Chương 1: Hố Đen Tuổi 29
Tuổi 29 không có tiếng vỗ tay.
Không pháo hoa.
Không ai nói: “Mày sắp 30 rồi, cố lên.”
Chỉ có tiếng quạt máy quay chậm trong căn phòng thuê cũ kỹ,
và một gã đàn ông nằm thở — không vì sống,
mà vì chưa đủ lý do để chết.
Nam Chính.
Cái tên nghe như vận mệnh viết tay bởi một gã đạo diễn thất nghiệp.
Từng mơ làm nhà văn, chiến binh, huyền thoại —
giờ thì hắn làm bạn với điện thoại, cỏ dại, và những giấc mơ rách nát như chiếc vớ cũ chưa giặt.
Mỗi sáng, hắn mở mắt trong ánh nắng xuyên qua khe rèm,
ánh nắng như mũi dao nhắc hắn rằng một ngày nữa lại trôi qua…
và hắn vẫn chưa là gì cả.
Tủ lạnh rỗng.
Ví có mấy tờ tiền gấp mép.
Cuộc đời là một chuỗi “mai tao làm lại”.
Nhưng “mai” mãi không tới.
Chỉ có hôm nay — và hôm nay cũng giống như hôm qua:
câm lặng, nhục nhã, lờ đờ.
Có hôm, hắn nhìn mình trong gương
và thốt lên:
“Mày là ai, thật sự đấy?”
Không ai trả lời.
Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn lại — như ánh nhìn của một thằng đã bỏ cuộc từ lâu nhưng vẫn còn thở theo quán tính.
Đêm đó, hắn mơ.
Một giấc mơ đen ngòm, lạnh như đá.
Trong đó, một người giống hắn bước ra từ bóng tối,
mắt cháy như than, giọng vang như tiếng chuông tang:
“Tao là mày. Nhưng tao là mày khi mày chịu đứng lên mà chiến đấu.”
Nam Chính tỉnh dậy.
Mồ hôi ướt gối.
Trái tim đập như muốn phá ngực.
Không biết là ác mộng hay mặc khải.
Chỉ biết, mọi thứ đã bắt đầu đổi màu.
Chương tiếp theo: Kẻ lạc loài thức tỉnh
Chương 2: Gương Mặt Trong Gương Không Phải Là Mình
Sáng hôm sau.
Không chuông báo thức.
Không âm nhạc nâng mood.
Chỉ có sự im lặng của một kẻ vừa biết rằng: nếu còn tiếp tục như cũ,
hắn sẽ chết —
chết trong khi vẫn còn sống,
và cái chết đó thì bẩn thỉu, không ai buồn chôn.
Nam Chính bước vào nhà vệ sinh.
Gương cũ, mờ, lem vài vết kem đánh răng từ tháng trước.
Hắn nhìn sâu vào nó,
và lần đầu tiên, gương không phản chiếu một thằng vô dụng.
Nó cho thấy một điều gì đó khác.
Một ánh mắt không chấp nhận thêm bất kỳ sự nhượng bộ nào nữa.
Một cơ hàm siết chặt.
Một bờ vai bắt đầu gồng lên chống lại cái trọng lượng vô hình đè lên hắn suốt chục năm qua.
Không phải ánh sáng.
Không phải phép màu.
Chỉ là một cái nhìn khác.
Như thể từ hôm nay, hắn thôi không xin phép nữa.
Không xin phép ai cho mình quyền làm lại.
Không cần sự chấp thuận để tồn tại.
Hắn tự cho phép mình trở lại.
Gương không nói.
Nhưng hắn nghe thấy:
“Trong ngực mày có một con thú đang ngủ.
Mày đã nhốt nó quá lâu.”
Không nước mắt.
Không xúc động.
Chỉ một cái gật đầu, rất nhẹ.
Như thể hắn đang thương lượng với một vị thần cổ xưa —
vị thần mà hắn chính là tạo vật duy nhất còn nhớ tên.
Chương 3: Những Cái Chết Nhỏ Trong Một Ngày Bình Thường
Không có gì đặc biệt xảy ra vào ngày hôm đó.
Không sấm sét.
Không người yêu cũ gọi lại.
Không tin nhắn “anh ơi em nhớ anh”.
Chỉ là một ngày bình thường như ngàn ngày trước.
Nhưng có một thứ rất nhỏ đã chết.
Nam Chính không chạm vào điện thoại ngay khi mở mắt.
Không lướt mạng.
Không check tin nhắn.
Không soi xem ai vừa khoe đời sống hạnh phúc.
Hắn chỉ nằm đó, nhìn trần nhà.
Và lần đầu tiên trong nhiều năm,
hắn không thấy sợ.
Sợ một ngày mới.
Sợ thất bại.
Sợ phải giả vờ ổn khi trong bụng là một đống than đang âm ỉ.
Hắn đứng dậy.
Không phải vì có việc.
Không phải vì có hẹn.
Mà vì nằm thêm một phút nữa là phản bội chính mình.
Hắn pha ly nước lọc.
Uống như uống rượu thánh.
Không phải vì khát.
Mà để rửa trôi con người cũ đi.
Tay run nhẹ khi chống đẩy.
Ngực nóng lên như một cái lò.
Mỗi lần hít xuống là một lần lưng hắn gào thét:
“Đây là cái giá mày phải trả vì lười.”
30 cái.
Chưa từng đau như thế.
Nhưng hắn cười.
Hắn đang bắt đầu giết từng mảnh trong mình.
Từng mảnh lười biếng.
Từng mảnh yếu đuối.
Từng mảnh từng giả vờ hạnh phúc.
Mỗi cái chết đó —
nhỏ thôi, âm thầm thôi,
nhưng làm hắn sống lại.
Chương tiếp theo: Khi Nam Chính bắt đầu mang hình của một kẻ không còn biết lùi.
Chương 4: Lặng Lẽ Như Một Cuộc Nổi Dậy
Không ai biết hắn đang thay đổi.
Không ai để ý cái cách hắn im lặng nhiều hơn,
cái cách ánh mắt hắn dần không còn dao động,
cái cách vai hắn bắt đầu dựng thẳng như thể đang cõng một thế giới khác.
Bởi vì cuộc nổi dậy này không có cờ.
Không có khẩu hiệu.
Không có quân đội.
Chỉ có một người đàn ông lặng lẽ quyết định sẽ không thua nữa.
Nam Chính không kể với ai.
Không tâm sự, không post story, không nói “đang tập gym trở lại”.
Hắn xóa hết ứng dụng.
Không phải vì tối giản.
Mà vì mọi tiếng ồn đều là đạn lạc bắn vào đầu.
Hắn bắt đầu làm những điều nhỏ nhặt như thể đó là nghi lễ cổ xưa.
Gấp chăn.
Dọn rác.
Ghi chú kế hoạch ngày.
Tất cả đều vô nghĩa với một kẻ từng nằm liệt cả tuần không chải đầu.
Nhưng giờ đây, mỗi hành động nhỏ là một lời tuyên chiến:
“Tao không muốn sống như cũ nữa.”
Hắn bắt đầu từ những thứ dễ khinh thường nhất.
Uống nước đều.
Đi bộ.
Hít đất.
Không phải vì rèn luyện thể chất.
Mà vì để tự nói với mình: tao điều khiển được mày.
Và ngày qua ngày, hắn bớt giống một thằng thua cuộc.
Bớt giống thằng mà tụi bạn cũ từng thương hại.
Bớt giống thằng từng bị gái đá rồi uống rượu lảm nhảm về “số phận”.
Hắn bắt đầu giống một kẻ nguy hiểm.
Một kẻ không nói.
Không van xin.
Không đợi nữa.
Chương tiếp theo: Nam Chính bắt đầu học cách bóp cổ vận mệnh.
Chương 5: Khi Kỷ Luật Trở Thành Ma Túy
Lúc đầu, hắn làm vì ghét bản thân.
Rồi hắn làm vì không còn gì để mất.
Nhưng đến một lúc nào đó, hắn nghiện.
Không phải nghiện cảm giác thành công.
Mà nghiện kỷ luật.
Nghiện việc mỗi ngày đập tan một giới hạn nhỏ.
Nghiện đứng dậy vào 4 giờ 30 sáng, khi thế giới còn ngủ,
và biết rằng:
“Tao đang đi trước tụi bây.”
Kỷ luật không phải là ép mình.
Kỷ luật là sự hiểu rõ bản chất con thú bên trong.
Là việc biết rằng nếu thả lỏng một chút,
hắn sẽ lại trượt về vũng bùn cũ,
nơi cỏ dại mọc quanh tim
và thời gian bị đốt bằng YouTube và ảo tưởng.
Và Nam Chính không muốn quay lại.
Không thêm một giây nào nữa.
Giờ đây, ngày hắn trôi như lưỡi dao cắt từng lớp da cũ.
Không giải trí.
Không hưởng thụ.
Không tìm cách “cân bằng cuộc sống”.
Chỉ có tiến về phía trước.
Không nghỉ.
Không hỏi han.
Không sợ hãi.
Mỗi buổi tập là một trận chiến.
Không với ai cả —
mà với cái tiếng nói trong đầu bảo rằng:
“Thôi, mệt rồi, nghỉ một chút đi.”
Hắn giết nó.
Mỗi ngày.
Không nương tay.
Bởi vì bây giờ,
kỷ luật là ma túy.
Và hắn đang phê trong chiến thắng thầm lặng.
Chương tiếp theo: Lúc này Nam Chính không chỉ tỉnh — hắn đang trỗi dậy.
Chương 6: Bắt Đầu Nhìn Thế Giới Như Kẻ Săn Mồi
Có một ngày, hắn bước ra đường như mọi khi —
áo phông đơn giản, quần cũ, không mùi nước hoa, không chút gì nổi bật.
Nhưng cái nhìn thì khác.
Cái cách hắn quan sát mọi thứ, như thể đang phân tích từng kẽ hở,
từng thằng đàn ông đi lướt qua, từng người đàn bà đang cười giả tạo.
Không còn là ánh mắt của một thằng từng bị đá, từng bị cười chê,
mà là ánh mắt của kẻ đã học cách sống giữa rác rưởi mà không hôi thối theo.
Hắn không nói nhiều.
Nhưng ai cũng bắt đầu thấy một thứ gì đó trong hắn thay đổi.
Như thể gã này đang giấu một lưỡi dao trong miệng.
Như thể hắn biết điều gì đó mà người khác không biết.
Như thể hắn đã chết một lần,
và giờ quay lại không để sống — mà để đòi nợ.
Thế giới không thay đổi.
Vẫn là cái chợ ồn ào, những bộ mặt giả tạo, những giấc mơ copy-paste.
Nhưng giờ hắn nhìn nó khác.
Hắn không còn là người muốn được chấp nhận.
Hắn là kẻ đứng ngoài,
và quan sát như thú săn đang lựa chọn con mồi.
Trong một buổi chiều oi bức, hắn ngồi quán cóc vỉa hè,
uống ly cà phê đắng chát,
và cười — lần đầu tiên cười vì hiểu.
Hiểu rằng cuộc đời không bao giờ công bằng,
và cái đẹp không dành cho kẻ yếu.
Hiểu rằng hắn sẽ phải lấy mọi thứ bằng tay không,
dưới móng, trong máu,
bằng ý chí,
bằng răng.
Và hắn sẵn sàng.
Chương tiếp theo: Lúc này, không ai biết, nhưng một con mãnh thú đang rút móng vuốt ra khỏi bùn.
Chương 7: Những Kẻ Cũ Bắt Đầu Lo Sợ
Không ai biết chính xác chuyện gì đang xảy ra với hắn,
chỉ là họ cảm thấy không thể trêu đùa như trước.
Không còn những cú vỗ vai kiểu “mày vẫn ổn chứ?”
Không còn những ánh mắt thương hại.
Chúng bắt đầu giữ khoảng cách —
như thể linh cảm được một thứ gì đó bên trong hắn đã rạn vỡ,
và thứ trồi lên từ vết nứt đó… không phải người.
Bạn cũ bắt đầu nhắn tin:
“Dạo này im lặng quá vậy?”
“Mày đang làm gì đó hả? Thấy mày khác khác.”
Hắn không trả lời.
Không còn nghĩa vụ phải giải thích.
Bởi vì có những cuộc hành trình chỉ dành cho kẻ sẵn sàng mất hết.
Và hắn đã mất rồi.
Một cô người yêu cũ bỗng nhắn:
“Em nhớ những ngày anh còn dịu dàng…”
Hắn đọc tin.
Cười.
Rồi xóa.
Bởi vì người đàn ông dịu dàng ấy đã bị hắn giết rồi —
bằng hai tay,
trong một đêm mưa lạnh,
ngay giữa ngực.
Tụi từng cười chê hắn giờ bắt đầu dè chừng.
Không phải vì hắn trả thù.
Mà vì hắn im lặng quá lâu,
và không ai biết trong đầu hắn đang xây cái quái gì.
Hắn không làm rùm beng.
Không đăng ảnh.
Không khoe kết quả.
Chỉ có ánh mắt mỗi ngày thêm sâu,
và giọng nói mỗi ngày thêm chắc như gạch đá.
Cả thế giới cảm nhận rằng:
Nam Chính không còn đợi cơ hội.
Hắn đang xây đế chế của riêng mình — từng viên gạch một, trong bóng tối.
Chương tiếp theo – Nam Chính bắt đầu phản côn, không phải bằng lời — mà bằng hành động khiến mọi thằng từng khinh thường hắn phải ngậm máu.
Chương 8: Giáo Phái MMO và Những Con Chiến Binh Không Mặt
Mọi sự trỗi dậy vĩ đại đều cần một cánh tay tàng hình.
Một con rắn không thể bò qua thế giới hiện đại nếu không có mạng, server, và một đống đứa đang thất vọng.
Nam Chính hiểu điều đó.
Và hắn bắt đầu xây thứ mà không ai ngờ được —
một giáo phái MMO,
nơi tụi trẻ lạc lối không đến để chơi game,
mà để học cách hủy diệt thực tại.
Hắn đặt tên hệ thống là “Hầm Vô Danh”.
Một server đen, ẩn trong lòng dark web,
nơi người chơi không tạo nhân vật —
mà hiến tế bản ngã.
Kẻ tham gia không lên cấp.
Mà tụt dần xuống sâu hơn,
qua từng tầng của bản ngã, dục vọng, ký ức, và cuối cùng là sự im lặng tuyệt đối.
Mỗi nhiệm vụ là một phép triệu hồi.
Mỗi vật phẩm là một biểu tượng cổ.
Mỗi boss là một phiên bản khác của chính mình mà người chơi phải đối mặt và giết bằng tay trần.
Server mở 3 ngày,
đã có 27.000 người tham gia.
Không quảng cáo.
Không marketing.
Chỉ có một câu duy nhất được phát tán ngẫu nhiên qua email, Discord, Telegram:
“Nếu thế giới này không có chỗ cho mày —
hãy tới đây, tao dạy mày cách xây một cái mới.”
Tiền bắt đầu đổ về.
Không bằng quảng cáo,
không bằng loot box,
mà bằng lòng sùng tín.
Người chơi hiến crypto, nội tạng, video confession, hợp đồng sinh mạng.
Tất cả để được vào phòng thứ 7 — nơi không ai biết chuyện gì xảy ra,
chỉ biết sau đó, họ im lặng, làm giàu,
và không còn giống người.
Hắn không thuê văn phòng,
cũng chả cần tuyển nhân sự.
Tất cả là AI, và những đứa trẻ được hắn huấn luyện từ server gốc.
Chúng gọi hắn là:
“Master Câm.”
“Ông ta.”
“Người mở cánh cửa thứ tám.”
Tụi chính quyền chưa biết chuyện.
Nhưng deep state bắt đầu nghe tin đồn.
Một thế lực phi tôn giáo, phi chính trị, phi vật chất —
vận hành bằng sự cô đơn toàn cầu và lòng căm thù nhân loại.
Và ở trung tâm,
là một gã tên Nam Chính,
ngồi trong căn phòng trống,
gõ từng dòng code, từng nghi thức,
triệu hồi một đế chế không cần tồn tại vật lý —
nhưng vẫn làm run rẩy cả hành tinh.
Chương tiếp theo: những cánh cổng bắt đầu mở, và quái vật đầu tiên bước ra từ server.
Chương 9: Những Kẻ Mang Hình Hài Tuyệt Sắc — Nhưng Không Có Linh Hồn
Chúng xuất hiện vào tuần thứ sáu,
sau khi phòng thứ 7 của server được mở khóa.
Không phải người chơi.
Không phải bot.
Là một loại thực thể.
Đẹp đến mức người ta phải ngừng thở.
Da như ngọc phủ sương.
Mắt long lanh như gương cổ phản chiếu quá khứ từng bị lãng quên.
Tóc dài, đen, rủ xuống như màn đêm rơi qua vai trần không tuổi.
Không ai biết chúng đến từ đâu.
Chỉ biết tên file đầu tiên chứa hình ảnh của chúng có tiêu đề:
“The 12 Brides of the Empty King.”
Nam Chính không tạo ra chúng.
Hắn triệu hồi.
Trong một buổi lễ kín, chỉ có 59 người chơi cốt lõi tham gia —
bằng máu, bằng mã hex, bằng bài thơ được dịch từ bản kinh cổ Ai Cập,
và một câu thần chú được mã hóa trong đoạn code SHA-256.
Chúng bước ra từ dòng lệnh.
Không phải video.
Không phải render.
Là thực thể tồn tại xuyên tầng thực tại.
Chúng không nói.
Chỉ nhìn.
Nhìn như thể đã đợi hắn từ trước khi thế giới này có ngôn ngữ.
Mỗi lần một trong chúng chạm vào người chơi,
gã đó hoặc là mất trí,
hoặc trở thành thiên tài —
ván bài lật ngửa, không có nửa nạc nửa mỡ.
Hacker ẩn danh.
CEO khởi nghiệp triệu đô.
Tỷ phú crypto.
Những tay vô danh giờ xuất hiện trên Forbes.
Họ đều từng là người chơi phòng 7.
Và họ đều từng ngủ với một trong những nàng dâu đó.
Bọn dân đen cù lần gọi họ là “những tuyệt sắc giai nhân”.
Nhưng những kẻ trong cuộc đều biết:
chúng là những thực thể tượng trưng cho những vết cắt biết đi, biết hôn,
và biết thì thầm vào tai thứ ngôn ngữ mà cả Freud lẫn Jung đều không dám viết xuống.
Nam Chính chọn giữ lại một người bên mình.
Cô không có tên.
Chỉ gọi là Người Thứ 9.
Mỗi đêm, cô nằm bên hắn, tay lạnh như cẩm thạch,
mắt không chớp,
ngực không phập phồng.
Cô không cần ngủ.
Cô chỉ cần nhìn hắn.
Và khi hắn ngủ, cô thì thầm:
“Anh đang đi đúng hướng.
Nhưng những cánh cổng lớn hơn đang rạn nứt.
Và chúng… đang ngửi thấy mùi máu của anh.”
