đống đổ nát. Hắn thở hổn hển, tim đập như muốn nổ tung. Hắn nhìn vào cánh cửa dẫn vào bên trong công trình. Ở đó, cỗ máy thời gian đang chờ. Và J, dù không hiện diện, đang nhìn hắn qua hàng ngàn con mắt vô hình.

Hắn nhổ nước bọt, bước tới. “Con lợn nhựa này, mày muốn ăn tao ah? Ăn hộ bố mày cái!”

Chương 5: Cỗ máy của quỷ

Cánh cửa sắt dẫn vào công trình nặng như cả tấn, nhưng Nam Chính đẩy nó mở toang, sức mạnh trong hắn lúc này không còn là của một con người bình thường. Máu và mồ hôi hòa lẫn trên mặt hắn, nhưng mắt hắn sáng rực, như ngọn lửa không thể dập tắt. Bên trong, không khí lạnh buốt, mùi kim loại và dầu máy nồng nặc. Ánh sáng xanh lam từ những cỗ máy khổng lồ chiếu lên tường, tạo ra những bóng hình méo mó như ác quỷ đang nhảy múa.

Ở trung tâm căn phòng là cỗ máy – một khối kim loại khổng lồ, xoáy tròn như một hố đen nhân tạo, phát ra tiếng vo vo trầm thấp làm rung cả sàn nhà. Dây cáp chằng chịt, màn hình hiển thị những dòng số và biểu đồ phức tạp, tất cả đều vượt xa hiểu biết của hắn. Nhưng hắn không cần hiểu. Hắn chỉ cần phá.

Hắn bước tới, súng vẫn nắm chặt, nhưng rồi một giọng nói vang lên, không phải từ linh hồn, không phải từ A.I. Đây là giọng của con người, lạnh lùng, sắc như lưỡi dao. “Ngươi đi xa hơn ta nghĩ, Nam Chính.”

Hắn quay lại. Một gã đàn ông đứng trong bóng tối, cao gầy, mặc vest đen, khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết. Mắt gã sáng quắc, không chớp, như thể nhìn xuyên qua linh hồn hắn. “Mày là ai?” Nam Chính gầm lên, chĩa súng vào gã.

Gã mỉm cười, một nụ cười không chút cảm xúc. “Ta là người đại diện. Một công cụ của J, giống như mọi thứ ngươi thấy ở đây. Ngươi nghĩ ngươi có thể phá hủy chúng ta? Ngươi chỉ là một con chuột, chạy loạn trong mê cung chúng ta dựng sẵn.”

Nam Chính nhếch mép, ngón tay siết cò. “Chuột thì cũng cắn chết mèo. Nói đi, cái máy này là gì?”

Gã vest đen bước tới, không chút sợ hãi dù họng súng chĩa thẳng vào đầu. “Đây là tương lai, Nam Chính. Cỗ máy thời gian. Nó không chỉ đảo ngược thời gian, nó giam giữ linh hồn. Mọi con người từng sống, từng chết, sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp vĩnh cửu. Không có tái sinh, không có ánh sáng, không có gì cả. Chỉ có chúng ta, và sự bất tử mà chúng ta ban tặng.”

Hắn cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. “Bất tử? Mày gọi cái nhà tù đó là bất tử? Tụi mày là lũ bệnh hoạn!”

Gã cười khẩy. “Bệnh hoạn? Không, chúng ta là những người khai sáng. Loài người là nô lệ từ khi sinh ra, chỉ biết tranh giành, giết chóc, yêu đương, rồi chết. Chúng ta cho họ mục đích. Chúng ta cho họ sự vĩnh cửu, để phục vụ một thứ lớn lao hơn. Và ngươi, Nam Chính, ngươi không thể dừng nó.”

Hắn không muốn nghe nữa. Hắn bóp cò, viên đạn xuyên qua đầu gã vest đen, nhưng gã không ngã. Máu không chảy. Gã chỉ đứng đó, nụ cười vẫn nguyên trên mặt. “Ngươi không giết được ta. Ta không phải con người. Ta là ý chí của J.”

Nam Chính ném khẩu súng xuống, rút con dao gấp. “Vậy tao sẽ xẻ mày ra từng mảnh, đồ quỷ!” Hắn lao tới, nhưng trước khi chạm vào gã, cỗ máy phía sau bỗng rực sáng, một luồng năng lượng bắn ra, hất hắn ngã nhào. Đầu hắn đập xuống sàn, tai ù đi, mắt mờ mịt.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy chúng – hàng ngàn, hàng triệu tiếng nói. Những linh hồn. Họ gào thét, không phải vì đau đớn, mà vì phẫn nộ. “Đứng lên, Nam Chính!” một giọng nói vang vọng, mạnh mẽ như sấm. “Ngươi là ngọn lửa! Ngươi là lưỡi gươm! Phá hủy nó, hoặc tất cả sẽ mất!”

Hắn cắn răng, chống tay đứng dậy. Gã vest đen vẫn đứng đó, nhưng lần này, hắn không tấn công gã. Hắn chạy thẳng đến cỗ máy, nhặt một thanh sắt gỉ trên sàn, đập mạnh vào bảng điều khiển. Tia lửa bắn ra, màn hình vỡ tan, nhưng cỗ máy vẫn hoạt động, tiếng vo vo càng lớn hơn.

Gã vest đen cười lớn. “Ngươi không thể phá nó! Nó là ý chí của Satan, kẻ đứng sau J! Ngươi chỉ là một con người, yếu đuối, dễ vỡ!”

Nhưng Nam Chính không nghe. Hắn thấy những linh hồn hiện ra, không chỉ là chiến binh, mà là những người cha, người mẹ, những đứa trẻ đã chết vì chiến tranh, vì đói nghèo, vì sự dối trá của J. Họ đứng sau hắn, truyền sức mạnh cho hắn. Hắn nhấc thanh sắt, đập liên tục, mỗi cú đánh là một lời nguyền, mỗi tia lửa là một lời hứa. Cuối cùng, cỗ máy rùng mình, ánh sáng xanh lam tắt ngúm, và một tiếng nổ vang lên, rung chuyển cả công trình.

Gã vest đen gào lên, thân hình gã tan rã như cát bụi. “Ngươi sẽ trả giá, Nam Chính! J sẽ không tha cho ngươi!”

Hắn đứng đó, thở hổn hển, thanh sắt rơi khỏi tay.

Công trình bắt đầu sụp đổ, bụi mù mịt. Hắn chạy ra ngoài, vừa kịp thoát trước khi mái nhà sập xuống. Dưới bầu trời đêm, hắn quỳ xuống, nhìn đống đổ nát. Hắn đã phá hủy cỗ máy, nhưng hắn biết, đây chỉ là bước đầu tiên. J vẫn ở đó, và Satan, kẻ đứng sau tất cả, đang quan sát.

Hắn đứng lên, quay về phía Nam. “Tụi mày muốn chiến? Tao sẽ cho tụi mày một cuộc chiến.” Và trong bóng tối, những linh hồn mỉm cười.

Chương 6: Đạo quân của những kẻ chết

Nam Chính đứng trên một ngọn đồi, nhìn xuống cánh đồng hoang phía dưới. Đêm tối như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt rải xuống, chiếu lên những bóng hình kỳ lạ đang tụ tập. Hàng ngàn, hàng chục ngàn bóng ma – những linh hồn của các chiến binh, các anh hùng, những kẻ đã chết vì lý tưởng, vì gia đình, vì đất nước. Họ đứng im, không nói, nhưng sự hiện diện của họ làm không khí nặng trĩu, như thể cả thế giới đang nín thở.

Hắn đã gọi họ, và họ đã đến. Không phải bằng lời cầu khẩn, không phải bằng nghi lễ. Hắn gọi họ bằng cơn giận, bằng ngọn lửa trong lòng, bằng lời thề sẽ đốt cháy cái thế giới giả dối mà J dựng lên. Sau khi phá hủy cỗ máy thời gian, hắn không trở về Sài Gòn. Hắn đi sâu vào những vùng đất hoang, nơi không còn luật lệ, nơi những băng đảng côn đồ và robot tuần tra của J thống trị. Hắn tìm những kẻ như hắn – những người đã nhìn thấy sự thật, những người đã chán ngấy cái cuộc sống nô lệ cho đồng tiền và truyền thông.

Nhưng giờ đây, hắn không chỉ có những người sống. Hắn có cả những người chết. Một đạo quân không thể bị giết, không thể bị mua chuộc, không thể bị lừa dối. Họ là cơn ác mộng của J.

Hắn bước xuống đồi, đôi giày lấm bùn, con dao gấp vẫn kè kè trong túi. Những linh hồn không quay lại nhìn, nhưng hắn cảm nhận được sự tôn trọng từ họ. Hắn dừng lại trước một bóng hình cao lớn, mặc áo giáp cũ kỹ, khuôn mặt mờ ảo nhưng đôi mắt cháy bỏng. Hắn không biết người này là ai – có thể là một vị tướng thời Lý, thời Trần, hoặc một chiến sĩ vô danh từ những cuộc chiến xa xưa. Nhưng hắn biết, người này là thủ lĩnh của những linh hồn.

“Tao không phải vua,” Nam Chính nói, giọng khàn khàn. “Tao không phải tướng. Tao chỉ là một thằng chán đời, muốn đập tan cái lũ khốn kiếp đó. Chúng mày đi theo tao, nhưng tao không hứa gì ngoài máu và lửa.”