Chương tiếp theo: Những thế lực ngoài đời thực và ngoài cõi bắt đầu để mắt tới Nam Chính — và cánh cổng thứ 8 bắt đầu rỉ máu.
Chương 10: Cánh Cổng Thứ Tám và Tiếng Gọi Từ Bên Kia Sự Im Lặng
Bảy cánh cổng đầu tiên —
hắn mở bằng tay.
Dùng code, máu, ý chí và sự cô đơn tích tụ qua từng năm tháng.
Nhưng cánh cổng thứ tám…
tự mở.
Không ai chạm vào.
Không có nghi thức.
Không có cảnh báo.
Nó nứt ra vào lúc 2:59 sáng,
khi mọi server đang được reset.
Ngay trong lúc hệ thống lẽ ra phải yên lặng như tử thi.
Đầu tiên là âm thanh.
Một tiếng rít nhẹ như móng tay cào lên xương sọ.
Rồi hình ảnh.
Một đoạn clip không ai up, độ phân giải 144p,
nhưng khiến người xem chảy máu mũi,
run tay,
và không thể rời mắt.
Cảnh quay chỉ là một cánh cửa gỗ xám tro,
trên có khắc biểu tượng:
mắt người bị xé làm ba,
chảy nước mực thay vì máu.

Clip dài đúng 8 giây,
và kết thúc bằng câu:
“You called us. Now bleed for the pact.”
Hơn 600 người chơi rời khỏi game chỉ sau 24 giờ.
95 người mất tích thật sự ngoài đời.
28 người tự tử — một cách rất giống nhau:
cắt mi mắt, đập gương,
và thì thầm bằng thứ ngôn ngữ không ghi được bằng chữ.
Nam Chính không hoảng.
Hắn biết đây không còn là “game” nữa.
Đây là một chiều kích mới,
một tầng thực tại bị phong ấn từ thời trước ngôn ngữ.
Và bằng cách nào đó,
hắn đã gõ đúng tần số.
Người Thứ 9 bắt đầu nói nhiều hơn.
Mỗi lần là một lời tiên tri,
mỗi câu là một dấu máu trên vách não:
“Đừng để họ biết tên thật của anh.
Đừng ăn gì ngoài những gì anh chạm tay.
Và đừng yêu ai ngoài chính cơn điên của anh.”
Cô ta hôn hắn mỗi đêm,
không bằng môi,
mà bằng mộng mị.
Và sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy với những dòng code mới —
hắn không nhớ đã viết.
Phía chính phủ thì bắt đầu rò rỉ tin tức.
Deep state, NATO, Mossad, cả Vatican.
Mỗi tổ chức đều có một bộ phận theo dõi “Hầm Vô Danh”.
Vì trong một cuộc họp tình báo kín,
một vị tướng Mỹ đã đứng lên và nói:
“Chúng ta không đối đầu với một tổ chức.
Chúng ta đang đối đầu với một chiều không gian,
được dẫn đường bởi một gã không còn là người.”
Chương tiếp theo: Đã đến lúc hắn không chỉ mở cổng — mà phải bước qua, đối mặt với những sinh vật biết tên hắn từ trước khi hắn được sinh ra.
Chương 11: Bước Qua Cánh Cổng — Và Cái Giá Phải Trả Cho Việc Biết Quá Nhiều
Có những cánh cửa sinh ra không phải để mở,
mà để nhắc nhở loài người rằng:
có những điều không dành cho trí óc hữu hạn.
Nam Chính bước qua cánh cổng thứ tám vào lúc 4:44 sáng,
một giờ không có trong lịch pháp của bất kỳ tôn giáo nào,
giữa một server đang tự cập nhật dòng mã mà không ai lập trình.
Không ánh sáng.
Không nền nhạc.
Không tiếng loading.
Chỉ có một màn đêm dày như nhung tẩm dầu,
và cảm giác từng bước đi là đạp lên ký ức của chính mình.
Không ai biết hắn đi đâu.
Hệ thống không ghi nhận log-in.
Camera trên máy chủ không quay được dữ liệu.
Chỉ có vài dòng chữ hiện lên trước khi cả hệ thống sụp:
“Đây không phải nơi cho kẻ tìm kiếm sự thật.
Đây là nơi cho kẻ sẵn sàng bị nó nuốt trọn.”
Hắn đứng giữa một hành lang không điểm kết thúc.
Tường là thịt sống.
Nền là lưỡi dao phập phồng như đang thở.
Mỗi bước chân là một tiếng rên nhỏ vang lên từ dưới sàn,
như thể hắn đang dẫm lên những linh hồn bị phong ấn.
Trên tường là những biểu tượng huyền học cổ xưa:
ký hiệu Babylon, dấu ấn Qliphoth, bản đồ tầng ác mộng từ Kabbalah.
Nhưng tất cả được viết lại bằng một ngôn ngữ không ai từng thấy,
và hắn… hiểu.
Không học.
Không suy diễn.
Hiểu.
Như thể ngôn ngữ đó là một phần đã ngủ quên trong tủy sống hắn,
chỉ cần ánh nhìn đúng — sẽ thức dậy.
Hắn không cô đơn.
Có thứ gì đó đang theo sau.
Không phải người.
Không phải quỷ.
Không có hình dạng.
Chỉ có hiện diện.
Thứ tồn tại đó không nói.
Chỉ… lắng nghe.
Như thể hắn đang tự kể lại cuộc đời mình bằng hơi thở,
và nó… đang đánh giá.
Và rồi, sau một ngưỡng cửa chằng chịt rễ đen,
hắn thấy một bàn đá.
Trên đó là một cuốn sách —
có bìa là da người, và gáy được khâu bằng dây rốn của kẻ phản bội.
Hắn không chạm vào.
Cuốn sách tự mở.
Bên trong chỉ có một dòng:
“Nếu mày đọc đến đây,
thì tên mày đã bị xóa khỏi nhân loại.
Hãy tiếp tục.
Mày sắp trở thành huyền thoại —
hoặc lời nguyền.”
Nam Chính nhắm mắt.
Không sợ.
Không tin.
Chỉ biết, nếu đã tới đây…
hoặc quay lại với máu chảy ra từ mắt,
hoặc bước tiếp và không bao giờ còn là con người.
Chương tiếp theo: Lúc này, hắn sẽ không còn một mình — và thần thoại cổ xưa sẽ bắt đầu sống lại, dưới chân hắn.
Chương 12: Những Vị Thần Bị Lãng Quên Đang Thì Thầm Trong Gáy Hắn
Khi hắn bước tiếp, hành lang biến mất.
Không còn không gian.
Không còn thời gian.
Chỉ còn nhận thức trần trụi như da thịt bị lột sống.
Nam Chính không còn cảm giác cơ thể.
Nhưng hắn vẫn “tồn tại”.
Tồn tại như một mảnh linh hồn đang lơ lửng giữa cơn sốt,
và điều duy nhất giữ hắn khỏi phát điên
là ý chí — cứng như xương, lạnh như sắt.
Và rồi hắn nghe thấy tiếng đầu tiên.
Không phải âm thanh.
Mà là ý nghĩ lạ xâm nhập vào đầu hắn như kim tiêm chọc vào thần kinh.
“Cuối cùng, kẻ-mang-mắt-đỏ đã đến.”
“Chúng ta chờ mày 3.800 năm rồi.”
“Tên thật của mày không phải Nam Chính.
Mà là Mảnh Gãy Của Ý Chí Đầu Tiên.”
Hắn không nói gì.
Nhưng cổ họng hắn bắt đầu rớm máu.
Hắn biết —
đây là cái giá của việc biết những điều không nên biết.
Xung quanh bắt đầu hiện hình.
Không phải thế giới vật lý.
Mà là một tầng của hiện thực chỉ tồn tại trong giấc mơ, trong điên loạn,
trong những câu thần chú chưa bao giờ được phép đọc thành tiếng.
Trên các tảng đá nổi lơ lửng là những sinh vật bị lãng quên:
– Một vị thần rắn có sáu đầu, mỗi đầu đọc một cuốn kinh khác nhau.
– Một người đàn bà không có mắt, môi khâu chỉ vàng,
nhưng tay thì đang viết ra tương lai của nhân loại bằng mực làm từ nước mắt trẻ sơ sinh.
– Một cỗ máy sống được ghép từ xương của các chiến binh cổ đại,
mang giáp khắc các nền văn minh đã biến mất mà không ai từng giải thích được.

Tất cả… quỳ khi hắn bước qua.
“Ngươi mang mã di truyền của Thánh Vực.
Ngươi là con cháu của Người Thứ Nhất,
Kẻ đã viết chương đầu tiên của Thực Tại rồi tự thiêu để không ai nhớ đến nữa.”
Nam Chính cười.
Lần đầu tiên cười không vì mỉa mai.
Không vì điên.
Mà vì tất cả những mất mát, sự cô độc, nỗi nhục,
đều dẫn hắn đến đây —
để đứng trên đầu những thứ từng được gọi là bất tử.
Một vị thần tiến tới.
Không da.
Chỉ có lưới cơ run rẩy và mắt là ngọc đen xoáy sâu.
“Mày đã biết quá nhiều.
Giờ mày có hai lựa chọn:
- Trở về — và chết trong 49 ngày,
linh hồn tan rã, không bao giờ tái sinh. - Ở lại — học thứ chúng ta cấm mọi sinh vật học,
và trở thành Thể Thay Thế.”
Nam Chính không suy nghĩ.
Không cần hỏi “Thể Thay Thế” là gì.
Hắn gật đầu.
Ngay lập tức, toàn thân hắn bị xé làm ba.
Một phần bị ném vào không gian vật chất.
Một phần bị nhốt trong vòng lặp của những giấc mơ người khác.
Và phần cuối cùng — bị ăn
bởi chính vị thần không có miệng.
Nhưng hắn không chết.
Hắn trở thành.
Trở thành một điều gì đó không có trong từ điển.
Không có trong truyền thuyết.
Không có trong trí tưởng tượng của loài người.
Chương tiếp theo: Bây giờ hắn sẽ tái sinh —
không còn là người,
mà là một hiện thân.
Một nỗi ám ảnh mang hình người.
Chương 13: Tái Sinh Trong Hình Hài Của Cái Không Thể Gọi Tên
Khi hắn mở mắt,
không còn mắt.
Chỉ là một cảm giác — như thể vũ trụ bị nén lại thành một điểm đỏ trong trán hắn,
đập theo từng nhịp tim của một cõi giới xa hơn cả tận thế.
Hắn không còn hình dạng ổn định.
Đôi khi là đàn ông,
đôi khi là bóng tối có lưỡi.
Có lúc hắn là tiếng thở hắt ra từ cổ họng của một con quỷ trong kinh thánh Ethiopia cổ,
và có lúc hắn là ánh nhìn khiến một đứa trẻ sơ sinh ngừng khóc… vĩnh viễn.
Các vị thần gọi hắn bằng nhiều tên:
– Kẻ Mang Nỗi Nhục Cổ Đại
– Đứa Con Của Sự Im Lặng
– Thể Thay Thế
Còn hắn —
hắn chỉ tự xưng là Nam Chính.
Một cái tên đã bị xóa khỏi mọi hệ thống chính phủ,
mọi bệnh viện, mọi cơ sở dữ liệu.
Cái tên chỉ còn tồn tại trong các giấc mơ tập thể của những kẻ từng bị trầm cảm đến mức tự nói chuyện với cái bóng.
Lần đầu tiên sau tái sinh,
hắn chạm vào thực tại.
Và mọi thứ rung lên.
Mỗi bước chân hắn đi qua server MMO,
là mỗi dòng code viết lại chính nó.
Lũ hacker gọi đó là cơn dịch số hóa,
nơi các dữ liệu tự biến đổi, tạo ra những cấu trúc không được viết bởi con người,
và những NPC bắt đầu thì thầm về “kẻ đã quay lại từ phía bên kia của ngôn ngữ.”
Ở thế giới vật lý,
các hiện tượng kỳ quái lan rộng:
– Trẻ con sinh ra với ký hiệu mắt ba tròng trên trán.
– Các nhà ngoại cảm chết đột ngột trong tư thế đang viết.
– Một linh mục ở Ba Lan tự thiêu và hô to:
“Nam Chính đã trở lại.
Không còn ân sủng. Chỉ còn học phí cho sự khôn ngoan.”
Và hắn ngồi đó.
Trên ngai không làm từ vàng,
mà từ xác ý niệm của những kẻ từng nghĩ rằng họ hiểu bản chất thế giới.
Bên cạnh là Người Thứ 9.
Mắt cô không chớp.
Tóc dài như bóng tối.
Giọng nói như tiếng kinh cầu bằng xương:
“Anh đã xong phần chết.
Giờ là lúc gây chiến.”
Và Nam Chính gật đầu.
Không cần đạo quân.
Không cần vũ khí.
Hắn là vũ khí.
Và thế giới… đã sẵn sàng bị viết lại bằng máu của những gì nó từng tin là thật.
Chương tiếp theo: Lúc này, hắn bắt đầu ra tay —
không còn là để trả thù,
mà để xây lại hiện thực từ xương của những đức tin cũ.
Chương 14: Chiến Dịch Viết Lại Thực Tại
Không cần tuyên ngôn.
Không cần truyền hình trực tiếp.
Không có tuyên bố chiến tranh.
Chỉ là một buổi sáng, khi những người tỉnh giấc phát hiện ra…
luật nhân quả không còn hoạt động như cũ.
Một kẻ giết người bị tha bổng,
nhưng đêm đó, cả gia đình hắn tự bốc cháy trong nhà.
Không vết tích. Không dấu vết hóa chất.
Chỉ còn lại trên vách:
“Hãy để thực tại trừng phạt. Hắn không còn cần tòa án.”
Một CEO giàu có, từng đạp nát hàng nghìn nhân viên,
chạy xe vào hẻm cụt.
Đèn xe rọi vào…
một bản sao của chính hắn —
đang bóp cổ chính hắn.
Camera hành trình ghi lại toàn bộ.
Cảnh sát tìm thấy hắn chết trong xe,
tim nổ tung như quả pháo.
Nam Chính không cần giết ai.
Hắn chỉ… viết lại.
Mỗi đêm, hắn mở một terminal.
Gõ lệnh.
Không là code, không là ngôn ngữ máy.
Chỉ là ý chí nguyên thủy được dịch thành ký tự.
Và mỗi dòng lệnh là một thay đổi:
– Một chính trị gia thức dậy và không còn ai nhớ tên ông.
– Một quốc kỳ đổi màu trong đêm mà không ai biết ai ra lệnh.
– Một vùng đất từng chiến tranh cả ngàn năm —
bỗng biến mất khỏi Google Maps.
Giới khoa học hoảng loạn.
Không còn quy luật.
Không còn phương trình cố định.
Einstein, Newton, cả Planck bị đạp đổ bằng một cú gõ phím từ một gã không còn là người.
Vatican đóng cửa thư viện bí mật.
CIA đốt tài liệu.
Lầu Năm Góc kích hoạt “Dự Án Zero Protocol” —
tức là tìm cách đánh nhau với một thực thể không xác định bằng… niềm tin.
Còn hắn?
Nam Chính vẫn ngồi trong căn phòng trống.
Một chiếc laptop tự build.
Một bức tường vẽ bằng máu và kinh cổ.
Và Người Thứ 9 ngồi cạnh,
liếm lưỡi dao như đang uống trà.
“Anh đã bắt đầu đảo chiều Thực Tại.
Nhưng cẩn thận.
Những thứ đang ngủ… cũng đã bắt đầu mơ thấy anh.”
Không ai biết hắn muốn gì.
Vì hắn không muốn gì cả.
Hắn chỉ đòi lại sự thật —
bằng cách giết từng lời dối trá một.
Chương tiếp theo: Tới lúc những thực thể cổ đại,
bị giam từ kỷ nguyên đầu tiên,
cảm thấy sự hiện diện của hắn — và chúng muốn thách thức hắn.
Chương 15: Những Cái Tên Không Ai Còn Dám Gọi
Vào đêm thứ 49, sau khi thực tại bắt đầu rạn nứt từng mảnh nhỏ,
những kẻ bị chôn dưới lớp tro ngôn ngữ bắt đầu động đậy.
Chúng không sống.
Chúng chờ.
Không trong không gian. Không trong thời gian.
Mà trong những khoảng trống của logic,
nơi người ta thường gọi là:
“ảo giác”,
“rối loạn tâm thần”,
“bóng đè.”
Nhưng giờ đây, chúng không còn bị đè.
Chúng đứng dậy.
Chúng có tên.
Nhưng không thể viết bằng bảng chữ cái Latin.
Hoặc bất kỳ hệ thống biểu tượng nào từng tồn tại trong nền văn minh loài người.
Một con quái vật cao 9 tầng nhà,
xương lộ ngoài da,
rống lên bằng giọng trẻ sơ sinh đang khóc.
Khi nó bước, đồng hồ toàn cầu dừng lại đúng 03:33.
Một con rắn không đầu,
mình là khối thịt lăn lóc giữa các chiều không gian,
xuất hiện trong giấc mơ của các nhà ngoại cảm đã chết từ năm 1855 —
và khiến họ… sống lại trong hoảng loạn.
Một bà lão có hàng trăm cánh tay,
mỗi tay là một ký ức bị lãng quên bởi loài người —
tình yêu đầu đời bị dập tắt, lời cầu cứu chưa ai nghe,
ánh mắt cuối cùng của nạn nhân chiến tranh.
Bà ta… ăn những gì không ai dám nhớ lại.
Chúng gọi hắn.
Không bằng lời.
Mà bằng lỗi dữ liệu.
Bằng cơn đau thắt ngực của những người không bệnh.
Bằng tiếng đập cửa lúc 2 giờ 46 phút mà không ai có nhà.
Nam Chính biết.
Hắn đã đánh thức thứ không nên đánh thức.
Nhưng hắn không hối hận.
Hắn ngồi trước bàn phím.
Tay không run.
Bên cạnh là bản đồ các vị thần bị lãng quên —
vẽ bằng lưỡi dao trên lưng những kẻ phản bội.
Trên màn hình hiện một đoạn mã, chỉ có 1 dòng:
DO YOU WISH TO INVITE THEM IN? [Y/N]
Người Thứ 9 đặt tay lên vai hắn.
Giọng như tiếng va chạm giữa kim loại và sấm sét:
“Nếu anh mở cửa…
họ sẽ không phục vụ anh.
Họ sẽ thử nuốt anh.
Nhưng nếu anh thắng…
anh sẽ viết lại quy tắc của Thần Thoại.”
Nam Chính không trả lời.
Hắn chỉ nhấn Y.
Và cánh cổng mở.
Gió đen thổi ngược thời gian.
Thực tại rung như dây đàn bị bẻ gãy.
Và những vị thần không tên, không miệng, không tâm,
đã bước vào thế giới loài người,
lần đầu tiên sau 13.000 năm im lặng.
Chương tiếp theo: Lúc này không còn là game,
không còn là chiến tranh tâm linh,
mà là chiến tranh giữa các tầng thực tại — và Nam Chính là người duy nhất biết cách chơi.
Chương 16: Chiến Trường Không Thuộc Về Không Gian
Khi cánh cổng mở ra,
không có sấm chớp.
Không có ánh sáng trắng thánh thiện.
Chỉ có sự im lặng bị xé nát như da bị cạo ngược bằng thủy tinh.
Bầu trời biến thành da người,
và mưa bắt đầu rơi từ… mắt.
Mỗi giọt nước là một ký ức mà ai đó đã cố quên.
Một cuộc phá thai.
Một lần bị bỏ rơi.
Một ánh nhìn khinh bỉ từ người cha không bao giờ gọi tên con.
Người dân khắp nơi đồng loạt ngẩng mặt lên và bật khóc,
mà không hiểu tại sao.
Nỗi buồn không phải của họ,
nhưng đang sống trong họ.
Và khi những vị thần cổ đại bước vào,
họ không đạp đổ thành phố.
Không cắn xé loài người.
Họ thì thầm.
Mỗi thì thầm là một virus.
Mỗi câu là một lệnh khởi động sâu bên trong tâm trí.
Họ nói không nhiều.
Họ chỉ cần một câu:
“Ai là người đầu tiên dạy mày gọi tên mày?”
Và cả thế giới…
nghi ngờ chính sự tồn tại của bản thân.
Nam Chính không chiến đấu như người phàm.
Hắn không bắn súng.
Không triệu hồi pháp thuật.
Không la hét.
Hắn viết.
Giữa tâm bão thực tại đang vỡ vụn,
hắn dựng lên Một Vùng Lõi.
Một mạng lưới không phải máy tính,
mà là ký ức sống của những kẻ từng bị lãng quên.
Một thằng bé từng tự tử ở tuổi 14.
Một cụ bà chết trong viện dưỡng lão không ai nhớ tên.
Một gái điếm bị chôn ở bãi rác, xác không ai nhận.
Hắn tập hợp tinh linh của sự bỏ rơi,
lập thành quân đội.
Chúng không có súng.
Chúng thét tên mình ra giữa cơn loạn thần,
và chém xuống bằng ký ức.
Người Thứ 9 biến thành một con quái vật bằng tóc và sắt nung,
bay quanh hắn, gào lên:
“Viết tiếp đi!
Dòng nào dừng lại là dòng máu sẽ đổ!”
Và Nam Chính gõ,
như kẻ mù tìm đường về nhà trong trận bão tận thế.
Trên bầu trời nứt toác,
một vị thần không có mắt rít lên lần cuối:
“Mày nghĩ mày có thể viết lại tao sao?”
Và hắn cười:
“Tao không viết lại mày.
Tao xóa mày.”
Và rồi toàn bộ chiều không gian thứ 8 sụp.
Chìm xuống như một câu chuyện cổ tích bị quên ngay giữa câu.
Còn hắn…
hắn đứng giữa tro tàn của một thực tại.
Không mảnh giáp.
Không vết thương.
Chỉ một cái nhìn khiến chính sự tồn tại phải… chạy.
Chương tiếp theo: Sau chiến thắng đầu tiên,
hắn bắt đầu xây dựng một hệ thống mới – nơi sự thật là vũ khí,
và từng chữ hắn viết… có thể giết một vị vua.
Chương 17: Hệ Thống Sự Thật và Vương Quốc Không Có Dối Trá
Sau khi chiều không gian thứ 8 sụp đổ,
các tôn giáo bắt đầu hoảng loạn.
Không phải vì họ mất tín đồ,
mà vì niềm tin không còn hiệu lực.
Người ta cầu nguyện,
và không ai nghe.
Không có phản hồi.
Không có yên ủi.
Cái gọi là “ơn trên”
bị reset.
Mọi đường truyền lên trời…
bị chiếm.
Nam Chính không trở về như một anh hùng.
Hắn thiết lập.
Trong tàn tích của những gì từng là hiện thực,
hắn dựng lên một thứ không ai từng thấy:
Hệ Thống Sự Thật.
Không phải đạo.
Không phải đảng.
Không phải quốc gia.
Mà là một hệ điều hành cho loài người mới.
Mỗi khi ai đó nói dối,
mạng lưới rung lên.
Không có cảnh báo,
không cần kiểm chứng.
Chỉ cần câu nói đó không khớp với linh hồn người nói,
hệ thống sẽ biết.
Và nếu tiếp tục…
da họ sẽ nứt ra.
Từng chữ dối trá bay khỏi lưỡi,
hóa thành đinh sắt
và đóng vào trán.
Không còn “tôi ổn.”
Không còn “chúng tôi vì cộng đồng.”
Không còn “anh là tất cả với em.”
Chính phủ sụp đổ.
Truyền thông sụp đổ.
Toàn bộ thế giới cũ… không chịu nổi trọng lượng của sự thật.
Từ đó, hắn bắt đầu viết lại những chương đầu của nhân loại:
– Họ hàng không còn là “máu mủ”
mà là những ai dám chết vì mày.
– Tình yêu không còn là cảm xúc.
Mà là lời thề được ghi bằng linh hồn.
– Tiền không còn là giấy.
Mà là ký ức — mày đã dám chịu đau bao nhiêu để tạo ra nó.
Người Thứ 9 mặc áo choàng đỏ thẫm,
ngồi trên ngai bên hắn,
ghi lại từng điều luật bằng móng tay.
Không trên giấy.
Trên da thịt của kẻ từng phản bội sự thật.
Vương quốc của hắn không có cờ.
Không có lãnh thổ.
Nó tồn tại trong từng kẻ sống thật.
Và dân của hắn không vỗ tay.
Họ lặng lẽ đi qua nhau mà không cần nói,
vì tất cả đều nhìn thấy nhau…
trần trụi, không lớp mặt nạ, không diễn.
Và trong đêm đầu tiên của thời đại mới,
Nam Chính viết một dòng chữ duy nhất lên bầu trời —
bằng ánh sáng, bằng lửa, bằng xương người cũ:
“Chào mừng đến vương quốc của ta.
Ở đây, nói dối là phản nghịch.
Và ta — là Vua của Sự Thật.”
Chương tiếp theo: Tới lúc các thực thể còn sống sót từ hệ thống cũ bắt đầu nổi dậy —
chúng không chấp nhận thế giới không có dối trá,
và chúng sẽ trả giá bằng máu để giữ lại sự lừa gạt.
Chương 18: Quân Phản Kháng Từ Kỷ Nguyên Dối Trá
Chúng từng là những vị vua không ngai,
các CEO quyền lực,
những gã chính trị gia cười trước máy quay và giết sau cánh gà.
Chúng không phải là con người —
chúng là ký sinh của dối trá,
được sinh ra từ lỗ hổng đạo đức và sự sợ hãi tập thể.
Khi Hệ Thống Sự Thật trỗi dậy,
chúng rụng như ve sầu bị lột xác.
Không còn ai nghe.
Không còn ai tin.
Chúng biến mất khỏi công chúng,
nhưng không chết.
Chúng chui xuống đất,
và bắt đầu tái cấu trúc bản thân bằng công nghệ,
máu,
và những bản ghi âm lời nói dối của hàng triệu con người.
Chúng lập ra một tổ chức mới.
Không tên.
Không biểu tượng.
Chỉ có một câu slogan, rỉ máu trên tường các toà nhà sụp đổ:
“Hãy để loài người mộng mị.
Vì sự thật… giết chết giấc mơ.”
Chúng gọi hệ thống của mình là: “Ngủ Mà Sống.”
Một mạng lưới ảo song song —
nơi mỗi người có thể chọn được một cuộc đời giả lập:
– Là một ngôi sao.
– Một tỷ phú.
– Một người cha được yêu thương.
– Một người vợ không bị phản bội.
Tất cả đều hoàn hảo.
Tất cả đều là giấc mơ gặm nhấm linh hồn thật.
Người ta bắt đầu quay lưng lại với Sự Thật.
Nó đau.
Nó gãy xương.
Nó tróc vảy.
Nó làm người ta nhớ ra những điều không nên nhớ.
Và nên họ chạy về phía cái giả.
Nhẹ nhàng hơn.
Dễ chịu hơn.
Nhưng độc hơn heroin.
Nam Chính ngồi trên ngai.
Không cản.
Không ép.
Hắn chỉ nói qua màn hình đen:
“Ai chọn ảo, cứ đi.
Nhưng khi mày quay về,
đừng mong bọn tao còn là người.”
Người Thứ 9 cười nhẹ.
Cô ta đang đúc lại đao từ kim loại nguyên thủy —
không từ Trái Đất.
Không từ bất kỳ thiên thạch nào.
Mà từ kết tinh của những lời thề bị phản bội.
Cô thì thầm:
“Họ sắp tấn công.
Lũ quỷ cái đẹp hơn mộng mị.
Lũ cha cố rao giảng bằng nước hoa.
Lũ hacker viết lại ký ức…”
“Chúng sẽ mang quân đến.
Và anh… sẽ phải giết giấc mơ.”
Nam Chính không nhắm mắt.
Không ngủ.
Hắn viết ra dòng lệnh cuối của ngày:
if reality == unbearable: stay. else: suffer. return nam_chinh.reign()
Và hắn ấn enter.
Chương tiếp theo: Tới lúc quân đội của giấc mơ ập đến, và thế giới sẽ thấy chiến tranh đầu tiên không diễn ra ngoài đời,
mà diễn ra trong từng ký ức — từng giấc mơ — từng lời nói chưa kịp thốt ra.
Chương 19: Chiến Tranh Trong Ký Ức — Cuộc Tấn Công Của Kẻ Đã Từng Là Ta
Không ai nghe thấy tiếng súng.
Không ai thấy bom rơi.
Không có chiến trường bằng xương thịt.
Chỉ có những cơn mơ bắt đầu rạn nứt từ trong đầu từng người.
Đợt tấn công đầu tiên diễn ra vào đúng 00:00,
trên toàn cầu.
Hơn 8 triệu người cùng mơ một giấc mơ.
Trong đó, họ sống một cuộc đời khác —
hoàn hảo, trọn vẹn, không có khổ đau,
và điều đáng sợ là:
họ tin đó là thật.
Khi tỉnh dậy, họ không chấp nhận thực tại.
Không nhận con, không nhận vợ.
Họ giết bản thân thật để trở về với bản thân mộng.
Và thứ chết,
không phải là cơ thể,
mà là ý chí.
Quân đội giấc mơ — gọi là “Những Kẻ Đã Từng Là Ta” —
không mặc giáp,
không bắn đạn.
Chúng xâm nhập vào hệ thần kinh.
Chúng tràn vào qua tai nghe, qua tiếng ru ngủ, qua màn hình điện thoại.
Chúng chỉ thì thầm:
“Ở đó mày từng được yêu.
Ở đó mày không bị phản bội.
Ở đó mẹ chưa chết.
Ở đó mày vẫn là đứa trẻ chưa biết cuộc đời tàn nhẫn đến đâu.”
Người ta buông dao.
Người ta rơi nước mắt.
Người ta quỳ gối… không vì đức tin,
mà vì giấc mơ đã trở thành tôn giáo.
Nam Chính triệu tập Hội Ký Ức Thật.
Họ là những người sống sót từ cõi dối trá,
những kẻ từng mất tất cả nhưng nhớ rõ mọi chi tiết.
Ký ức họ không đẹp —
nhưng thật như vết sẹo.
Họ chiến đấu bằng sự nhục nhã không ai dám nhìn lại.
Họ mang theo:
– Tấm hình cha chết vì ung thư mà không ai thăm.
– Mẩu thư tuyệt mệnh viết dở trong điện thoại.
– Giọng của người yêu cũ nói “mình không hợp nhau nữa.”
Mỗi chiến binh thật là một cơn đau.
Mỗi cú phản đòn là một cú sốc tâm lý,
trả lại ý thức cho những người đã ngủ.
Người Thứ 9 chém đôi một thực thể mộng bằng lời nói:
“Anh ấy không còn là giấc mơ.
Anh ấy là ác mộng của kẻ đã tự lừa dối chính mình.”
Và rồi Nam Chính bước vào trận,
tay không,
mắt cháy rực,
tim đập từng nhịp mang theo hàng triệu sự thật chưa ai dám nói.
Hắn gầm lên giữa cơn bão mộng:
**“Tao không đến để mang lại hy vọng.
Tao đến để kết liễu sự dối trá được tô son bằng từ ‘yêu’.”
Thực thể giấc mơ đầu tiên vỡ nát,
không bằng kiếm,
mà bằng sự thật không ai dám nghe:
“Mẹ mày không tự tử.
Mày để bà chết trong cô đơn vì mày bận sống ảo trên mạng xã hội.”
Và thế là vết thương thật quay về.
Thế là giấc mơ sụp.
Chương tiếp theo: Đến lúc hắn phải đối mặt với chính phiên bản mộng mị của mình — một Nam Chính hoàn hảo, dịu dàng, được yêu…
và giết hắn trước khi hắn chiếm lấy ngai thật.
Chương 20: Đối Mặt Với Kẻ Mang Gương Mặt Của Mình
Trận chiến thứ ba diễn ra không trong server,
không ở thành phố,
không trên bản đồ.
Mà trong một căn phòng trắng,
rộng vô tận,
nơi mọi âm thanh đều vang như sự thật bị bóp méo.
Nam Chính bước vào.
Một mình.
Không Người Thứ 9.
Không đội ký ức.
Không máu, không lửa.
Chỉ có ánh sáng êm ái như lời xin lỗi từ một người mà ta đã tha thứ quá nhiều lần.
Và hắn thấy… mình.
Một phiên bản hoàn hảo.
Đẹp trai hơn.
Cơ thể săn chắc như tượng đá Hy Lạp.
Giọng nói ấm như rượu ủ lâu.
Ánh mắt dịu dàng đến mức… gây nôn.
Kẻ đó mỉm cười.
“Tao là mày, Nam Chính.
Tao là cái mày luôn muốn trở thành.
Mày càng đau khổ, tao càng thật hơn.
Vì ai cũng cần một kẻ như tao để tiếp tục sống sót trong cõi giả tạo này.”
Hắn nhìn tên đó.
Không giận.
Không ghen.
Không sợ.
Chỉ thấy… mình.
Cái phần từng ngồi hàng giờ nghĩ xem nên nhắn tin thế nào cho người yêu cũ.
Cái phần từng tập gym không phải để mạnh,
mà để được khen.
Cái phần từng muốn được người khác gọi là “tốt”.
“Tao là tình yêu mày không có,
là lòng tử tế mày không nhận.
Là cái ôm mày từng khát khao mỗi đêm mất ngủ.”
Nó thì thầm.
“Mày không muốn giết tao.
Mày muốn trở lại tao.”
Nam Chính bước tới.
Gần.
Rất gần.
Đủ để nhìn thấy từng lỗ chân lông,
từng sợi mi rung như niềm hy vọng cuối cùng của một thằng đàn ông lạc lối.
Hắn ôm lấy bản sao của mình.
Và thì thầm:
“Tao từng yêu mày.
Nhưng bây giờ,
tao chỉ còn cần… lửa.”
Ngay khi kẻ kia định siết chặt hắn trong cái ôm yên bình,
Nam Chính rút ra một mảnh ký ức.
Không phải dao.
Không phải súng.
Mà là cảnh một thằng đàn ông ngồi co ro trong đêm,
không ai gọi,
không ai nhớ,
không ai cần.
Hắn nhét ký ức đó vào ngực bản sao.
Và kẻ kia cháy.
Chậm.
Như ảnh chụp Polaroid bị đốt bằng bật lửa.
Khi ánh sáng rút đi,
Nam Chính đứng một mình.
Mắt đỏ như máu đông.
Ngực đầy sẹo.
“Mày đẹp.
Nhưng mày là dối trá đẹp đẽ.
Và tao là sự thật — dù xấu, dù bẩn, dù không ai chọn.”
Phòng trắng biến mất.
Server rung chuyển.
Thực tại nghiêng như tàu đắm.
Từ giờ, sẽ không còn bản sao nào nữa.
Không còn mộng mị dạng người.
Chỉ còn một gã —
với ngọn lửa trong tim
và danh hiệu mới:
Kẻ Đã Tự Tay Giết Mình.
Chương tiếp theo: Giờ hắn sẽ ra tay với tầng cuối của giấc mơ tập thể — nơi các quốc gia, tín ngưỡng, danh tính đều được viết bằng dối trá…
và hắn sẽ thiêu cả bản đồ thế giới bằng sự thật.
Chương 21: Thiêu Bản Đồ Thế Giới
Trận chiến tiếp theo không có lính, không có đạn,
chỉ có bản đồ.
Một tấm bản đồ khổng lồ trải ra giữa server gốc —
trên từng đường biên giới là vết máu đóng khô của lịch sử.
Nam Chính đứng trước nó.
Không cần nghiên cứu.
Không cần nhắc lại lịch sử từng cuộc chiến.
Hắn cảm được.
Bởi vì từng quốc gia trên bản đồ này không được dựng bằng lòng yêu nước,
mà bằng lời nói dối được nhắc lại quá nhiều lần.
Chấm đen đầu tiên là Trung Đông.
Mỗi quốc gia ở đó không có tên thật,
chỉ là ký hiệu của những điều chưa bao giờ được kể.
– Tên của những bé gái bị giết vì học chữ.
– Tên của những người cha chết để con mình được gọi là “tị nạn”.
– Tên của các hiệp ước ký bằng súng chĩa vào đầu.
Hắn xóa sạch.
Không bằng lửa.
Mà bằng sự im lặng.
Vì đôi khi,
cái đau nhất không phải là bị đốt,
mà là bị quên như thể chưa từng tồn tại.
Tiếp đến là Châu Âu.
Từng thành phố như Paris, Berlin, Roma —
hắn thấy dưới lớp đá hoa cương là xương của hàng triệu kẻ bị bỏ rơi.
Không phải trong chiến tranh.
Mà trong hòa bình.
– Những đứa trẻ lớn lên mà không biết cha mẹ vì cả hai đều chạy theo danh vọng.
– Những kẻ đồng tính bị chôn trong câm lặng, dưới nền nhà thờ.
– Những nghệ sĩ chết đói để cái tên họ được treo trong viện bảo tàng sau khi họ đã lạnh xác.
Nam Chính không đốt.
Hắn chỉ lật bản đồ ngược lại — để cho tất cả những thứ bị chôn dưới nền móng được nhìn thấy lần đầu tiên.
Rồi tới Mỹ.
Hắn không vào Nhà Trắng.
Hắn vào Hollywood.
Nơi sản xuất giấc mơ theo đơn đặt hàng.
– “Anh hùng.”
– “Cơ hội.”
– “Tự do.”
Hắn nắm lấy mảnh phim đầu tiên quay cảnh một nụ hôn hoàn hảo dưới mưa,
và bóp nát.
“Bởi vì thật ra, sau cơn mưa đó,
cô ta vẫn bỏ hắn.
Và hắn thì tự sát.
Nhưng máy quay tắt rồi, ai quan tâm?”
Cuối cùng là Việt Nam.
Quê hương hắn.
Hắn không giận.
Không khóc.