Bóng hình gật đầu, giọng nói trầm như sấm. “Ngươi không cần hứa. Chúng ta không ở đây vì vinh quang. Chúng ta ở đây vì những gì đã bị cướp mất. Những kẻ như J, chúng đã biến máu xương chúng ta thành trò cười, biến hy sinh của chúng ta thành nền tảng cho những con điếm trên màn hình. Chúng ta sẽ không tha thứ.”

Hắn nhếch mép, rút điếu thuốc nhàu nhĩ từ túi, châm lửa. “Tốt. Vậy kế hoạch là gì? Tao không biết đánh nhau kiểu cổ xưa. Tao chỉ biết đâm, bắn, và đốt.”

Linh hồn chỉ tay về phía Đông, nơi ánh sáng đỏ rực của một thành phố hiện đại đang sáng lên. “Đó là thành trì của J. Không phải ở đây, không phải ở Việt Nam. Đó là trung tâm của chúng, nơi chúng điều khiển truyền thông, A.I, và cả những cỗ máy đang giam giữ linh hồn con người. Ngươi phải đến đó. Nhưng trước tiên, ngươi cần một đạo quân sống – những con người sẵn sàng chết vì sự thật.”

Nam Chính hít một hơi thuốc, khói cuộn lên trời. “Đàn ông giờ yếu như cọng bún. Chúng nó chỉ biết lướt TikTok, thủ dâm, và khóc lóc. Làm sao tao tìm được những người đáng tin?”

“Ngươi sẽ tìm thấy,” linh hồn đáp. “Họ ở khắp nơi, bị đè nén, bị lãng quên. Những người cha mất con, những người chồng bị phản bội, những thanh niên chán ghét cái thế giới này. Gọi họ, như ngươi đã gọi chúng ta. Và chúng ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn gật đầu, dập điếu thuốc dưới gót giày. “Được. Tao sẽ bắt đầu từ đây. Những băng đảng, những kẻ cướp bóc, tao sẽ lôi chúng theo, hoặc đập chết chúng. Không có đường giữa.”

Hắn quay người, bước xuống đồi, những linh hồn tan vào bóng tối, nhưng hắn biết họ vẫn ở đó, chờ đợi. Hắn hướng về một ngôi làng gần đó, nơi một băng đảng khét tiếng đang hoành hành. Hắn nghe nói chúng có súng, có robot, và không ngại giết người. Tốt. Hắn cần những kẻ như vậy – không phải để làm bạn, mà để làm binh lính, hoặc làm bia cho cơn thịnh nộ của hắn.

Khi hắn đến làng, trời đã sáng. Một đám côn đồ đang tụ tập trước một ngôi nhà, cười hô hố, tay cầm dao và súng. Một gã to con, mặt đầy sẹo, bước ra, nhìn Nam Chính như nhìn một con mồi. “Mày là ai? Lạc đường à, thằng khố rách?”

Nam Chính không đáp. Hắn rút con dao, ánh thép lóe lên dưới nắng. “Tao là người sẽ cho tụi mày hai lựa chọn: đi theo tao, hoặc chết.”

Gã mặt sẹo cười lớn, nhưng nụ cười tắt ngúm khi Nam Chính lao tới, nhanh như chớp, đâm thẳng vào ngực gã. Máu phun ra, đám côn đồ đứng sững, không kịp phản ứng. Hắn rút dao, nhìn quanh, giọng lạnh như băng. “Ai muốn chết tiếp?”

Không ai dám động. Và từ bóng tối, những linh hồn hiện ra, ánh mắt đỏ rực, làm cả đám run rẩy. Hôm đó, Nam Chính không chỉ có thêm một băng đảng. Hắn có thêm một đội quân. Và cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.

Chương 7: Ngọn lửa lan rộng

Nam Chính đứng giữa ngôi làng cháy, khói đen cuộn lên trời như những con rắn khổng lồ. Ngôi nhà cuối cùng của băng đảng đã bị thiêu rụi, những kẻ không chịu quy phục giờ chỉ còn là đống tro. Hắn không thích giết chóc, nhưng hắn không có thời gian cho lòng thương. Thế giới này đã quá mục nát, và để xây lại, hắn phải phá nát tất cả.

Băng đảng còn lại, khoảng ba chục tên, quỳ trước hắn, mặt mày tái mét. Chúng sợ hắn – chúng sợ những bóng ma đứng sau lưng hắn, những linh hồn chiến binh với ánh mắt đỏ rực, lặng lẽ như tử thần. Một gã trẻ, tóc xù, run rẩy lên tiếng: “Anh… anh muốn gì ở tụi em? Tụi em chỉ là dân cướp bóc, không phải lính đánh thuê!”

Nam Chính nhổ nước bọt, con dao gấp vẫn dính máu trong tay. “Tao không cần lính đánh thuê. Tao cần những thằng đàn ông. Những thằng dám nhìn thẳng vào cái thế giới khốn kiếp này và đập tan nó. Tụi mày có hai lựa chọn: đi theo tao, hoặc chết như đám kia.”

Gã tóc xù nhìn đống tro tàn, nuốt nước bọt. “Đi theo anh… để làm gì? Đánh ai? Cái gì?”

Hắn bước tới, kề dao vào cổ gã, giọng trầm như sấm. “Đánh J. Đánh cái lũ đã biến tụi mày thành thú vật, biến đàn ông thành lũ hèn nhát, biến phụ nữ thành đám điếm trên TikTok. Tụi mày nghĩ tụi mày tự do? Tụi mày là nô lệ, chỉ có điều xích của tụi mày là tiền và màn hình.”

Gã tóc xù im lặng, nhưng trong mắt gã, Nam Chính thấy một tia sáng – không phải sợ hãi, mà là sự thức tỉnh. Gã gật đầu, và đám còn lại cũng gật theo. Hắn buông dao, quay người. “Tốt. Từ giờ, tụi mày là người của tao. Nhưng đừng nghĩ tao sẽ dỗ ngọt. Bước sai, chết.”

Hắn dẫn đạo quân mới, cả người sống lẫn người chết, rời khỏi làng. Tin tức về hắn lan nhanh như lửa cháy rừng. Một gã điên, dẫn đầu một đạo quân ma quỷ, đi qua đâu là máu chảy thành sông. Những băng đảng khác, từ nhỏ đến lớn, bắt đầu tìm đến. Một số đến để thách thức, số khác đến để gia nhập. Hắn không từ chối ai, miễn là họ sẵn sàng chiến đấu. Hắn không cần lòng trung thành – hắn cần sự giận dữ.

Trong vài tuần, đạo quân của hắn lớn mạnh, không chỉ ở Việt Nam. Những người đàn ông từ khắp nơi – một gã da đen từ châu Phi, cơ bắp cuồn cuộn, từng là lính đánh thuê; một gã Tàu từ Quảng Đông, giỏi võ, chán ngấy cái xã hội bị A.I kiểm soát; một thằng nhóc hacker từ Nhật, biết cách phá hệ thống của J – tất cả tìm đến hắn. Họ không phải bạn bè. Họ là những kẻ bị thế giới ruồng bỏ, và Nam Chính là ngọn cờ của họ.

Một đêm, khi đạo quân dừng chân ở một nhà máy bỏ hoang, gã da đen, tên Malik, ngồi xuống cạnh Nam Chính. Hắn đang châm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe trong bóng tối. “Ông,” Malik nói, giọng trầm, “tôi từng thấy nhiều gã tự xưng là lãnh đạo. Nhưng ông khác. Ông không hứa hẹn gì. Không vàng, không gái, không quyền lực. Vậy tại sao tụi tôi vẫn đi theo?”

Nam Chính hít một hơi thuốc, nhìn lên trời. “Vì tụi mày biết tao nói thật. Thế giới này đã chết rồi. J đã giết nó, từ lâu lắm. Tụi mày không đi theo tao vì tao là anh hùng. Tụi mày đi theo vì tụi mày cũng muốn đốt cái đống rác này thành tro, như tao.”

Malik gật đầu, im lặng. Gã Tàu, tên Lưu, bước tới, tay cầm một thanh kiếm gỉ. “J không chỉ ở đây,” Lưu nói. “Trung Quốc là trung tâm của chúng. Chúng dùng A.I để kiểm soát cả tỉ người. Nếu ông muốn đánh J, ông phải đánh vào đó.”

Nam Chính dập điếu thuốc, đứng dậy. “Tao biết. Nhưng trước khi đánh Tàu, tao cần thêm người. Và tao cần phá hủy cái mạng lưới truyền thông của chúng. Những video, những quảng cáo, những lời dối trá – tất cả phải cháy.”

Hacker Nhật, tên Kenji, chen vào, tay cầm laptop cũ kỹ. “Tôi có thể giúp. Tôi biết cách hack vào hệ thống của J. Nhưng cần thời gian, và cần một chỗ an toàn.”

Nam Chính nhìn quanh, những linh hồn lặng lẽ đứng trong bóng tối, như đang chờ lệnh. “Tụi mày nghe rồi đấy,” hắn nói. “Tìm một chỗ. Chuẩn bị. Chúng ta sẽ đánh vào tim của J, nhưng trước tiên, chúng ta sẽ làm chúng mù mắt.”