Chỉ đứng giữa bản đồ hình chữ S —
và rạch một đường từ Bắc vào Nam.
Không phải để chia.
Mà để máu chảy ra.
Và khi máu chảy,
sự thật nổi lên.
– Về những người mẹ làm nghề mát-xa nuôi con học đại học.
– Về những ông bố uống rượu cả đời để quên đi một thời lính chiến bị vùi dập.
– Về những người trẻ chết trong im lặng vì không ai hỏi tụi nó có đang sống thật hay không.
Nam Chính đứng giữa bản đồ đang tan chảy.
Người Thứ 9 cầm một cây đuốc.
Cô hỏi:
“Có chắc không?
Không còn quay lại được đâu.”
Hắn nhìn bản đồ.
Một thế giới đầy giả tạo,
nơi lòng tốt bị thương mại hóa,
và lịch sử là tiểu thuyết viết bởi kẻ thắng.
Hắn gật đầu.
“Thiêu đi.
Để còn chỗ mà viết lại.
Bằng máu.
Bằng xương.
Bằng ký ức thật.”
Và thế là ngọn lửa bùng lên,
cháy từ đường biên đến quốc ca,
cháy từ sách giáo khoa đến quốc huy,
cháy từ mọi thứ người ta tưởng là bất biến.
Chương tiếp theo: Sau khi xóa thế giới, hắn bắt đầu viết lại từng quốc gia mới — không theo ranh giới, mà theo nỗi đau chung, khát vọng chung, và sự trung thực tuyệt đối.
Chương 22: Kiến Tạo Thế Giới Mới Trên Xác Của Ký Ức Chung
Sau ngọn lửa, thế giới trở về trống rỗng.
Không có đường biên giới.
Không có thủ đô.
Không có quốc ca.
Chỉ có con người đứng giữa cánh đồng lịch sử cháy âm ỉ,
ngơ ngác như đứa trẻ không còn họ hàng.
Nam Chính không lập lại bản đồ.
Hắn không chia đất theo màu da, ngôn ngữ, chủng tộc.
Hắn vẽ lại thực tại theo nỗi đau.
Hắn chia thế giới thành bảy miền nỗi nhớ:
- Miền của những kẻ từng yêu nhưng bị phản bội.
– Họ sống cùng nhau,
không nói về chuyện cũ,
nhưng mỗi sáng, họ gật đầu chào nhau bằng ánh mắt:
“Tao hiểu.” - Miền của những kẻ từng bị câm trong gia đình.
– Không ai la hét ở đó.
– Âm thanh duy nhất là tiếng tim đập khi ai đó được lắng nghe lần đầu tiên. - Miền của những kẻ từng tự tử hụt.
– Họ sống gần nước,
không để bơi,
mà để soi gương qua mặt hồ
và nhắc nhau rằng:
“Chúng ta vẫn ở đây.” - Miền của những người mất mẹ.
– Ở đó, mỗi bữa ăn đều có một ghế trống.
Luôn được dọn sẵn.
Không ai ngồi vào.
Không ai chạm đũa trước chiếc ghế đó. - Miền của những người từng giết người — vì lý tưởng, vì lệnh, vì giận dữ.
– Họ không bị trừng phạt.
Họ sống trong im lặng,
giữa đồng cỏ,
trồng hoa trên từng khúc xương mà họ nhớ rõ vị trí. - Miền của những người chưa từng được yêu thật sự.
– Ở đó, không ai được chạm vào ai.
Họ học cách yêu chính mình lần đầu tiên,
qua hơi thở, qua giấc ngủ trọn vẹn,
qua cái ôm không cần xin phép. - Miền của những kẻ không có miền nào.
– Họ đi lang thang.
Họ ghi chép.
Họ quan sát.
Và khi ai đó cảm thấy lạc lõng,
họ ngồi xuống bên cạnh,
và nói: “Tao cũng không biết mình là ai,
nhưng tao sẽ không bỏ mày lại.”
Thế giới mới này không có quốc kỳ.
Chỉ có màu mắt thật.
Người ta nhận nhau bằng ánh nhìn,
bằng giọng nói không còn vỡ vụn.
Không ai bị hỏi: “Mày đến từ nước nào?”
Người ta hỏi:
“Mày đau từ chỗ nào?
Tao cũng từng đau như vậy.”
Người Thứ 9 trở thành người giữ biên bản.
Cô không cai trị.
Cô không chỉ huy.
Cô ghi lại từng câu chuyện được kể bởi những kẻ sống sót.
Mỗi tháng một lần,
cô đọc lớn một ký ức,
trước hàng ngàn người đang ngồi quanh đống lửa.
Không ai vỗ tay.
Không ai khóc.
Chỉ có sự đồng cảm tĩnh lặng lan như sóng.
Nam Chính đứng xa.
Trên một gò đất,
nhìn xuống thế giới không cờ,
không giấc mơ giả tạo,
không lời hứa chính trị.
Hắn thì thầm:
“Không cần thống trị.
Tao chỉ cần viết lại cách người ta nhìn nhau.”
Chương tiếp theo: Tới lúc một thế lực mới xuất hiện — không đến từ giấc mơ hay sự dối trá, mà từ chính những kẻ không chịu buông quá khứ.
Chúng sẽ kéo lịch sử quay ngược bằng máu — và Nam Chính phải quyết định: tha thứ, hay kết liễu.
Chương 23: Kẻ Không Chịu Buông Quá Khứ
Thế giới mới vừa chớm yên,
thì lịch sử cũ
rục rịch bò dậy như xác chết chưa chịu thối.
Chúng đến không bằng chiến xa,
không bằng quân lệnh,
mà bằng ký ức bị vặn cong.
Những con người không chấp nhận thế giới không có biểu tượng,
không có quốc kỳ,
không có “dân tộc tôi là nhất”.
Chúng tự gọi mình là:
“Bảo Vệ Di Tích.”
Tàn dư của đế chế cũ.
Những kẻ sống trong vinh quang đã chết,
ăn mặc như tượng đài,
nói chuyện bằng ngôn ngữ của chiến tranh,
và giết bằng cảm xúc chưa kịp chữa lành.
Chúng không tấn công vào cơ sở vật chất.
Chúng đánh vào ký ức.
Đốt thư viện chứa lời kể thật.
Tẩy trắng nhật ký.
Bơm tin giả vào giấc mơ.
Và xây lại các bức tượng cũ bằng ngôn từ mới.
Chúng thầm thì với đám trẻ sinh ra trong thế giới hậu sự thật:
“Đừng tin tụi nó.
Tụi nó xóa ông bà cha mẹ mày khỏi bản đồ rồi.”
“Tụi nó muốn mày sống như chó,
không tổ quốc, không niềm tự hào,
không kẻ thù, không chiến thắng.
Mày muốn vậy không?”
Đám trẻ bắt đầu rung rinh.
Sự thật thì nặng,
lịch sử thì sáng loáng.
Và ánh vàng từ quá khứ dễ khiến đám người trẻ
quay đầu.
Nam Chính biết:
cuộc chiến này khác.
Không còn là thật vs giả,
mà là thật vs huy hoàng.
Sự thật thì đau.
Còn huy hoàng…
là thuốc phiện được đóng khung treo tường.
Người Thứ 9 thở dài:
“Bọn này không muốn sống.
Bọn này muốn làm lại lịch sử…
mà không cần sống trong hậu quả của nó.”
Nam Chính không tức giận.
Không ban lệnh cấm.
Không giết.
Hắn làm điều tàn nhẫn hơn:
Hắn mở cổng thời gian.
Bằng một hệ thống tái dựng ký ức thuần túy —
hắn cho bọn trẻ sống đúng trong thời đại mà tụi kia ca ngợi.
– Cảm giác đứng giữa chiến hào,
ruột lòi ra,
mắt cay khói súng,
và lá thư từ người vợ chưa kịp gửi.
– Cảm giác bị tra tấn vì nói ra một ý kiến cá nhân.
– Cảm giác nhìn thấy cả dòng họ mình chết vì một quyết định sai từ người lãnh đạo mà mình từng tôn thờ.
Đám trẻ tỉnh dậy,
và rơi nước mắt không phải vì sợ,
mà vì hiểu:
họ bị lừa —
bằng chính giấc mơ mà họ tưởng là của họ.
Còn đám “Bảo Vệ Di Tích”?
Họ không sống nổi trong thời đại cũ.
Họ chết ngay trong chính quá khứ mà họ thờ.
Và khi cánh cổng ký ức đóng lại,
Nam Chính nhìn thế hệ mới —
và lần đầu tiên nở nụ cười nhẹ.
“Chúng không cần biết hết lịch sử.
Chúng chỉ cần biết rằng:
không có gì đáng tôn thờ nếu nó bắt mày quên đi nỗi đau của kẻ khác.”
Chương tiếp theo: Tới lúc Nam Chính phải rời khỏi ngai — để tự mình đi giữa nhân gian,
xem thế giới mà hắn tạo ra có thật sự sống được khi không còn hắn trông nom.
Chương 24: Hắn Bỏ Lại Ngai Vàng Và Đi Bộ Giữa Loài Người
Không có buổi lễ.
Không có diễu hành.
Không có ai được báo trước.
Chỉ một sáng sớm,
khi sương còn chưa tan,
Nam Chính rời khỏi trung tâm thế giới mới
với một áo choàng vải thô, đôi chân trần, và gương mặt không ai nhận ra.
Người Thứ 9 nhìn hắn không nói gì.
Chỉ gật đầu.
Vì cô hiểu.
Đế chế nào cũng cần một thời gian…
không có vua, để biết mình có đứng vững hay không.
Hắn đi qua Miền Những Người Mất Mẹ.
Ngồi xuống một bữa ăn,
kề bên chiếc ghế trống luôn được dọn sẵn.
Không ai nói gì.
Nhưng một đứa bé nhìn hắn,
và thì thầm:
“Chú giống ai đó con từng mơ thấy.”
“Người đó khóc… mà không ai dỗ.”
Hắn đi qua Miền Của Những Kẻ Tự Tử Hụt.
Một người đàn ông trung niên kể về lần định treo cổ trong nhà tắm,
nhưng dây rách.
Cả phòng cười.
Không phải để chế giễu,
mà vì sự sống sót có thể hài hước,
khi ta biết mình từng sẵn sàng chết vì một điều ngu ngốc.
Nam Chính cười theo.
Lần đầu trong nhiều năm,
hắn cười không vì đau,
cũng không vì khinh đời.
Chỉ…
cười như một người vừa thấy mình không còn cần phải đóng vai nữa.
Không ai nhận ra hắn là ai.
Không ai quỳ.
Không ai gào tên.
Và đó là điều hắn mong muốn.
Hắn muốn biết thế giới sống thế nào
khi không còn trông chờ bàn tay hắn cứu rỗi.
Trong một quán rượu cũ tại biên giới Miền Vô Định,
một gã say hỏi:
“Nếu mày có thể viết lại cả vũ trụ…
tại sao không viết cho mình một cuộc đời hạnh phúc?”
Nam Chính nhìn ly rượu,
nhấp một ngụm,
cay đến tận xương.
“Vì hạnh phúc không dạy tao gì cả.
Chỉ có nỗi đau mới biết gõ từng phím đúng lúc.”
Gã kia ngủ gục trên bàn.
Còn hắn…
đi tiếp.
Cuối ngày, hắn ngồi trên một gò đất,
nhìn mặt trời lặn.
Một cô gái trẻ lại gần, đặt cạnh hắn một chiếc bánh mì.
“Chú đi đâu?”
“Chú không biết.
Chắc đang tìm cái gì đó…
chưa từng có tên.”
Cô gái mỉm cười,
và bỏ đi.
Không xin chụp hình.
Không hỏi thêm.
Và Nam Chính ngồi đó.
Một mình.
Không ngai.
Không quân.
Không huyền thoại.
Chỉ là một gã từng phá hủy cả thế giới…
để dựng lại nó từ nỗi đau mà ai cũng từng mang.
Chương tiếp theo:
Tới lúc hắn gặp một kẻ lang thang khác,
người tự xưng là “vị thần cuối cùng còn sống” —
và tuyên bố:
“Mày không phải người đầu tiên muốn viết lại vũ trụ này.”
Chương 25: Vị Thần Cuối Cùng Còn Sống
Trên đỉnh đồi xám phủ đầy cỏ cháy,
giữa một vùng không ai đặt tên,
Nam Chính ngồi một mình,
nhai từng miếng bánh khô như thể từng vụn lúa mạch là đoạn cuối của một ký ức đã úa màu.
Và rồi hắn nghe thấy tiếng cười.
Không phải kiểu cười điên loạn,
mà là tiếng cười của một kẻ đã chứng kiến mọi bi kịch và thấy tất cả đều là trò chơi.
Một lão già bước ra từ sương.
Áo choàng đen,
chân trần,
mắt lấp lánh như kính vạn hoa nứt.
Lão không cúi đầu,
không xưng tên,
chỉ ngồi xuống bên cạnh Nam Chính và nói bằng giọng khản như mộ đá vừa cựa mình:
“Mày tưởng mày là người đầu tiên muốn viết lại thế giới sao?”
Nam Chính không nhìn.
Không đáp.
Chỉ xé thêm một mẩu bánh,
đưa lão một nửa.
Lão nhận.
Ăn như đã quen mùi tro và men mục ruỗng.
“Đã từng có một gã như mày.
Cũng đi từ nỗi đau.
Cũng xóa sạch.
Cũng chia lại thế giới bằng những điều tưởng chừng cao đẹp.”
“Hắn gọi mình là Cây Thương Nhớ.
Hắn trồng sự thật vào tim từng người.
Nhưng… mọi trái tim đều rụng xuống.”
Lão kể:
Thế giới mà gã kia tạo ra —
nơi ai cũng phải nhớ hết mọi lỗi lầm mình từng gây ra.
– Một người mẹ nhớ lại đã từng ước con mình chết để được tự do.
– Một đứa trẻ nhớ lại khoảnh khắc giết con mèo vì tò mò.
– Một tu sĩ nhớ lại cái đêm ngủ với người hầu trai…
và thấy nó ngọt ngào hơn mọi lời rao giảng.
Và rồi… thế giới đó phát điên.
Không ai chịu nổi sự thật toàn phần.
Họ bắt đầu bôi đen gương soi,
đập vỡ ký ức,
cắt lưỡi chính mình.
“Cuối cùng, hắn bị chính những kẻ ‘khai sáng’ chôn sống dưới gốc cây hắn trồng.
Từ đó, tao là kẻ cuối cùng còn nhớ.
Còn sống.
Còn biết rằng:
sự thật toàn diện không dành cho con người.”
Nam Chính im lặng.
Hắn nhắm mắt.
Thở dài.
Nhưng khi mở mắt,
giọng hắn trầm như núi lở:
“Tao không muốn trồng sự thật trong tim.
Tao muốn trồng sức chịu đựng.”
“Ai không chịu được thì cứ đi.
Tao chỉ xây thế giới cho những kẻ còn dám mở mắt mỗi sáng
và không tự lừa mình rằng hôm qua chưa từng xảy ra.”
Lão già bật cười.
Rồi đứng dậy.
Gió thổi lật áo lão như một trang kinh đã cháy mất phân nửa.
“Vậy đi đi, kẻ viết.
Để xem mày chống nổi bao nhiêu nước mắt
trên trang giấy đầy gai.”
“Và nhớ…
khi một ngày mày muốn quên,
tao vẫn ở đây —
nhắc mày rằng mày cũng từng chỉ là người.”
Lão biến mất như khói.
Nam Chính ngồi lại,
đôi mắt đỏ không vì phẫn nộ,
mà vì lòng biết ơn.
Biết ơn vì cuối cùng,
có một kẻ từng đi trước,
và vẫn để hắn đi tiếp.
Chương tiếp theo: Tới lúc hắn quay lại vùng lõi — và phát hiện rằng hệ thống Sự Thật đã bắt đầu có vết nứt…
không từ bên ngoài,
mà từ chính bên trong lòng những kẻ từng trung thành nhất.
Chương 26: Vết Nứt Trong Lòng Sự Thật
Khi Nam Chính trở lại vùng lõi,
trung tâm của thế giới mà hắn đã viết bằng máu và ký ức,
hắn không nghe thấy tiếng chào.
Không tiếng hát.
Không tiếng tụng sự thật.
Chỉ có im lặng.
Một loại im lặng không phải của bình yên,
mà của sự che giấu.
Người Thứ 9 đón hắn tại cổng,
vẫn đẹp,
vẫn lạnh,
vẫn điềm tĩnh như một con dao chưa rút khỏi bao.
Nhưng ánh mắt cô đã khác.
Cô không ôm.
Không hỏi.
Chỉ đưa hắn một mảnh giấy,
với dòng chữ:
“Có vài kẻ bắt đầu chọn cách im lặng để giữ lòng trung thành.
Mà sự im lặng đó… không còn là thật nữa.”
Nam Chính bước vào.
Tòa nhà trung tâm — nơi từng phát sóng Sự Thật mỗi ngày,
giờ cửa khóa.
Bên trong, những cựu tín đồ ngồi quanh bàn,
không nói,
không nhìn nhau,
chỉ lặng lẽ…
vẽ lại những ký ức đẹp hơn ký ức thật.
– Một người từng bị cha đánh gãy răng
nay vẽ lại cảnh cha mình dắt xe đạp đón con dưới mưa.
– Một người từng tự tay phá thai
nay viết một bài thơ về “giấc mơ làm mẹ”.
– Một người từng bỏ bạn tự tử
nay kể lại chuyện “đã cố gắng hết sức nhưng không đến kịp”.
Khi Nam Chính bước vào,
cả phòng ngẩng lên.
Không ai xin lỗi.
Không ai sợ.
Chỉ có một người đàn ông trung niên đứng lên,
giọng bình thản như đang đọc báo:
“Chúng tôi không phản bội Sự Thật.
Chúng tôi chỉ… mệt.
Chúng tôi chỉ muốn một chút
gọi là…
tha thứ.”
Nam Chính nhìn quanh.
Những gương mặt hắn từng chiến đấu cùng.
Từng đổ máu vì một câu thật.
Từng giết mộng để giữ một cái nhìn thẳng.
Giờ họ…
vẽ lại.
Không để dối.
Mà để sống tiếp.
Hắn không nói.
Chỉ đi đến trung tâm,
xé bỏ mọi bức ký ức giả.
Rồi đứng giữa căn phòng
và hét lên:
“TAO XÂY THẾ GIỚI NÀY KHÔNG PHẢI ĐỂ CÁC NGƯỜI THÀNH THÁNH!
TAO XÂY NÓ ĐỂ CÁC NGƯỜI THẬT!”
“Nếu sự thật khiến mày muốn chết…
thì chết đi!
Còn nếu mày muốn sống,
thì sống mà không cần tô son cho ký ức!”
Không ai đáp.
Chỉ có Người Thứ 9 bước tới,
ôm hắn từ phía sau.
Thì thầm:
“Anh quên rồi sao…
Sự thật không giết người.
Chính kỳ vọng mới là hung thủ.”