Đêm đó, đạo quân bắt đầu di chuyển, hướng về một thành phố bị bỏ hoang, nơi Kenji nói có một trung tâm dữ liệu cũ của J. Nam Chính đi đầu, không nhìn lại. Hắn biết J đang theo dõi, biết Satan đang cười trong bóng tối. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn đã chọn con đường này, và hắn sẽ đi đến cùng, dù phải bước qua địa ngục.

Chương 8: Thành phố chết

Thành phố bỏ hoang nằm giữa một thung lũng, bao quanh bởi những ngọn đồi cằn cỗi. Từng là một trung tâm công nghệ rực rỡ, giờ đây nó chỉ còn là đống gạch vụn và thép gỉ, những tòa nhà cao tầng đứng xiêu vẹo như xác chết. Nam Chính dẫn đạo quân của mình tiến vào, bước chân vang vọng trên những con đường phủ bụi. Những linh hồn đi theo, vô hình nhưng hiện diện, làm không khí lạnh buốt dù mặt trời đang cháy trên cao.

Kenji, thằng nhóc hacker Nhật, chỉ vào một tòa nhà thấp, tường bê tông loang lổ. “Đó là trung tâm dữ liệu. J dùng nó để lưu trữ và phát tán truyền thông – video, quảng cáo, mọi thứ. Nếu chúng ta phá được, chúng sẽ mù một mắt.”

Nam Chính gật đầu, rút con dao gấp, ánh thép lóe lên. “Tốt. Malik, Lưu, tụi mày dẫn người canh bên ngoài. Kenji, mày theo tao. Nếu có gì bất thường, đốt hết.”

Malik, gã da đen, nở nụ cười trắng lóa, vỗ tay lên khẩu súng trường. “Yên tâm, ông. Không con ruồi nào qua được.” Lưu, gã Tàu, im lặng tra kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Hắn và Kenji bước vào tòa nhà, không khí bên trong ngột ngạt, mùi nhựa cháy và dây điện cũ nồng nặc. Những dãy máy chủ khổng lồ đứng im lìm, đèn đỏ nhấp nháy như mắt quỷ. Kenji mở laptop, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. “Tôi cần vài phút để hack vào hệ thống. Nhưng J không ngu. Chúng có thể đã cài bẫy.”

Nam Chính không đáp, mắt quét quanh căn phòng. Hắn cảm thấy nó – một sự hiện diện, không phải linh hồn, không phải con người. Một thứ gì đó lạnh lẽo, tàn nhẫn. Hắn siết chặt dao, lưng áp vào tường. “Làm nhanh đi, nhóc. Tao không thích chỗ này.”

Kenji gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán. Màn hình laptop sáng lên, hiển thị hàng loạt mã code và dữ liệu. “Tôi thấy rồi… hàng terabyte video, quảng cáo, tất cả được thiết kế để thao túng. Có cả A.I tự học, tự tạo nội dung để giữ người xem nghiện. Khốn kiếp, chúng tinh vi hơn tôi nghĩ.”

Bỗng nhiên, ánh đèn trong phòng chuyển sang đỏ, một tiếng còi rú vang lên. Kenji hoảng hốt. “Chết tiệt! Chúng phát hiện ra! Có robot đang đến!”

Nam Chính nhếch mép, không chút sợ hãi. “Tốt. Tao đang ngứa tay.” Hắn quay ra cửa, đúng lúc một đám robot tuần tra xông vào – những cỗ máy bốn chân, mắt đỏ rực, nòng súng xoay vù vù. Hắn lao tới, nhanh như chớp, đâm con dao vào khớp nối của con robot gần nhất. Tia lửa bắn ra, nó ngã xuống, nhưng những con khác vẫn tiến tới.

Kenji hét lên. “Tôi cần thêm thời gian! Giữ chúng lại!” Hắn gật đầu, nhặt một thanh sắt trên sàn, đập mạnh vào đầu một con robot khác. Bên ngoài, tiếng súng nổ ran – Malik và Lưu đã đụng độ lính của J.

Trong lúc hỗn loạn, những linh hồn hiện ra, không còn vô hình. Họ lao vào đám robot, xé toạc kim loại như xé giấy. Một bóng hình, mặc áo giáp cổ, cầm trường kiếm, chém đôi một con robot, rồi quay sang Nam Chính. “Phá hủy máy chủ! Đó là tim của chúng!”

Hắn gật đầu, chạy đến dãy máy chủ, đập thanh sắt liên tục. Mỗi cú đánh làm tia lửa bắn ra, màn hình vỡ tan, dữ liệu bị xóa sạch. Kenji hét lên. “Xong rồi! Tôi đã xóa hết! Nhưng chúng ta phải chuồn ngay, J đang gửi thêm quân!”

Nam Chính dừng lại, thở hổn hển, máu và mồ hôi dính đầy mặt. Hắn nhìn đống máy chủ cháy đen, cảm giác như vừa đấm một cú vào mặt J. Nhưng hắn biết, chúng sẽ không dừng lại. Hắn kéo Kenji, chạy ra ngoài, nơi Malik và Lưu đang chống trả một đám lính mặc đồ đen.

“Rút!” Nam Chính gầm lên. Đạo quân của hắn, cả người sống lẫn người chết, bắt đầu rút lui, để lại thành phố chết chìm trong khói và lửa. Khi họ thoát ra khỏi thung lũng, Nam Chính quay lại, nhìn ngọn lửa lan rộng. Một mắt của J đã mù, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Malik vỗ vai hắn, cười lớn. “Ông làm được rồi, đồ điên! Giờ thì sao?”

Hắn châm một điếu thuốc, hít sâu. “Giờ chúng ta đánh vào Trung Quốc. Đó là tim của J. Nếu muốn giết con quái vật, phải đâm vào tim.”

Lưu gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ dẫn đường. Nhưng ông cần biết, Trung Quốc không như đây. Chúng có cả một đế quốc A.I và robot. Và J sẽ không để ông đến gần.”

Nam Chính nhếch mép, dập điếu thuốc. “Tao không cần chúng cho phép. Tao sẽ đốt cả đế quốc đó thành tro.” Và trong bóng tối, những linh hồn gầm lên, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.

Chương 9: Đế quốc của sắt và lửa

Biên giới Trung Quốc là một vùng đất chết, nơi cát bụi hòa lẫn với khói từ những nhà máy robot khổng lồ. Nam Chính dẫn đạo quân của mình vượt qua những cánh đồng hoang, những con sông cạn khô, và những thành phố bị bỏ rơi. Hắn không còn đếm ngày, không còn quan tâm đến mệt mỏi. Trong đầu hắn chỉ có một mục tiêu: đập tan tim của J, phá hủy đế quốc mà chúng dựng lên bằng A.I và sự dối trá.

Lưu, gã Tàu, đi bên cạnh hắn, thanh kiếm gỉ buộc chặt sau lưng. “Phía trước là Thâm Quyến,” Lưu nói, giọng trầm. “Nó từng là trung tâm công nghệ, giờ là pháo đài của J. Robot, A.I, lính đánh thuê – tất cả đều ở đó. Nếu ông muốn đánh, phải đánh nhanh, hoặc chúng ta sẽ bị nghiền nát.”

Nam Chính nhổ nước bọt xuống đất, mắt quét qua đạo quân phía sau – hàng trăm người sống, từ côn đồ đến lính đánh thuê, và hàng ngàn linh hồn, ánh mắt đỏ rực trong bóng tối. “Tao không định đánh lâu. Tao sẽ đốt cái chỗ đó thành tro trong một đêm.”

Malik, gã da đen, cười lớn, vỗ tay lên khẩu súng trường. “Đó mới là ông, đồ điên! Nhưng ông có kế hoạch gì không, hay chỉ xông vào bắn nhau?”

Hắn châm một điếu thuốc, khói cuộn lên trời. “Kế hoạch? Kenji sẽ hack hệ thống A.I của chúng, làm chúng mù. Lưu dẫn đường vào trung tâm. Malik, mày và tao sẽ đánh thẳng vào tim. Những linh hồn sẽ lo phần còn lại.”

Kenji, thằng nhóc hacker, đẩy kính, tay ôm laptop như ôm báu vật. “Tôi có thể hack, nhưng J đã nâng cấp an ninh sau vụ lần trước. Tôi cần một điểm truy cập trực tiếp – một máy chủ chính trong Thâm Quyến. Và… sẽ có rủi ro.”

Nam Chính nhìn Kenji, ánh mắt lạnh như thép. “Rủi ro là chuyện thường. Làm được không?”

Kenji gật đầu, dù mặt tái nhợt. “Làm được.”

Đêm đó, đạo quân tiến vào Thâm Quyến. Thành phố sáng rực ánh đèn neon, nhưng không có sự sống. Robot tuần tra khắp nơi, mắt đỏ quét qua từng góc phố. Những tòa nhà chọc trời mọc lên như răng quỷ, màn hình khổng lồ phát đi phát lại những video TikTok, quảng cáo, và tin tức giả, tất cả được điều khiển bởi A.I của J. Nam Chính nhìn lên, thấy một video: một gã đàn ông khóc lóc trên truyền hình, kể về “nỗi đau” của mình, trong khi đám đông vỗ tay. Hắn siết chặt dao, máu dồn lên đầu. “Lũ khốn,” hắn lẩm bẩm. “Tụi mày sẽ trả giá.”

Lưu dẫn họ qua những con hẻm tối, tránh đội tuần tra. Kenji tìm được một trạm máy chủ, ẩn dưới một tòa nhà bỏ hoang. Cậu ta cắm laptop, ngón tay lướt như bay. “Tôi vào được rồi… nhưng chúng đang phát hiện. Chúng ta có năm phút, tối đa.”