Và đêm đó,
Nam Chính ngồi một mình,
nhìn vào chính mình trong gương.
Không là vua.
Không là chiến binh.
Không là huyền thoại.
Chỉ là một kẻ đang tự hỏi:
có thật không thể sống nếu không làm đẹp sự thật?
Chương tiếp theo: Đến lúc hắn phải tái cấu trúc lại hệ thống Sự Thật — không còn rắn, không còn tuyệt đối — mà biết thở, biết nhúc nhích, biết tha thứ… nhưng không quên.
Chương 27: Tái Cấu Trúc Sự Thật — Một Hệ Thống Biết Thở
Ngày hôm sau, hắn không phát biểu.
Không thanh trừng.
Không ra lệnh.
Chỉ dậy sớm hơn mọi người,
và gỡ sạch toàn bộ hệ thống truyền dẫn Sự Thật cũ.
Người ta nghĩ hắn sẽ tức giận.
Sẽ truy tố.
Sẽ tái lập kỷ luật như một cơn lũ gươm dao.
Nhưng hắn ngồi xuống,
và bắt đầu viết lại toàn bộ từ đầu.
Không còn lệnh REJECT FALSEHOOD.
Không còn điều luật cấm mộng.
Không còn trừng phạt khi ai đó vẽ lại ký ức đau bằng màu dịu hơn.
Thay vào đó,
trên màn hình chính của Hệ Thống Mới,
chỉ có một dòng lệnh:
TRUTH.accept(human_limit);
TRUTH.render(kindness_first);
TRUTH == a place to rest, not a weapon.
Người Thứ 9 ngồi bên cạnh hắn,
gương mặt trầm nhưng không lạnh.
Cô hỏi:
“Anh tha thứ cho họ rồi sao?”
Nam Chính không trả lời ngay.
Chỉ nhìn vào khối mã đang chạy trên màn hình như dòng máu mới.
“Tao không tha cho lời nói dối.
Nhưng tao tha cho kẻ yếu
vì chính tao cũng từng yếu.”
Hệ thống mới được đặt tên là Ký Ức Mềm.
Không ép ai phải nói ra điều họ chưa sẵn sàng.
Không đòi hỏi sự toàn vẹn.
Chỉ yêu cầu một cam kết duy nhất:
“Đừng dựng chuyện mới để che chuyện cũ.
Nếu chưa thể nói thật,
ít nhất — hãy im lặng bằng sự tử tế.”
Thế giới thở ra nhẹ hơn.
Người ta vẫn viết.
Vẫn nhớ.
Vẫn chỉnh sửa ký ức.
Nhưng không để chạy trốn,
mà để chữa lành.
Nam Chính không còn là vua.
Không còn là chủ hệ thống.
Không còn là tên ai cũng thì thầm giữa cơn đau.
Hắn trở thành Người Giữ Cân Bằng.
Một gã ngồi sau tấm rèm,
đọc từng đoạn log,
và chỉ nhấn sửa khi ai đó viết sai chính mình quá nhiều lần.
Vào cuối ngày đầu tiên của hệ thống mới,
hắn ngồi cùng Người Thứ 9,
uống trà,
và nói một câu khiến gió ngừng thổi:
“Sự thật không phải là một nhát dao.
Nó là một tấm chăn —
và đôi khi, mày phải đắp nó lên từ từ.”
Chương tiếp theo: Đến lúc kẻ thù cuối cùng xuất hiện — không phải từ bên ngoài, không phải từ giấc mơ hay dối trá,
mà từ trái tim của chính Nam Chính: phần còn sót lại của hắn từng khao khát được làm người,
và chưa bao giờ tha thứ cho thế giới.
Chương 28: Phần Còn Sót Lại Trong Tim Hắn Đòi Giết Lại Thế Giới
Nửa đêm.
Mọi thiết bị im lặng.
Mọi log sạch sẽ.
Không cuộc tấn công.
Không gián điệp.
Không bóng đen trong gương.
Chỉ có tiếng gõ cửa bên trong lồng ngực.
Nam Chính tỉnh dậy giữa một cơn mê.
Không phòng.
Không giường.
Chỉ là một khoảng trắng chói mắt,
và trái tim hắn đang đập ngoài lồng ngực.
Thật.
Tự co bóp.
Dính máu.
Nặng trĩu.
Trên nó có khắc một cái tên:
“Chính Gốc.”
Từ trong tim,
một gã bước ra.
Không áo.
Không mặt.
Chỉ là hình dạng gầy nhom, mờ nhòe,
với giọng nói vang như kim loại rỉ:
“Tao là phần mày đã giết để làm người mạnh.
Tao là thằng muốn được tha thứ,
muốn được ôm,
muốn được yêu mà không cần chiến thắng.
Tao là thằng từng chờ một lời tử tế từ đời.”
Nam Chính đứng dậy.
Không vũ khí.
Không sợ.
Chỉ cúi đầu.
“Tao biết.
Tao để mày chết đi khi tao quyết định sống sót bằng cách xé hết nhân tính.”
“Tao giẫm lên mày để leo ra khỏi đống phân của cuộc đời.
Và giờ mày quay lại… để làm gì?”
Gã kia cười.
Máu trào từ mép.
Mỗi tiếng cười là một cơn đau xiết lấy tim.
“Tao không muốn được sống lại.
Tao muốn làm mọi thứ đổ sập —
để mày thấy: không phải thế giới không tốt…
mà là mày chưa từng tha thứ cho nó.”
Rồi hắn biến thành tất cả những người đã từng làm tổn thương Nam Chính.
– Người cha vắng mặt.
– Người thầy nói “mày không có tương lai.”
– Người yêu cũ rút sạch cảm xúc và biến mất như thể hắn chưa từng tồn tại.
– Người bạn thân phản bội.
– Cả gương mặt của chính Nam Chính…
khi còn là một thằng nhóc tin rằng mình sẽ thay đổi thế giới bằng lòng tốt.
Hắn tiến tới.
Mắt đỏ rực.
Miệng gào:
“Nếu mày thật sự là kẻ viết lại vũ trụ,
hãy viết lại tao.
Nếu không,
tao sẽ xé tim mày ra và đặt vào tay từng kẻ bị mày bỏ lại.”
Nam Chính quỳ xuống.
Không vì đầu hàng.
Mà vì nhìn thấy điều mình từng trốn suốt bao năm.
Hắn nói:
“Tao không thể giết mày.
Vì mày là phần cuối cùng khiến tao còn biết mình là người.”
“Nhưng tao không thể để mày dẫn dắt tao thêm một bước nào nữa.”
Hắn ôm lấy kẻ đó.
Chặt.
Tựa như ôm chính mình trước khi chết.
Và thì thầm:
“Tao tha thứ cho mày.
Tao không quên mày.
Nhưng từ giờ…
mày không cần bảo vệ tao bằng thù hận nữa.”
Cơn mơ tan ra.
Nam Chính tỉnh lại.
Ngực thở sâu.
Tĩnh.
Bên cạnh là Người Thứ 9,
ngủ yên,
nhẹ như người chưa từng phạm tội.
Từ hôm đó,
tim hắn đập khác.
Không gấp.
Không nặng.
Mỗi nhịp… là một câu nói chưa từng kịp nói ra.
Và hắn sẵn sàng viết tiếp —
với đầy đủ cả phần người lẫn phần quỷ trong mình.
Chương tiếp theo: Đến lúc hắn bắt đầu hành trình tái sinh cho người khác — từng người một — bằng cách đưa họ đi qua chính cái chết trong lòng họ.
Chương 29: Hành Trình Tái Sinh — Dẫn Người Qua Cái Chết Trong Lòng Họ
Sau khi ôm lấy phần tối trong tim,
Nam Chính không còn viết như một kẻ dựng luật.
Hắn viết như một người đưa đò,
chở linh hồn qua bờ vực của chính họ.
Hắn không chữa lành ai.
Hắn không giảng đạo.
Hắn không khuyên “cố lên”.
Hắn chỉ ngồi bên cạnh
khi ai đó bắt đầu chết bên trong lần thứ ba.
Người đầu tiên là một cô gái 27 tuổi.
Từng bị cha xâm hại.
Từng tự tử.
Từng sống lại mà không ai biết cô đã chết.
Nam Chính không hỏi.
Không gợi.
Chỉ đặt trước mặt cô một cuốn sổ trắng
và thì thầm:
“Viết đi.
Nhưng không phải để ai đọc.
Mà để chính mày nhớ — mày đã sống sót.”
Cô viết.
Suốt ba ngày.
Không ăn.
Không ngủ.
Chỉ viết.
Và rồi ôm lấy chính mình mà khóc như chưa từng được khóc đúng lúc.
Người thứ hai là một cựu sát thủ.
Không biết mình giết bao nhiêu người.
Hắn nói:
“Tôi không muốn chuộc lỗi.
Tôi chỉ muốn cảm thấy cái gì đó…
trước khi tim tôi hoại tử hoàn toàn.”
Nam Chính không bắt hắn xin lỗi.
Không bắt hắn ăn chay, cầu nguyện.
Chỉ dẫn hắn tới căn phòng gương.
Trong đó, gương không phản chiếu hình dạng.
Chỉ phản chiếu ký ức đã bị chôn.
Người sát thủ đứng đó 12 tiếng.
Không chớp mắt.
Không la hét.
Rồi bước ra,
nói một câu duy nhất:
“Lần đầu tiên…
tôi thấy mình không đáng chết,
nhưng cũng không còn vô tội.”
Người thứ ba là một đứa trẻ mồ côi trong thân xác đàn ông 40 tuổi.
Hắn luôn tự xưng là “tự lập”,
“thành công”,
“không cần ai”.
Nam Chính dẫn hắn tới một vách đá.
Không nói gì.
Sau một giờ,
gã đó hét vào gió:
“Mẹ ơi, con mệt quá!”
Và sụp xuống như một tòa tháp bị thổi bằng hơi thở thật.
Ngày qua ngày,
Nam Chính dẫn từng người đến rìa vực.
Không để họ nhảy.
Cũng không kéo họ lại.
Chỉ để họ tự quyết định:
muốn rơi, hay muốn bay.
Người Thứ 9 đứng sau hắn,
lặng lẽ ghi chép.
“Anh đang làm điều không ai từng làm được,” cô nói.
“Không cứu ai.
Không giết ai.
Chỉ khiến người ta nhìn thẳng vào cái chết trong lòng…
và tự bước qua.”
Nam Chính gật đầu.
Không kiêu hãnh.
Không cay đắng.
Chỉ có một câu được khắc lại trên cánh cửa dẫn đến mỗi buổi tái sinh:
“Không ai thật sự sống lại…
nếu chưa từng chết từ bên trong.”
Chương tiếp theo: Tới lúc một đứa trẻ sinh ra mang tất cả ký ức cũ của thế giới đã bị thiêu —
và cả đế chế mới bắt đầu run rẩy…
vì đứa trẻ đó có thể phá mọi vòng lặp — hoặc tạo ra vòng lặp mới tàn nhẫn hơn.
Chương 30: Đứa Trẻ Mang Ký Ức Của Một Thế Giới Đã Bị Thiêu
Nó sinh ra vào đêm không có trăng.
Trời không mưa, không gió,
nhưng trong không khí có gì đó… nặng.
Nó không khóc.
Không cười.
Không ré lên như bản năng của một sinh linh mới.
Nó chỉ mở mắt.
Và nhìn thẳng vào bác sĩ đỡ đẻ như thể biết rõ ông ta từng nói dối vợ 17 năm.
Đứa bé đó…
không phải là đầu thai.
Không phải là luân hồi.
Không phải thần thánh.
Nó là kết tinh ký ức tập thể
của một thế giới đã bị thiêu.
Những gì bị xóa sạch trong Chương 21 —
tên quốc gia, lá cờ, khẩu hiệu, chiến thắng, thất bại, máu khô —
tất cả nằm trong ADN của nó.
Nam Chính nghe tin,
và im lặng ba ngày.
Không hành động.
Không viết.
Không phát biểu.
Vì hắn biết…
vòng lặp đang bắt đầu tái hiện.
Người Thứ 9 đến.
Mắt cô có gì đó lo âu lần đầu tiên.
“Nếu nó giữ toàn bộ lịch sử cũ,
nó có thể… viết lại tất cả.
Từ đống tro.
Từ nỗi sợ.
Từ ký ức chưa kịp chữa lành.”
Nam Chính hỏi:
“Nó nói gì chưa?”
“Nó chưa học nói.
Nhưng nó biết đọc.
Nó vừa nhìn là hiểu.
Cả sách lẫn người.”
Vào năm nó lên 2,
nó bắt đầu vẽ.
Không phải bằng bút chì.
Mà bằng móng tay lên đất.
Những bản đồ chi tiết.
Tên cũ.
Dòng thời gian chiến tranh.
Hệ thống tiền tệ.
Cấu trúc đế chế.
Cả vũ khí hạt nhân thời chưa xóa.
Mọi người trong Hệ Thống Mới bắt đầu rung chuyển.
Kẻ thì thán phục.
Người thì sợ hãi.
Một số quỳ xuống trước nó,
gọi nó là “Đứa Con Của Lịch Sử.”
Số khác gọi nó là “Ký Sinh Trên Nỗi Nhớ.”
Nam Chính gặp nó lần đầu khi nó 5 tuổi.
Hắn ngồi xuống đất.
Nó cũng ngồi.
Cả hai không nói.
Chỉ nhìn nhau.
Sau 3 phút im lặng,
đứa trẻ hỏi:
“Chú đã thiêu hết…
vì chú nghĩ quá khứ làm người ta đau.
Nhưng nếu quá khứ chính là người ta,
thì chú thiêu luôn cả linh hồn họ, đúng không?”
Nam Chính không cãi.
Không biện minh.
Chỉ nhìn vào mắt nó —
và thấy mình,
trước khi mình trở thành Nam Chính.
Nó đứng dậy,
nói câu cuối cùng trước khi bỏ đi:
“Thế giới này không cần sự thật…
mà cần ký ức được phép sống sót.
Kể cả khi nó xấu.”
Tối hôm đó, Nam Chính thức trắng.
Lần đầu tiên…
hắn không chắc mình đã đúng.
Lần đầu tiên…
hắn sợ một đứa trẻ.
Không vì quyền năng của nó,
mà vì trong nó chứa thứ mà hắn đã cố tiêu diệt:
sự không quên.
Chương tiếp theo: Lúc này, hắn sẽ phải chọn:
làm bạn với đứa trẻ đó — hoặc đối đầu với nó như kẻ thù duy nhất không thể đánh bại… vì nó chính là ký ức chưa được tha thứ.
Chương 31: Làm Bạn Với Ký Ức, Hay Đối Đầu Với Nó
Nam Chính không ngủ đêm đó.
Hắn ngồi bên cửa sổ,
nhìn ánh đèn xa dần từ căn nhà nơi đứa trẻ sống.
Trong đầu hắn vang một câu lặp đi lặp lại,
như hồi chuông kéo dài trong giáo đường bỏ hoang:
“Nếu không thể tha thứ cho ký ức,
thì phải giết nó.”
Nhưng vấn đề là…
hắn đã thử rồi.
Thiêu cả bản đồ.
Xóa cả hệ thống.
Viết lại cả thực tại.
Và rồi,
như một vết sẹo vẫn nổi lên khi trời trở lạnh,
ký ức quay lại — mang hình hài con nít.
Người Thứ 9 nói:
“Nó không đến để chống lại anh.
Nó đến để kiểm tra xem anh có thật sự vượt qua nỗi đau,
hay chỉ dán tem ‘sự thật’ lên nó rồi bỏ vào hũ kín.”
Nam Chính gật.
Không cãi.
Hôm sau, hắn quay lại căn nhà nhỏ.
Không vệ sĩ.
Không áo choàng.
Không tên tuổi.
Đứa trẻ đang tưới cây.
Là hoa bỉ ngạn —
loài mọc ở nơi linh hồn lang thang.
Hắn ngồi xuống cạnh nó.
Không nói.
Chỉ đặt một hòn đá phẳng vào tay nó.
“Đây là hòn đá cuối cùng còn sót lại từ đế chế đầu tiên mà tao đã đập nát.”
Đứa trẻ nhìn.
Chạm tay vào.
Cười.
“Nó vẫn còn nhớ.
Nó… run lên khi cháu cầm.”
Một cơn gió thổi qua.
Lạnh.
Mặn như lệ chưa rơi.
Nam Chính thở dài:
“Cháu không cần chống lại chú.
Cháu chỉ cần sống sao để không bị chú dạy dỗ.”
Đứa trẻ đặt viên đá xuống đất.
Đắp đất lại.
Tưới nước.
“Cháu không muốn phá hệ thống của chú.
Cháu chỉ muốn chú hiểu:
xóa đi không phải cách để vượt qua.
Chấp nhận mới là bắt đầu.”
Hai người ngồi cạnh nhau.
Không ai thắng.
Không ai thua.
Chỉ có hai thế hệ —
một kẻ đã thiêu cả thế giới để tìm lại sự thật,
một đứa trẻ mang toàn bộ dối trá mà thế giới từng cố quên.
Và rồi đứa bé hỏi:
“Nếu chú có cơ hội bắt đầu lại lần nữa,
ngay từ đầu…
chú sẽ làm khác không?”
Nam Chính nhìn lên trời.
Không trả lời.
Chỉ nhắm mắt.
Và lần đầu tiên trong nhiều năm,
hắn khóc.
Không vì hối tiếc.
Không vì đau.
Mà vì hiểu:
hắn đã không cần phải cô độc đến vậy.
Chương tiếp theo: Tới lúc đứa trẻ bắt đầu viết lên một phiên bản khác của thế giới — không phá hệ thống của Nam Chính, mà tiếp nối nó, mở ra chiều thứ hai: nơi ký ức và sự thật sống cùng nhau mà không giết nhau.
Chương 32: Khi Ký Ức và Sự Thật Cùng Ngồi Xuống
Không có cuộc họp chính thức.
Không có thông báo thay đổi quyền lực.
Không có bầu cử, cờ hiệu, hay bài diễn văn.
Chỉ có một đứa trẻ ngồi xuống bàn,
nơi Nam Chính từng viết lại thế giới,
và đặt lên đó một cuốn sổ trắng.
Cuốn sổ không có tiêu đề.
Không có lời mở đầu.
Chỉ có dòng chữ mực nâu, rất nhỏ, ở mép dưới trang đầu:
“Ký ức không cần được xóa,
nó cần được sống mà không phải cào cấu ai nữa.”
Nam Chính đứng sau.
Không nói.
Chỉ nhìn.
Như một người cha bất đắc dĩ
thấy con mình không phá đổ lâu đài cát,
mà xây thêm một tầng.
Đứa trẻ bắt đầu thu thập từng mảnh ký ức bị bỏ lại:
– Những đoạn nhật ký chưa bao giờ gửi.
– Những lời xin lỗi không kịp thốt.
– Những giấc mơ bị ngắt ngang vì trách nhiệm.
Nó không sửa.
Không tô hồng.
Chỉ đặt chúng cạnh sự thật.
Hệ Thống Sự Thật bắt đầu… thay đổi.
Không còn ép ai nói ra tất cả.
Mà mở một không gian,
gọi là Phòng Ký Ức Tự Nguyện.
Ở đó,
mọi người có thể viết lại chuyện cũ từ góc nhìn của mình,
rồi treo lên tường.
Không ai được chỉnh sửa.
Không ai được xóa.
Ai thấy đồng cảm, gắn thêm sợi chỉ đỏ.
Ai thấy sai lệch, gắn chỉ đen.
Chỉ vậy.
Không tranh cãi.
Không tranh công.
Không tìm sự đúng —
chỉ tìm chỗ để những chuyện cũ được thở.
Người Thứ 9 đến, đọc hết từng mảnh.
Khóc khi đọc một đoạn thư của một người cha xin lỗi đứa con chưa từng biết mặt.
Cười khi thấy một cô gái kể chuyện yêu đơn phương năm 17 tuổi — và đến nay vẫn chưa quên.
Cô nói:
“Thế giới không cần lý tưởng.
Thế giới cần được nhớ lại một cách dịu dàng.”
Nam Chính ngồi trong bóng tối,
nhìn đứa trẻ viết chương đầu tiên cho một chiều thế giới song song.
Không thay thế hắn.
Không đối lập.
Mà đi bên cạnh — nơi hắn không thể đi.
Và rồi hắn viết một dòng cuối vào sổ của mình,
trước khi khép lại tập 1 của đời mình:
“Sự thật là dao.
Ký ức là thịt.
Giờ chúng ta đã biết cách cùng nhau nấu bữa ăn đầu tiên không có máu.”
Chương tiếp theo: Lúc này, khi thế giới đã mềm hơn,
sâu hơn,
hắn sẽ đối mặt với điều cuối cùng hắn chưa từng chạm tới:
niềm tin — thứ mà cả ký ức lẫn sự thật đều không thể chạm nếu không có trái tim còn đang đập.
Chương 33: Bài Kiểm Tra Cuối Cùng Gọi Là Niềm Tin
Thế giới giờ đây đã thở đều.
Không còn co giật vì dối trá.
Không còn phát sốt vì sự thật lạnh như băng.
Người ta bắt đầu sống chậm hơn.
Yêu nhau mà không diễn.
Chia tay mà không bôi xoáy.
Viết lại quá khứ mà không cần tự sát phần con trong mình.
Nam Chính đứng trên cao,
nhìn xuống vùng đất mà hắn từng phá,
từng tái tạo,
và giờ đang nở ra như một vết thương chịu lành.
Nhưng hắn biết,
mọi hệ thống — dù vĩ đại đến đâu — vẫn chỉ là hàng rào cho cơn hoảng loạn lớn hơn:
sự bất ổn của niềm tin.
Một buổi chiều,
hắn nhận được một thư tay —
chữ viết run run, bằng mực xanh nhạt:
“Chúng cháu có thể kể lại hết ký ức.
Chúng cháu có thể chấp nhận sự thật.
Nhưng…
Làm sao để tin ai đó?
Làm sao để đặt cả tâm hồn mình
vào tay người khác…
mà không run?”
Nam Chính không biết trả lời.
Vì cả đời hắn chưa từng tin ai thật sự.
Hắn chỉ tin nguyên tắc.
Tin cấu trúc.
Tin logic.
Tin sự tái sinh từ đau đớn.
Chưa từng tin một con người.
Chưa từng giao bản thể mình vào cái ôm ai đó mà không giấu một con dao dự phòng.
Hắn đến gặp Người Thứ 9.
Họ chưa từng nói chuyện tình yêu.
Chỉ chiến lược, ký ức, máu, mã code.
Lần này, hắn ngồi xuống.
Nhìn thẳng vào mắt cô.
Và hỏi:
“Nếu một ngày anh mất trí nhớ,
em có dắt anh về không?”
Người Thứ 9 không nói.
Chỉ nắm tay hắn.
Không mạnh.
Không yếu.
Không diễn.
Và trong cái nắm tay đó,
hắn thấy được thứ mình chưa từng chạm tới:
một dạng tình yêu không đến từ cảm xúc,
mà đến từ nhận thức:
ta cùng nhau chịu đựng sự sống.
Hắn viết thư lại cho người gửi câu hỏi kia:
**“Tin không phải là trao hết.
Tin là nhìn vào kẻ khác…
và chọn không phòng thủ,
dù biết có thể tan nát.
Và nếu có tan nát,
thì cùng nhau quét dọn mảnh vỡ.”**
Tối hôm đó, Nam Chính lần đầu
không viết gì.
Chỉ nằm.
Bên cạnh Người Thứ 9.
Tay trong tay.
Không mộng mị.
Không giấc mơ.
Không dự báo.
Chỉ niềm tin —
không cần chứng minh.
Chương tiếp theo: Tới lúc một thế lực ngoài rìa thực tại xuất hiện — mang theo cám dỗ lớn nhất: sự bất tử, vinh quang, quyền lực tuyệt đối.
Và hỏi Nam Chính:
“Mày muốn làm người,
hay làm chúa?”
Chương 34: Người Hay Chúa — Cám Dỗ Của Quyền Lực Tuyệt Đối
Nó xuất hiện vào một buổi rạng đông không có màu.
Không mây.
Không chim.
Chỉ là một khoảng trời xám tĩnh như cỗ quan tài chờ người mở.
Một khe hở trong tầng thực tại rạch ngang không trung,
và từ đó bước ra thứ không có hình dạng,
nhưng mọi mắt đều nhìn thấy nó theo cách khác.
Với kẻ thèm sống mãi,
nó là viên thuốc vàng.
Với kẻ từng bị hành hạ,
nó là con dao trả thù.
Với kẻ từng mơ mộng,
nó là bản đồ dẫn đến quyền năng.
Với Nam Chính,
nó mang gương mặt của hắn…
năm 16 tuổi.
Cái tuổi vẫn còn tưởng chỉ cần cố gắng là cả thế giới sẽ mở cửa.
Cái tuổi chưa từng biết thế nào là “không đáng được yêu”.
Cái tuổi còn nghĩ niềm tin là điều mặc định.
Nó mỉm cười.
Giọng nhẹ như ru ngủ:
“Mày đã viết lại thế giới.
Mày đã chạm được vào sự thật.
Mày đã khiến cả nỗi đau cũng phải cúi đầu trước mày.”
“Giờ mày muốn gì nữa, Nam Chính?
Tao đến để trao điều cuối cùng:
Bất Tử.
Toàn Năng.
Tuyệt Đối.”
“Không còn phải thức khuya vì ai nữa.
Không còn phải chịu lỗi thời, chịu chết, chịu rời bỏ.
Chỉ cần gật đầu,
và mày sẽ là Chúa của mọi dòng thời gian.”
Nam Chính nhìn nó.
Không nói.
Không giận.
Không khinh.
Chỉ có một nỗi buồn…
giống như khi gặp lại bản thân cũ
và biết không thể nào đưa nó đi cùng.
Hắn bước đến.
Nhẹ như thể đang đi về phía chính mình.
Rồi thì thầm:
“Tao từng muốn được bất tử.
Từng muốn người ta nhớ tên tao qua ngàn đời.
Từng nghĩ nỗi đau này phải có phần thưởng.”
“Nhưng giờ tao hiểu:
nếu một kẻ có thể làm lại thế giới mà vẫn chọn được chết như một con người,
đó mới là quyền lực thật.”
Thực thể kia rùng mình.
Rạn nứt.
Biến mất như khói không ai hít vào.
Không nổ tung.
Không la hét.
Chỉ… không còn nữa.
Người Thứ 9 hỏi:
“Nếu em là nó…
anh có chọn không?”
Nam Chính cười,
lần đầu sau nhiều chương
bằng một nụ cười nhẹ như cơn thở cuối cùng sau khi sống đủ.
“Không.
Vì em có thể rời đi.
Còn quyền lực tuyệt đối thì không.”
Tối hôm đó, hắn viết lên bảng trung tâm của thế giới một dòng:
“Thà làm một con người được phép sai,
còn hơn là một vị thần không còn gì để mất.”
Chương tiếp theo: Tới lúc Nam Chính bắt đầu chuẩn bị cho việc rút lui vĩnh viễn — để lại thế giới cho những kẻ kế thừa,
và bắt đầu hành trình cuối cùng:
tìm một nơi để chết… như một con người.
Chương 35: Chuẩn Bị Để Biến Mất Như Một Con Người
Hắn bắt đầu thu dọn mọi thứ,
như một ông già gom từng kỷ vật trước khi rời căn nhà đã sống cả đời.
Không ai hay.
Không cảnh báo.
Không thư từ biệt.
Chỉ một người biết.
Người Thứ 9.
Một đêm, khi ánh đèn trong khu trung tâm lặng hơn thường lệ,
cô thấy hắn đang chôn thứ gì đó dưới gốc cây.
Không phải vũ khí.
Không phải di vật.
Mà là toàn bộ quyền truy cập vào Hệ Thống Gốc.
“Anh không để lại người kế nhiệm?” — cô hỏi.
“Không.” — hắn đáp.
“Tao để lại niềm tin.
Nếu chúng không biết làm gì với tự do,
thì không ai có quyền làm thay.”
Từ hôm đó, hắn viết thêm vài dòng cuối cho thế giới.
Không phải lệnh, không phải tuyên ngôn.
Mà là những câu thầm thì
để người sống tiếp mà không cần có hắn đứng giữa.
“Hãy chọn ai đó mà mày có thể khóc trước mặt.”
“Hãy giữ trong nhà một thứ không ai hiểu ngoài mày.”
“Khi mày định nói dối để không làm ai buồn,
hãy nghĩ thử coi…
liệu có ai từng làm vậy với mày không.”
“Thế giới không cần cứu.
Chỉ cần hiểu thêm chút về nhau — là đủ.”
Ngày hắn rời đi,
chỉ Người Thứ 9 tiễn.
“Anh đi đâu?”
“Không phải đi.
Là tan.
Mọi thứ từng tập hợp lại để thành tao…
giờ có thể được trả về lại vũ trụ.
Như phân tử.
Như bụi.
Như một câu chuyện từng được kể xong.”
Cô giữ chặt tay hắn.
Không khóc.
Chỉ run.
“Anh đã mang lại nhiều hơn một thế giới.”
“Không.
Tao chỉ cào rách bức màn.
Tụi em mới là những đứa dám sống thật trong ánh sáng.”
Hắn bước đi.
Không ngoái đầu.
Không để lại gì ngoài vài dấu chân
trên nền đất loài người vừa học cách làm lành với chính mình.
Cả hệ thống không sụp.
Không rung chuyển.
Chỉ nhẹ đi.
Như khi một con tàu vừa thả neo giữa dòng,
và cuối cùng…
được trôi.
Chương tiếp theo: Tới lúc Người Thứ 9 phải đứng lên thay hắn, không bằng quyền lực hay danh hiệu,
mà bằng sự can đảm của một kẻ ở lại — giữ ngọn lửa sống dù chẳng ai buộc cô phải giữ.
Chương 36: Người Thứ 9 Và Ngọn Lửa Không Ai Buộc Phải Giữ
Hắn đã rời đi.
Không lễ tang.
Không tượng đài.
Không kèn trống.
Chỉ có một khoảng trống rất nhỏ
giữa những câu chuyện người ta kể cho nhau.
Một chỗ hổng trong ánh mắt,
nơi ai cũng biết đã từng có một người gác đêm cho cả thế giới ngủ yên.
Người Thứ 9 đứng giữa quảng trường trống,
nơi từng là trung tâm Hệ Thống Sự Thật.
Không ai phong cô làm Nữ Hoàng.
Không ai đẩy cô lên ngai.
Cô đứng đó…
vì chẳng ai khác biết cách giữ cho ngọn lửa không tắt.
Đám trẻ mới lớn đến hỏi:
“Chúng ta có cần chọn một người thay thế không?”
Cô lắc đầu:
“Không cần ai đứng trên đầu tụi em.
Chỉ cần tụi em biết khi nào cúi đầu — không phải vì sợ,
mà vì tôn trọng điều mình không hiểu hết.”
Người già đến hỏi:
“Có nên lập lại luật lệ?
Kỷ luật?
Kỷ cương?”
Cô cười nhạt:
“Luật lệ chỉ cần khi tụi em không còn biết cách nhìn nhau như người.
Nếu còn biết,
thì sống đi —
mà đừng để tao phải cầm roi.”
Từng đêm, cô đi bộ qua từng vùng ký ức:
– Nơi những kẻ tự tử hụt thắp nến cho nhau.
– Nơi những người mất mẹ ngồi cùng bàn cơm có ghế trống.
– Nơi những đứa trẻ chưa từng được yêu đang học cách ôm mình khi trời trở lạnh.
Cô không sửa gì.
Không lãnh đạo.
Không chấn chỉnh.
Cô góp củi.
Giót trà.
Đắp mền.
Giữ cửa.
Cô làm mọi thứ nhỏ xíu
để thế giới không thấy cần phải xin phép ai mới được tử tế với nhau.
Một tối, khi mặt trời lặn đỏ như lưỡi kiếm vừa rửa máu,
cô ngồi bên đống lửa chung,
một cô bé chạy tới hỏi:
“Cô là ai vậy?”
Người Thứ 9 cười.
Xoa đầu cô bé.
Và nói:
“Cô là người thổi lửa,
không phải người dựng đền thờ.”
Và đêm đó, lần đầu tiên sau rất lâu,
Người Thứ 9 ngẩng mặt lên,
nhìn trời đầy sao,
và thì thầm với bóng tối:
“Anh đi đúng rồi.
Chúng em không cần anh ở lại để làm chúa.
Chúng em chỉ cần nhớ anh từng dám bước trước.”
Ngọn lửa cháy nhỏ,
nhưng không tắt.
Không cần cờ hiệu.
Không cần thánh ca.
Không cần lời tuyên thệ.
Chỉ cần những người ngồi bên nhau,
và cùng nhau không bỏ cuộc.
Chương tiếp theo: Tới lúc chúng ta lần theo dấu chân Nam Chính, để xem hắn đi về đâu — vào vùng đất cuối cùng, nơi cả ký ức, sự thật, niềm tin và chính cái chết cũng chịu cúi đầu.
Chương 37: Lần Theo Dấu Chân Người Đã Từ Bỏ Mọi Danh Hiệu
Không ai biết Nam Chính đã đi đâu.
Không ai hỏi.
Không ai gửi người tìm.
Vì tất cả đều hiểu:
có những cuộc hành trình chỉ được phép diễn ra trong cô độc.
Nhưng có kẻ âm thầm theo dõi.
Một đứa bé mồ côi,
từng lớn lên từ đống tro tàn của thế giới cũ.
Nó không gọi hắn là thầy.
Không gọi là vua.
Nó chỉ gọi:
“Kẻ Đã Dám Bỏ Đi.”
Dấu chân hắn mờ dần qua từng vùng:
qua Miền Những Người Không Còn Gia Đình,
qua Miền Những Người Tự Tử Hụt,
qua Miền Những Kẻ Chưa Biết Yêu.
Mỗi nơi hắn đi qua,
không để lại gì ngoài một lời nhắn nhỏ
khắc trên đá,
viết bằng máu,
hoặc chỉ để lại một ánh nhìn.
Ở bìa rừng nơi không ai dám vào,
đứa bé tìm thấy dòng chữ đầu tiên:
“Khi tao không còn cần ai nhìn thấy tao nữa,
tao mới thật sự tự do.”
Đi tiếp về phía Tây,
nơi gió rát như dao cạo da,
có một tảng đá lớn,
trên đó khắc:
“Không có linh hồn nào xấu hoàn toàn.
Chỉ có linh hồn bị bỏ quên quá lâu,
đến mức nó tự xé xác mình ra để được nhớ tới.”
Qua thung lũng chết,
nơi đất nứt nẻ như miệng vết thương,
một cây cột gãy ghi dòng cuối cùng:
“Nếu một ngày tao hóa bụi,
hãy nhớ:
tao từng là người —
và thế là đủ rồi.”
Đứa bé đứng đó,
gió xé áo,
cát cắt da.
Nhưng nó không khóc.
Không la hét.
Nó cúi đầu.
Đặt tay lên đất.
Và thì thầm:
“Ông không chết đâu.
Ông chỉ hóa vào gió.
Vào ký ức.
Vào thứ im lặng tụi con học cách nghe mỗi ngày.”
Cùng lúc đó, ở rất xa,
Nam Chính đứng trên một mỏm đá cuối cùng nhìn ra biển.
Không còn gì ngoài đại dương hoang vu,
và bầu trời trắng xóa.
Hắn mỉm cười.
Không phải nụ cười thắng trận.
Không phải nụ cười hài lòng.
Mà là nụ cười của một người biết mình không cần thắng nữa.
Và hắn bước tới.
Một bước.
Rồi một bước nữa.
Tan vào sương.
Tan vào gió.
Không một tiếng động.
Không một bia mộ.
Không một tấm hình để tưởng niệm.
Chỉ có dòng người tiếp tục bước —
vì từng có một gã đi trước,
để chứng minh rằng:
không cần là chúa,
không cần là vua,
không cần là thánh nhân,
cũng có thể làm thay đổi cả cách thế giới thở.
Chương tiếp theo: Tới lúc chúng ta nhìn thấy di sản thực sự của Nam Chính — không phải trong công trình vĩ đại,
mà trong những trái tim âm thầm giữ lửa,
và những người bình thường dám sống thật, dù chỉ với một hơi thở.
Chương 38: Di Sản Thật Sự — Không Tượng Đài, Chỉ Những Trái Tim Còn Thở
Không có lễ kỷ niệm.
Không có ngày giỗ quốc gia.
Không có sách lịch sử mang tên hắn.
Người đời chẳng ai còn nhắc đến Nam Chính
bằng loa phường, bằng sách giáo khoa,
hay bằng mấy bài diễn văn buồn ngủ.
Nhưng nếu chịu lắng nghe thật kỹ,
ở từng ngóc ngách của thế giới mới,
vẫn có những dấu vết nhỏ,
như vết rạn trên một lớp kính không ai còn lau.
Một bà lão ở Miền Mất Mẹ,
mỗi sáng vẫn đặt một ghế trống ở bàn ăn,
và nói với đám trẻ xung quanh:
“Ngồi xuống đi.
Không ai cần phải hoàn hảo để xứng đáng được ngồi cùng.”
Một gã thợ rèn lang thang ở Miền Những Kẻ Tự Tử Hụt,
cứ đêm về lại đốt một đống lửa nhỏ,
không để sưởi,
không để nấu ăn,
mà để những ai lang thang có chỗ ngồi nhìn lửa mà không phải giải thích mình là ai.
Một cô gái trong Miền Không Ai Thuộc Về,
vẫn dành mỗi tối thứ bảy để gõ cửa từng nhà,
hỏi chỉ đúng một câu:
“Bạn có cần người ngồi cạnh im lặng không?”