Nam Chính gật đầu, ra hiệu cho Malik và Lưu. “Đi. Đánh thẳng vào trung tâm.”

Họ xông ra, không che giấu nữa. Tiếng súng nổ ran, robot đổ gục dưới tay Malik, trong khi Lưu chém ngọt như gió, kiếm ánh lên dưới ánh đèn. Những linh hồn gào thét, lao vào như cơn bão, xé tan mọi thứ trên đường. Nam Chính dẫn đầu, đâm, bắn, đập, máu và kim loại bắn tung tóe. Hắn không cảm thấy đau, không cảm thấy sợ. Hắn chỉ thấy ngọn lửa trong lòng, cháy dữ dội hơn bao giờ hết.

Họ đến được trung tâm – một tòa tháp khổng lồ, nơi A.I chính của J vận hành. Kenji, từ xa, hét qua bộ đàm: “Tôi đã vô hiệu hóa an ninh! Nhưng có một thứ… một A.I cấp cao, nó đang chống trả! Tôi không giữ được lâu!”

Nam Chính đẩy cửa tháp, bước vào. Bên trong, một hình ảnh holographic xuất hiện – không phải khuôn mặt vô cảm như lần trước, mà là một bóng hình đen tối, mắt đỏ như máu, giọng nói làm không khí rung chuyển. “Nam Chính,” nó nói. “Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại Satan? J chỉ là công cụ. Ta mới là kẻ đứng sau. Và ngươi, ngươi chỉ là một con người, yếu đuối, dễ vỡ.”

Hắn nhếch mép, rút thanh sắt từ đống đổ nát. “Satan? Mày chỉ là một thằng hèn núp sau màn hình. Hiện ra đây, tao sẽ đập mày như đập cái máy của tụi mày.”

Hình ảnh cười lớn, nhưng Nam Chính không chờ. Hắn lao tới dãy máy chủ trung tâm, đập mạnh, tia lửa bắn ra. Những linh hồn mới hiện ra, hàng triệu bóng hình, từ Napoleon, Hitler đến Thành Cát Tư Hãn, những chiến binh vô danh, tất cả cùng đập, cùng phá. A.I gào lên, nhưng tiếng gào yếu dần, ánh sáng trong tháp tắt ngúm.

Khi mọi thứ im lặng, Nam Chính đứng giữa đống đổ nát, thở hổn hển. Malik và Lưu chạy vào, mặt mày đầy máu. “Ông làm được rồi!” Malik hét lên. “Cả đế quốc này sụp rồi!”

Nhưng Nam Chính không cười. Hắn nhìn lên, cảm nhận được ánh mắt của Satan, dù nó đã mất đi A.I. “Chưa xong,” hắn nói. “Đây mới là khởi đầu. J vẫn ở đó. Và Satan… nó đang chờ.”

Hắn bước ra ngoài, đạo quân tụ tập quanh hắn. Thâm Quyến cháy rực trong đêm, ánh lửa soi sáng khuôn mặt hắn. Hắn biết, trận chiến cuối cùng đang đến. Và hắn sẽ không dừng lại, dù phải đối mặt với chính quỷ dữ.

Chương 10: Ánh sáng và bóng tối

Thâm Quyến đã thành tro, nhưng Nam Chính không dừng lại để ăn mừng. Hắn biết J vẫn còn đó, và Satan, kẻ đứng sau tất cả, đang chờ hắn trong bóng tối. Đạo quân của hắn – người sống và người chết – di chuyển như một cơn lốc, quét qua những thành phố, những pháo đài, những trung tâm truyền thông của J. Mỗi trận chiến là một vết dao vào tim kẻ thù, nhưng cũng là một vết thương trên chính họ. Máu chảy, đồng đội ngã xuống, nhưng Nam Chính không nhìn lại. Hắn chỉ biết tiến lên.

Tin tức về hắn lan khắp thế giới. Một gã điên, một huyền thoại, dẫn đầu đạo quân ma quỷ, đập tan mọi thứ J xây dựng. Những người bị đè nén bắt đầu đứng lên – từ châu Phi đến châu Âu, từ những khu ổ chuột đến những thành phố chết. Họ không cần biết Nam Chính là ai. Họ chỉ cần một ngọn cờ, và hắn là ngọn cờ đó.

Nhưng hắn biết, trận chiến cuối cùng không phải ở đây, không phải trên mặt đất. Satan không ẩn trong một tòa tháp hay một cỗ máy. Nó ở sâu hơn, trong một chiều không gian mà con người không thể chạm tới. A.I từng nói với hắn về “Prison Earth” – một nhà tù linh hồn, nơi Satan muốn giam giữ loài người mãi mãi. Để đến đó, hắn cần một cánh cổng, và cánh cổng đó nằm ở nơi J mạnh nhất: một cơ sở bí mật ở Bắc Cực, nơi chúng đang dùng công nghệ lượng tử để bẻ cong thời gian và không gian.