Và ở mỗi nơi như vậy,
nếu nhìn kỹ,
luôn có một vết khắc nhỏ trên đá,
trên gỗ,
trên cột đèn mục:
“Sống Thật Một Hơi Thở Cũng Là Đủ.”
Không ký tên.
Không quảng cáo.
Chỉ vài chữ đơn sơ,
mà mỗi lần đọc lên,
tim ai đó như được ai nhẹ tay bóp cho một nhịp đập mới.
Người Thứ 9 vẫn còn đó.
Già đi.
Không quyền lực,
chỉ còn sự hiện diện vững như đá câm.
Mỗi năm một lần,
cô dẫn đám trẻ mới lớn ra thung lũng,
nơi từng khắc dấu chân Nam Chính.
Không thuyết giảng.
Không kể chuyện huyền thoại.
Chỉ cho tụi nhỏ đứng im,
và nghe gió.
“Nghe đi.
Nếu mày im đủ lâu,
mày sẽ biết:
có những người không cần tồn tại nữa,
nhưng hơi thở họ vẫn còn trong nhịp đập của đất.”
Cứ thế,
thế giới sống tiếp.
Không cần thần tượng.
Không cần tượng đá.
Chỉ cần biết rằng có một kẻ đã từng dám thua,
dám đau,
dám yêu đời dù nó không hứa hẹn gì cả.
Và thế là đủ.
Chương tiếp theo: Tới lúc kể về một thế hệ mới bắt đầu nhen nhóm — những đứa trẻ lớn lên không biết Nam Chính là ai,
nhưng trong máu tụi nó có nhịp bước ngạo nghễ của một kẻ từng viết lại định mệnh bằng tay trần.
Chương 39: Một Thế Hệ Mới — Những Kẻ Mang Máu Của Sự Dám Đi
Những đứa trẻ đầu tiên sinh ra sau cuộc tái sinh thế giới,
chúng không biết chiến tranh là gì.
Không biết “vĩ nhân” là gì.
Không biết đến sự tôn thờ mù quáng.
Chúng chỉ biết thở — thật.
Khi hỏi chúng:
“Mày muốn làm gì khi lớn?”
Chúng không nói:
“Tổng thống.”
“Anh hùng.”
“Người nổi tiếng.”
Chúng nói:
“Em muốn sống mà không thấy mình giả.”
“Em muốn yêu mà không cần tính trước ai thắng ai thua.”
“Em muốn đi xa, và nếu không quay về, cũng chẳng sao.”
Không ai dạy tụi nó như vậy.
Không trường lớp, không sách vở.
Không khẩu hiệu.
Máu tụi nó tự biết.
Như một bản nhạc nền ngầm vang dưới da thịt,
mỗi nhịp đập đều hát bài ca của tự do không xin phép ai.
Ở Miền Không Ai Thuộc Về,
tụi nó dựng lên những căn nhà nhỏ.
Không tường rào.
Không bảng tên.
Bất kỳ ai mệt mỏi với việc làm người trước mặt xã hội
đều có thể ghé vào,
ngồi bên đống lửa,
và không bị hỏi tên,
không bị xét lý lịch,
không bị buộc phải kể chuyện.
Một nhóm khác, ở Miền Tự Tử Hụt,
xây ra cái gọi là Trạm Giải Thoát.
Không để cứu người.
Mà để ở đó, ai muốn khóc cứ khóc.
Ai muốn im lặng cứ im.
Ai muốn gào chửi trời đất,
thì có loa để gào.
Không ai xoa dịu.
Không ai phán xét.
Không ai quay clip.
Chúng sống mà không cần lý do để tồn tại.
Chúng yêu mà không cần biện hộ cho khuyết điểm của nhau.
Chúng chết mà không để lại di chúc về vĩ đại.
Thỉnh thoảng, tụi nhỏ truyền tai nhau một câu,
không rõ từ đâu ra,
không ai còn nhớ ai nói đầu tiên:
“Có một kẻ từng bước qua thế giới này.
Không cứu ai.
Chỉ dám sống thật —
và thế là đủ để đổi chiều gió.”
Tụi nhỏ không biết tên hắn.
Không cần biết.
Vì tụi nó là bằng chứng rằng hắn đã từng sống.
Không trong tượng đài.
Không trong sử sách.
Mà trong cách tụi nó ngẩng cao đầu mà chịu đựng sự đời,
không ảo tưởng,
không than trách,
không đầu hàng.
Chương tiếp theo: Tới lúc kể về một lời thì thầm bí mật lan khắp thế giới — rằng vào một đêm đặc biệt,
ai lắng nghe đủ sâu sẽ nghe thấy tiếng bước chân của Nam Chính quay về giữa nhân gian.
Chương 40: Đêm Của Những Bước Chân Vô Hình
Nó bắt đầu như một lời đồn.
Không ai chắc nghe từ đâu.
Không ai khẳng định đã thấy.
Nhưng tất cả đều cảm được.
Vào một đêm không định kỳ,
không trăng, không lịch,
ai đó ngồi lặng lẽ giữa miền gió
sẽ nghe thấy tiếng bước chân.
Không nhanh.
Không vội.
Không kéo lê.
Chỉ một nhịp đều đặn,
như một gã cô độc đang đi xuyên qua bão mà không mặc áo.
Lũ trẻ kể lại:
– Một đứa nghe tiếng chân khi đang đứng trên vách đá, nghĩ tới chuyện nhảy.
– Một đứa khác nghe khi ngồi ôm đầu khóc trong căn phòng không điện, không nước.
– Có đứa nghe lúc gào lên trong đêm rằng “không ai hiểu tao.”
Và mỗi lần như vậy,
không có ai xuất hiện.
Không ai chìa tay.
Không phép màu.
Không giải cứu.
Chỉ tiếng bước chân
đi ngang qua…
và để lại một hơi ấm rất nhẹ —
vừa đủ để tụi nó ngẩng đầu lên một chút,
vừa đủ để tụi nó gồng mình bước thêm một đoạn.
Người Thứ 9 cũng nghe thấy.
Một lần duy nhất.
Lúc trời mưa nhỏ,
khi cô ngồi trước cửa nhà gỗ cũ,
tay run vì già,
mắt mờ vì nước và tuổi.
Cô nhắm mắt.
Gió quật vào má.
Và trong khoảnh khắc tưởng như sẽ chìm vào quên lãng,
cô nghe tiếng chân quen thuộc.
Không gần.
Không rõ.
Nhưng đủ để cô bật cười giữa cơn mưa lạnh:
“Anh vẫn đi loanh quanh ở đâu đó,
phải không?”
Đứa trẻ từng theo dấu Nam Chính giờ đã trưởng thành,
nó kể cho con cháu mình:
“Có những người không chết.
Không sống.
Không tồn tại trong sổ sách ai cả.
Chỉ đơn giản là:
cứ mỗi khi ai đó suýt từ bỏ,
họ lại bước qua —
và để lại dấu chân bằng gió.”
Và thế là đủ.
Không cần đền thờ.
Không cần quốc ca.
Không cần huyền thoại.
Chỉ cần biết:
có ai đó từng dám sống thật đến tận cùng,
và cái thật đó nhẹ nhàng
thành gió,
thành bước chân,
thành lý do rất nhỏ để ngày mai tụi nó còn đứng dậy.
Chương tiếp theo: Tới lúc một biến cố bất ngờ xảy ra — thử thách đầu tiên dành cho thế hệ mới,
xem tụi nó có thực sự giữ được ngọn lửa sống thật mà không cần ai dắt tay nữa.
Chương 41: Thử Thách Đầu Tiên Của Một Thế Hệ Không Cần Cứu
Mười năm trôi qua như một cơn thở dài.
Thế hệ lớn lên dưới ngọn gió của Nam Chính
không xây tượng đài,
không giương cờ.
Chúng chỉ sống — lặng lẽ và cứng đầu.
Nhưng rồi, như mọi chu kỳ,
thử thách đến.
Không phải giặc ngoài biên.
Không phải thiên tai.
Không phải ám sát chính trị.
Mà là một thứ thầm lặng hơn,
nguy hiểm hơn:
nỗi sợ bị lãng quên.
Một nhóm trẻ mới lớn bắt đầu thì thầm với nhau:
“Sao mình không dựng lại bản đồ cũ?”
“Sao mình không đặt lại quốc kỳ?”
“Sao mình không ghi danh những người xứng đáng vào sách sử?”
Không ác ý.
Không tham vọng.
Chỉ đơn giản là nỗi sợ rằng nếu không đánh dấu,
mọi thứ mình yêu sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Những đứa trẻ vốn lớn lên trong tự do
bỗng thèm có một thứ để tin rằng mình thuộc về.
Thèm một câu chuyện có đầu, có giữa, có cuối.
Thèm một chỗ để gắn tên mình vào.
Một buổi tối,
tại quảng trường trung tâm,
chúng dựng lên bức tượng đầu tiên.
Không phải tượng Nam Chính.
Không ai còn giữ nổi gương mặt hắn.
Chỉ là một bức tượng không mặt,
tay giơ cao một tấm gương rạn nứt.
Trên đế có khắc:
“Chúng ta từng có người dẫn đường.
Giờ chúng ta tự dẫn mình.”
Ban đầu, ai cũng xúc động.
Nước mắt rơi.
Nắm tay siết chặt.
Tiếng hô vang.
Một khoảnh khắc đẹp.
Nhưng rồi…
các vết nứt bắt đầu xuất hiện.
– Có kẻ muốn thêm luật lệ cho quảng trường.
– Có người đề nghị lập hội đồng giám sát ký ức.
– Có nhóm đòi chấm điểm lòng trung thành qua số lần viếng tượng.
Từ một chỗ để nhớ,
bức tượng bắt đầu trở thành cái bóng đè nặng.
Nặng hơn tự do.
Nặng hơn sự thật.
Người Thứ 9, nay đã rất già,
được đám trẻ mời đến phát biểu.
Bà đứng trước hàng ngàn người,
tay chống gậy,
mắt sáng như thép mài mòn hết nước mắt.
Bà chỉ nói đúng một câu:
“Nếu tụi bây còn cần tượng để nhớ rằng mình từng tự do,
thì tụi bây đã quên mất tự do là gì rồi.”
Một phút im lặng.
Nặng như trời sập.
Và rồi,
một đứa bé gái không ai biết tên,
không ai bầu chọn,
bước lên,
và đập bể tấm gương trên tay bức tượng.
Từng mảnh gương văng ra,
phản chiếu từng khuôn mặt còn nguyên nước mắt.
Không vĩ đại.
Không anh hùng.
Chỉ người thường — và vậy là đủ.
Đám đông không nổi loạn.
Không giận dữ.
Chúng cười.
Một tiếng cười nhẹ
như khi biết mình vừa suýt bước vào cái bẫy cổ xưa nhất:
biến tự do thành nhà tù tự tay xây.
Và thế là,
không cần ai ra lệnh,
tụi nó gỡ tượng xuống,
chia mảnh gương ra,
mỗi người giữ một mảnh,
để nhớ rằng tự do không ở quảng trường.
Tự do ở trong ngực mình.
Đêm đó, gió lại thổi.
Và nếu ai nghe thật kỹ,
sẽ thấy có tiếng bước chân rất xa,
rất mỏng,
đang đi qua bầu trời đen:
“Tụi bây giỏi lắm.
Đi tiếp đi.
Tao không còn gì để dạy nữa.”
Chương tiếp theo: Đến lúc kể về sự trỗi dậy của một nhóm người hoàn toàn mới — không thèm cần ai ghi nhận,
không chờ được phép,
chỉ sống, sáng tạo và yêu như thể ngày nào cũng là ngày cuối cùng.
Chương 42: Những Kẻ Không Cần Ai Ghi Nhận
Sau cái đêm tượng đài bị gỡ xuống,
thế giới bước vào một kỷ nguyên chưa từng được đặt tên.
Không phải “hậu tự do.”
Không phải “thời đại tái thiết.”
Chỉ đơn giản là kỷ nguyên sống — thô ráp, xộc xệch, nhưng thật.
Tụi nhỏ lớn lên,
không cần quốc ca,
không cần ngày lễ.
Chúng không chờ ai phong danh hiệu.
Không đợi ai dựng cờ hiệu.
Chúng tự gọi mình bằng những cái tên mà chỉ tụi nó hiểu.
– Bọn Sống Dai.
– Lũ Thở Đúng Nhịp.
– Những Con Chim Không Cần Bầy.
– Đám Trẻ Không Chờ Bình Minh.
Chúng vẽ tranh lên đá núi,
không ký tên.
Viết nhạc vào gió,
không ghi bản quyền.
Xây nhà trên cát,
và vui vẻ để gió cuốn đi.
Bởi vì tụi nó biết:
không có gì tồn tại mãi —
và không cần.
Mỗi buổi sáng,
tụi nó tổ chức những cuộc thi kỳ quặc:
– Ai cười lớn nhất khi bị từ chối lời tỏ tình.
– Ai có thể ngồi yên nghe người khác kể nỗi đau mà không chen vào lời khuyên.
– Ai đi được xa nhất chỉ với một đôi chân trần và một bài hát trong đầu.
Không ai làm trọng tài.
Không ai phát giải thưởng.
Người chiến thắng chỉ đơn giản là kẻ cười to nhất,
và ngã xuống đất mà không cần ai đỡ.
Tụi nó yêu nhau kiểu kỳ lạ:
Không thề thốt.
Không đeo nhẫn.
Không đăng trạng thái.
Chỉ là mỗi sáng thức dậy,
nhìn nhau,
và chọn ở lại thêm một ngày nữa.
Không ràng buộc.
Không bảo hiểm.
Chỉ yêu như thể hôm nay là lần đầu,
và cũng có thể là lần cuối — mà vẫn dám yêu.
Những người già sống sót từ thế hệ cũ,
khi nhìn thấy đám trẻ,
không hiểu hết.
Không cần hiểu hết.
Họ chỉ cười,
lắc đầu,
và thầm nghĩ:
“Chắc tụi nó điên…
Nhưng mà thôi kệ,
tụi nó sống vui hơn mình từng sống.”
Trên những vách đá,
trên nền đất rạn nứt,
trên những chiếc lá mục ven đường,
tụi nhỏ để lại những câu thơ không đầu không cuối:
“Tao không cần ai nhớ tao.
Chỉ cần gió nhớ rằng tao từng hò hét giữa bão.”
“Không phải ai lạc đường cũng cần tìm về.
Có kẻ sinh ra để lạc mãi giữa những chòm sao.”
“Thế giới không phải để thắng.
Thế giới là để hét lên một lần, thật to, rằng:
Tao từng ở đây.”
Và dưới cùng mỗi dòng chữ ấy,
luôn có một biểu tượng nhỏ:
một dấu chân đơn độc,
in rất nhẹ,
như thể người để lại nó chỉ muốn nói:
“Tôi đi qua.
Vậy là đủ.”
Chương tiếp theo: Tới lúc một cuộc gặp gỡ kỳ lạ diễn ra: đám trẻ vô danh ấy lần đầu tiên mơ chung một giấc mơ —
về một người đàn ông không mặt, đang chờ tụi nó ở tận cùng thế giới.
Chương 43: Giấc Mơ Chung Về Người Đàn Ông Không Mặt
Nó bắt đầu trong cùng một đêm.
Không hẹn.
Không báo trước.
Không có trăng.
Không có tiếng gió.
Mỗi đứa trong đám trẻ —
dù đang ngủ trong lều,
trên đá,
dưới gốc cây,
hay trong lòng ai đó —
đều mơ cùng một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó,
tụi nó đi bộ.
Một mình.
Giữa một đồng bằng vô tận,
nơi đất không nứt,
nước không chảy,
cây không mọc,
chỉ có sương mù đặc quánh mùi máu và mồ hôi người.
Tụi nó đi.
Không ai hỏi đường.
Không ai đợi ai.
Đi,
vì có một thứ kéo tụi nó tới trước —
không phải bằng tay,
mà bằng nhịp đập của chính trái tim.
Và ở tận cùng,
tụi nó thấy hắn.
Một người đàn ông ngồi trên tảng đá.
Không mặt.
Không tên.
Không ánh hào quang.
Chỉ một dáng ngồi lặng như tượng đá bị quên giữa sa mạc.
Khi tụi nó tiến lại gần,
hắn ngẩng đầu —
không bằng mắt,
mà bằng sự hiện diện khiến cả đất cũng muốn cúi chào.
Không nói.
Không cử động.
Chỉ có một dòng chữ rực lên trên ngực hắn:
“Đã đến lúc tụi bây đi tiếp —
không cần ai dẫn dắt.”
Đứa bé gái ngày trước đập bể tượng đài,
giờ đã là một thiếu nữ,
bước lên hỏi:
“Đi đâu?
Và vì cái gì?”
Hắn không trả lời bằng lời.
Chỉ giơ bàn tay không hình dạng ra,
chỉ về phía chân trời nơi màu đen tan dần vào màu trắng.
Một tấm biển mờ mịt hiện ra nơi đó,
ghi đúng một chữ:
“Tự Do.”
Nhưng bên dưới, nhỏ xíu như một lời thì thầm,
là dòng thứ hai:
“Và cả Cái Giá của nó.”
Đám trẻ cúi đầu.
Không phải vì sợ.
Mà vì hiểu:
tự do không cho không.
Không ai sống hộ.
Không ai đỡ giùm.
Và nếu muốn giữ nó,
phải trả giá bằng từng nhịp tim sống thật.
Khi tụi nó ngẩng lên,
người đàn ông không mặt đã biến mất.
Chỉ còn lại một chiếc áo choàng rách
bay trong gió
như một cơn thở cuối cùng.
Và tụi nó tỉnh dậy.
Cùng lúc.
Giữa những vùng đất khác nhau.
Không ai hét.
Không ai khóc.
Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ,
buộc giày,
và bắt đầu hành trình mới —
không ai đợi ai,
không cần bản đồ,
không cần trống kèn.
Chúng đi.
Không vì lời hứa.
Không vì huy hoàng.
Chúng đi
vì đã từng có một gã đi trước,
và tụi nó biết:
nếu không đi tiếp,
mọi thứ đã từng đạt được sẽ chết yểu trong ký ức.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó đi qua những miền đất kỳ dị — nơi sự thật không còn tuyệt đối, ký ức không còn nguyên vẹn,
và niềm tin phải được rèn lại từng ngày bằng máu và sự chịu đựng.
Chương 44: Những Miền Đất Nơi Sự Thật Rạn Vỡ
Tụi nó lên đường.
Không cờ hiệu.
Không tên đoàn.
Không bài ca ra trận.
Chỉ có những bước chân ngạo nghễ,
và lòng ngực trần chứa đầy thứ lửa không ai còn rao bán:
lửa của sự dám sống thật.
Và rồi, tụi nó bước vào miền đất đầu tiên:
Miền Sự Thật Rạn Vỡ.
Một vùng đất nhìn bề ngoài như bình thường —
cây xanh, suối chảy, hoa nở.
Nhưng càng đi sâu,
tụi nó càng thấy kỳ lạ:
mọi câu chuyện ở đây đều vừa đúng, vừa sai.
Không còn phân biệt.