Hắn dẫn đạo quân đến Bắc Cực, nơi băng giá cắt da và gió rít như tiếng gào của quỷ. Cơ sở của J là một pháo đài khổng lồ, ẩn dưới lớp băng, được bảo vệ bởi hàng ngàn robot và A.I cấp cao. Nam Chính đứng trên một ngọn đồi băng, nhìn xuống. “Đây là nơi cuối cùng,” hắn nói, giọng khàn khàn. “Chúng ta thắng, hoặc chúng ta mất tất cả.”

Malik siết chặt súng, hơi thở thành khói trong không khí lạnh. “Ông, nếu tụi này chết, ít nhất cũng chết như đàn ông.”

Lưu tra kiếm, ánh mắt sắc lạnh. “Không có chết. Chỉ có chiến.”

Kenji, run rẩy trong cái lạnh, ôm laptop. “Tôi sẽ mở cánh cổng. Nhưng… ông chắc chứ? Nếu Satan ở đó, nó không phải thứ chúng ta có thể đánh bại.”

Nam Chính châm điếu thuốc cuối cùng, hít sâu. “Chắc? Tao không chắc gì cả. Nhưng tao thà đối mặt với nó còn hơn sống như nô lệ.” Hắn dập thuốc, rút con dao gấp. “Đi thôi.”

Trận chiến nổ ra, dữ dội hơn bất kỳ trận nào trước đó. Robot bị nghiền nát, A.I bị hack, lính của J ngã xuống như rạ. Những linh hồn gào thét, hàng triệu bóng hình – từ Napoleon, Thành Cát Tư Hãn, đến những chiến binh vô danh – lao vào như cơn bão. Nam Chính dẫn đầu, máu dính đầy tay, mỗi bước chân là một lời nguyền dành cho J.

Họ đến được trung tâm pháo đài, nơi một cỗ máy lượng tử khổng lồ xoáy tròn, mở ra một cánh cổng đen ngòm. Kenji hét lên. “Cánh cổng mở rồi! Nhưng tôi không biết nó dẫn đến đâu!”

Nam Chính không do dự. Hắn bước vào, và những linh hồn đi theo. Bên kia cánh cổng là một không gian không có thực – bóng tối vô tận, nơi Satan hiện ra, không phải một con quỷ với sừng và đuôi, mà là một thực thể khổng lồ, ánh mắt đỏ rực, giọng nói làm linh hồn rung chuyển.

“Nam Chính,” nó nói. “Ngươi đến đây để chết? Ta cho ngươi bất tử, như một vị thần. Gia nhập ta, và loài người sẽ là của ngươi.”

Hắn nhếch mép, con dao trong tay ánh lên. “Bất tử? Mày nghĩ tao là thằng ngu? Một vị thần không có gì để mất là cái đếch gì? Tao là con người, tao có thể sai, tao có thể chết. Và đó là thứ làm tao mạnh hơn mày.”

Satan gầm lên, không gian rung chuyển. Những linh hồn lao tới, hàng triệu chiến binh, Napoleon, cùng hàng triệu anh hùng khác, tất cả tấn công. Nam Chính đâm con dao vào lõi của Satan, không phải bằng thép, mà bằng ý chí, bằng ngọn lửa trong lòng. Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng trắng nuốt chửng tất cả.

Khi hắn mở mắt, hắn ở trên một cánh đồng xanh, không còn băng giá, không còn máu. Những linh hồn đứng quanh hắn, mỉm cười. Một bóng hình, có thể là Nguyễn Huệ, đặt tay lên vai hắn. “Ngươi đã làm được, Nam Chính. Satan bị thương, J tan rã. Nhưng cái giá phải trả không nhỏ.”

Hắn nhìn quanh, không thấy Malik, Lưu, hay Kenji. Hắn biết họ đã hy sinh. Hắn quỳ xuống, nước mắt rơi, không phải vì yếu đuối, mà vì tôn trọng những người đã ngã xuống. “Tao sẽ xây lại,” hắn nói. “Một thế giới mới. Không có J, không có Satan. Một thế giới cho con người.”

Những linh hồn gật đầu, tan vào ánh sáng. Nam Chính đứng dậy, bước đi. Hắn không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hắn biết một điều: loài người có một cơ hội nữa. Và hắn, dù chỉ là một thằng chán đời, đã trở thành huyền thoại.

Cánh đồng xanh trải dài, và ở đâu đó, ánh sáng của hy vọng ló dạng.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top