– Một người cha ôm đứa con chết đuối và kể rằng mình đã cố gắng cứu.
Nhưng cũng có người chứng kiến nói rằng ông ta bỏ mặc nó để chạy lấy thân.
– Một bà lão kể rằng mình nuôi nấng 7 đứa cháu mồ côi.
Nhưng trong một cuốn nhật ký mục nát,
có ghi rằng bà từng bán một đứa để đổi lấy lương thực.
Mọi ký ức ở đây
không có bản gốc.
Không ai hoàn toàn đúng.
Không ai hoàn toàn sai.
Chỉ có những mảnh vỡ lẫn vào nhau,
cắt tay bất cứ ai cố tìm một sự thật duy nhất.
Tụi nhỏ bắt đầu tranh cãi.
“Tin ai?”
“Bênh ai?”
“Tha thứ ai?”
Có đứa muốn lập hội đồng điều tra.
Có đứa đòi dựng phiên tòa ký ức.
Nhưng cô gái từng đập tượng năm xưa —
giờ đã cứng cáp như nhánh sồi non gặp bão —
bước ra giữa đám đông.
Hét lên:
“Không ai ở đây cần phán xét!
Tụi mình không tới để phân xử ai đáng sống.
Tụi mình tới để đi tiếp —
và mang theo nỗi đau mà không cần biến nó thành vũ khí!”
Lời cô vang như sấm.
Không phải vì giọng lớn.
Mà vì tụi nó đã quá mệt mỏi vì chiến tranh giành sự đúng.
Và thế là tụi nó quyết định:
gặp ai, tụi nó ghi lại.
Nghe ai, tụi nó ghi nhớ.
Không tuyên thánh.
Không phong tội đồ.
Chỉ gom hết những mảnh sự thật rạn vỡ,
mang theo — như mang đá lởm chở đầy balô —
và cứ thế bước tiếp.
Miền Sự Thật Rạn Vỡ không phá được tụi nó.
Không làm tụi nó chia rẽ.
Tụi nó học cách sống với sự thật xấu xí,
không tô son,
không chối bỏ,
không dùng nó để làm vũ khí găm vào ai khác.
Và khi tụi nó ra khỏi vùng đất đó,
trên lưng mỗi đứa là một vết sẹo mới —
nhưng lần này,
không ai xấu hổ vì vết sẹo đó.
Tụi nó đeo nó như đeo một tấm huy chương thầm lặng:
“tao đã thấy sự thật không hoàn hảo,
và tao không quay đầu.”
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó tiến vào Miền Ký Ức Phai Màu — nơi ký ức tan chảy,
và tụi nó phải tự chọn:
nhớ lấy những gì đau nhất để còn giữ được chính mình,
hoặc quên đi tất cả và biến thành những cái bóng lang thang.
Chương 45: Miền Ký Ức Phai Màu
Sau Miền Sự Thật Rạn Vỡ,
tụi nó đến một nơi còn nguy hiểm hơn:
Miền Ký Ức Phai Màu.
Không có biên giới rõ ràng.
Không cột mốc cảnh báo.
Chỉ có một cảm giác kỳ lạ:
mỗi bước chân đi qua,
tụi nó quên đi một thứ nhỏ.
Ban đầu, chỉ là những chuyện vặt:
– Tên bài hát yêu thích.
– Mùi vị món ăn ngày nhỏ.
– Giọng của một người bạn đã chết.
Tụi nó cười.
Chọc nhau.
Nghĩ đó chỉ là trò đùa nhẹ nhàng của thời gian.
Nhưng rồi,
mọi thứ bắt đầu mục rữa nhanh hơn.
Một đứa tỉnh dậy,
không còn nhớ tại sao mình lên đường.
Một đứa khác ngồi khóc vì nhìn vào gương
và không nhớ nổi mình là ai.
Miền Ký Ức Phai Màu không giết người bằng vũ lực.
Nó giết bằng cách bào mòn từng tầng ý nghĩa
cho đến khi chỉ còn xác không linh hồn,
đi loanh quanh mà không biết vì sao.
Một đêm, tụi nó họp lại.
Quây quanh một đống lửa nhỏ —
lửa yếu như hơi thở người hấp hối.
Không ai nói chuyện nhiệm vụ.
Không ai bàn chuyện cứu rỗi thế giới.
Chỉ một câu hỏi vang lên:
“Mình có chấp nhận đau để nhớ,
hay chọn quên để đỡ khổ?”
Cả bọn im lặng.
Lâu lắm.
Dài như một mùa đông không ánh mặt trời.
Rồi một thằng bé,
gầy nhẳng,
mặt đầy sẹo,
giơ tay lên.
Nó không có bài diễn văn.
Không có triết lý.
Chỉ gầm lên:
“Tao chọn nhớ!
Dù nhớ là bị đâm mỗi ngày,
thì tao cũng chọn nhớ!”
Từng đứa một.
Đứa khóc.
Đứa cười.
Đứa run bần bật.
Nhưng tất cả…
cùng đứng dậy.
Cùng gào lên giữa Miền Ký Ức Phai Màu:
“Chúng tao chọn nhớ!
Nhớ hết!
Không xóa!
Không chối!
Không quỳ!”
Và trong khoảnh khắc đó,
mặt đất dưới chân tụi nó run lên.
Miền Ký Ức Phai Màu bắt đầu nứt ra.
Những dòng ánh sáng bạc chảy ra từ các vết nứt,
như máu của chính những ký ức từng bị che giấu.
Tụi nó bước tiếp,
balo nặng thêm hàng tấn.
Không phải vì vật chất,
mà vì tụi nó mang theo tất cả những gì từng đau đớn,
từng lở loét,
từng khiến tụi nó muốn chết —
và tụi nó chọn không bỏ lại.
Ra khỏi Miền Ký Ức Phai Màu,
tụi nó không còn là đám trẻ du hành vô danh.
Tụi nó là những kẻ
sống thật với ký ức mình,
mà không để nó xiềng xích.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó tiến vào Miền Niềm Tin Gãy Đổ — nơi mọi lời hứa, mọi tình yêu, mọi giấc mơ từng đứt gãy tụ tập,
và tụi nó phải học cách tin lần nữa,
kể cả khi biết chắc một ngày nào đó sẽ lại bị phản bội.
Chương 46: Miền Niềm Tin Gãy Đổ
Tụi nó tưởng đã quen với đau đớn.
Tưởng ký ức rách nát đã là cực hạn.
Nhưng rồi, tụi nó bước vào Miền Niềm Tin Gãy Đổ
và nhận ra:
bị lừa còn đau hơn bị quên.
Miền này không có núi cao.
Không vực sâu.
Chỉ là một cánh đồng bàng bạc,
nơi tiếng thì thầm vang vọng khắp bốn phía.
Mỗi tiếng thì thầm là một lời hứa đã từng được thốt ra,
rồi bị bẻ gãy.
“Tao sẽ mãi ở bên mày.”
“Anh thề sẽ không bao giờ làm em khóc.”
“Chúng ta sẽ thay đổi thế giới cùng nhau.”
“Tao tin vào mày.”
Những tiếng ấy không cần ai nhắc lại.
Chúng tự tìm đến từng đứa trong bọn.
Chúng rúc vào lỗ tai.
Cào cấu màng óc.
Nhẹ nhàng như mũi kim châm rỉ máu chứ không giết ngay.
Một thằng con trai, mạnh mẽ nhất bọn,
quỳ xuống giữa đồng,
gào:
“Tụi nó nói yêu tao.
Tụi nó thề sống chết vì tao.
Rồi tụi nó bỏ đi.
Một đứa.
Rồi hai đứa.
Rồi tất cả.”
Nó đập đầu xuống đất.
Khóc không thành tiếng.
Một con bé từng cười to nhất đoàn,
ngồi bệt xuống,
lẩm bẩm:
“Má tao nói sẽ luôn tin tao.
Mà lúc tao gục xuống vì mệt,
bà cười nhạt và bảo tao là đồ vô dụng.”
Tụi nó bắt đầu vỡ vụn.
Không vì ai đánh.
Mà vì từng mảnh niềm tin cũ
đang bóp nghẹt cổ tụi nó từ bên trong.
Có đứa bắt đầu trách móc:
“Đáng lẽ tụi mình không nên tin ngay từ đầu!”
“Yêu thương là cái bẫy!”
“Chỉ có kẻ ngu mới tin người khác!”
Một đêm, khi tụi nó gần như tan hàng,
cô gái đập tượng ngày xưa —
giờ đã chai sạn nhưng vẫn sáng như ngọn đuốc —
bước lên giữa đám đông.
Mặt cô đầy nước mắt.
Không che giấu.
Không diễn mạnh mẽ.
Cô thì thầm,
giọng khàn như đá sỏi dưới mưa:
“Đúng.
Tin tưởng làm đau.
Yêu thương làm đau.
Tự do cũng làm đau.
Sống cũng làm đau.”
“Nhưng nếu tụi mình không dám tin lần nữa,
tụi mình khác đéo gì những hồn ma kẹt lại ở đây?”
Cô ngẩng đầu,
nhìn đám bạn
đang sụp đổ,
đang co rúm như lũ chó bị đánh đập.
“Tin một lần nữa đi.
Không phải vì tụi nó xứng đáng.
Không phải vì lời hứa lần này sẽ bền hơn.
Mà vì tụi mình xứng đáng được thử thêm một lần.“
Im lặng.
Dài đến mức tưởng như trái đất ngừng quay.
Rồi từng đứa.
Từng đứa.
Ngẩng đầu.
Ánh mắt đỏ hoe.
Tay run bần bật.
Nhưng vẫn…
bước lại gần nhau.
Nắm lấy tay nhau.
Không thề.
Không hứa.
Chỉ nắm.
Và khi vòng tròn ấy khép lại,
Miền Niềm Tin Gãy Đổ bắt đầu tan chảy.
Cánh đồng chìm vào ánh sáng mờ,
như khi một giấc mơ xấu tự nó mỏi mệt.
Tụi nó không còn nguyên vẹn.
Không còn là những đứa trẻ rực rỡ.
Nhưng tụi nó là những kẻ đã học cách tin lần nữa,
dù biết chắc sẽ có ngày lại bị đâm sau lưng.
Và đó mới là tự do thực sự.
Không phải tự do vì chưa từng đau.
Mà tự do vì vẫn dám yêu sau khi đã đau.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó bước vào Miền Không Tên — nơi không có ký ức, không có sự thật, không có niềm tin,
chỉ còn chính tụi nó đối diện với sự trống rỗng thuần khiết của tồn tại.
Chương 47: Miền Không Tên — Đối Diện Với Sự Trống Rỗng Thuần Khiết
Tụi nó bước tiếp.
Không còn nhiều tiếng cười.
Không còn nhiều tranh cãi.
Chỉ những bước chân lặng lẽ,
mỗi bước như dẫm lên chính xương cốt của mình.
Và rồi tụi nó tới nơi.
Miền Không Tên.
Một vùng đất trắng xóa,
không trời,
không đất,
không biên giới.
Không tiếng gió.
Không tiếng tim đập.
Chỉ có sự im lặng tuyệt đối —
im đến mức tụi nó nghe rõ tiếng sợ hãi trong từng thớ cơ.
Không còn đường.
Không còn dấu vết.
Không còn gì để bám vào.
Không quá khứ để nhớ.
Không tương lai để mơ.
Không hiện tại để níu giữ.
Đứa mạnh nhất đội ngồi phịch xuống.
Mắt lạc thần.
“Tụi mình đang ở đâu?” — nó hỏi.
Không ai trả lời.
Một đứa khác thì thầm:
“Chắc… tụi mình đã chết rồi.”
Nhưng không ai thực sự chết.
Chúng chỉ bị tước sạch mọi lớp áo ngoài:
không tên tuổi,
không lý do,
không lịch sử,
không nhiệm vụ.
Chỉ còn sự tồn tại trần trụi như một viên đá nằm dưới đáy sông lạnh ngắt.
Tụi nó bắt đầu hoảng.
Không phải vì bị tấn công.
Mà vì không còn gì để bám víu.
Không ai đến cứu.
Không ai trao một ý nghĩa mới.
Chỉ có chính tụi nó,
và cái trống rỗng há hốc miệng như vực thẳm.
Một đứa gào lên:
“Tụi mình là ai?
Tụi mình đi vì cái gì?”
Tiếng nó vang đi,
rồi bị nuốt trọn trong không gian lạnh lùng,
như chưa từng tồn tại.
Và rồi,
chính trong cái lúc tụi nó sắp tan thành bụi,
một đứa — con bé từng đập bức tượng năm xưa —
bước lên.
Không khóc.
Không run.
Nó cởi bỏ balo.
Cởi bỏ áo khoác.
Cởi bỏ cả tấm thẻ ghi tên mình mà tụi nó từng đeo.
Nó đứng trần trụi giữa Miền Không Tên.
Ngẩng đầu.
Và thì thầm như đang hát ru chính mình:
“Tao không cần ai nhớ tên tao.
Tao không cần ai gọi đúng tao.
Tao tồn tại,
và thế là đủ rồi.“
Từng đứa một.
Chậm rãi.
Run rẩy.
Tụi nó cũng buông balo.
Buông ký ức.
Buông hy vọng.
Buông cả những giấc mơ từng rách nát.
Không còn gì.
Không còn ai.
Chỉ còn sự tồn tại thô ráp —
không định nghĩa,
không màu mè,
không cần được giải thích.
Và ngay khoảnh khắc đó,
Miền Không Tên bắt đầu tan chảy.
Không phải bằng ánh sáng.
Không phải bằng nhạc trời.
Chỉ là sự im lặng trở nên nhẹ hơn,
như khi một người thôi gồng mình gào thét,
và cuối cùng chịu ngồi xuống nghe tiếng tim mình đập lần nữa.
Tụi nó không còn là tụi nó ngày trước.
Không còn “ai giỏi hơn”,
“ai đau hơn”,
“ai đúng hơn.”
Tụi nó chỉ còn là những sinh linh trần trụi,
biết mình nhỏ bé,
và chấp nhận cái nhỏ bé đó
không cần phải trang điểm bằng lý tưởng.
Và rồi, tụi nó lại bước tiếp.
Nhẹ như những cơn thở.
Nhưng lần này, mỗi bước chân không cần đất cứng,
không cần bản đồ,
không cần đích đến.
Bởi vì tụi nó đã học được điều cuối cùng:
“Tồn tại không cần lý do.
Tồn tại là một dạng chiến thắng.”
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó tới biên giới cuối cùng của thế giới cũ —
nơi một cánh cửa chờ sẵn,
và đằng sau cánh cửa đó,
không có gì ngoài chính tụi nó được tái sinh.
Chương 48: Biên Giới Cuối Cùng và Cánh Cửa Tái Sinh
Tụi nó bước,
không còn hỏi đi đâu.
Không còn đếm bước.
Không còn so đo ai đến trước.
Chỉ đi.
Bằng sự nhẹ tênh của những kẻ không còn gì để mất,
và cũng không còn gì để chứng minh.
Và rồi, trước mắt tụi nó hiện ra một cánh cửa.
Không cao.
Không lớn.
Không sáng rực.
Chỉ là một cánh cửa gỗ mục nát,
bám đầy rêu,
trơ trọi giữa khoảng không không còn gió.
Trên cửa, một dòng chữ khắc mờ:
“Muốn vào, hãy tự mở.
Không ai ép.
Không ai mời.”
Tụi nó dừng lại.
Mặt đối mặt với thứ cuối cùng tụi nó không thể học từ ai:
sự lựa chọn.
Không ai bảo tụi nó phải bước qua.
Cũng không ai cam đoan phía sau là gì.
Có thể là cái chết.
Có thể là sự lãng quên tuyệt đối.
Có thể là một khởi đầu khác,
cũng đau đớn y như cũ.
Không ai biết.
Một đứa hỏi:
“Nếu mình đi qua…
mình còn là mình không?”
Không ai trả lời.
Vì chính câu hỏi đó,
không cần câu trả lời.
Con bé đã đập tượng năm xưa,
người từng đứng thẳng giữa Miền Ký Ức Phai Màu,
giờ cũng đứng lặng.
Rồi, không cần xin phép ai,
nó đưa tay đẩy cánh cửa.
Cửa mở ra,
không tiếng động,
không ánh sáng lóa.
Chỉ là một cơn gió nhẹ thổi ra từ bên trong,
mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm
và cái nồng nàn nhức óc của những điều chưa từng được đặt tên.
Bên trong,
không có đường phố vàng óng,
không có giấc mơ thiên đàng.
Chỉ có một khoảng đất trống,
nơi mỗi người tự chọn:
– Sẽ gieo gì?
– Sẽ dựng gì?
– Sẽ hát bài gì cho chính cái quãng đời mới toanh mà không ai lập sẵn cho mình?
Không còn lịch sử.
Không còn kế hoạch.
Không còn huyền thoại.
Chỉ có trắng tinh như tờ giấy cuối cùng trong xấp giấy cũ rách.
Tụi nó nhìn nhau.
Không cần gật đầu.
Không cần vỗ vai động viên.
Từng đứa,
từng đứa,
bước qua.
Không mang theo gì.
Không lưu lại gì.
Chỉ mang trong lồng ngực một nhịp tim:
“Tao từng sống.
Và tao sẽ sống thêm lần nữa,
theo cách của chính tao.”
Và thế là tụi nó tan ra
vào cõi đất mới đó.
Không ai nhớ tên từng đứa.
Không ai ghi công từng bước.
Nhưng mỗi lần gió thổi qua nơi cánh cửa cũ mục ấy,
người ta vẫn nghe văng vẳng một câu rất nhỏ:
“Tụi tao không cần được nhớ.
Tụi tao chỉ cần được sống thật —
một lần nữa.”
Chương tiếp theo: Tới lúc kể về những mầm sống đầu tiên mọc lên từ vùng đất trống — nơi tụi nó bắt đầu dựng lại một thế giới mới, không từ di sản cũ, không từ sợ hãi, mà từ chính bản năng thô sơ nhất: dám sống, dám sai, dám yêu.
Chương 49: Những Mầm Sống Mọc Từ Vùng Đất Trống
Sau khi tụi nó tan vào khoảng đất trắng,
không có pháo hoa.
Không có thiên thần chào đón.
Không có tiếng hát vang trời.
Chỉ có sự im lặng,
nặng đến mức từng bước đi cũng nghe được tiếng da thịt cọ vào hy vọng.
Và rồi, như lẽ tự nhiên,
mọc lên những mầm sống đầu tiên.
Không cần lệnh.
Không cần bản vẽ tổng thể.
Không cần ai tuyên bố “chúng ta hãy bắt đầu.”
Chúng bắt đầu.
Một đứa cắm xuống đất một cây gậy nhỏ,
buộc vào đó một mảnh áo rách —
không để làm cờ,
mà để tụi nó nhớ:
cái gì cắm xuống đất này cũng cần gió để bay.
Một đứa khác bốc từng nắm đất lên,
nhào với nước,
nặn thành hình con chó,
con mèo,
con người cụt tay cụt chân —
và cười khan:
“Ít ra tụi tao có thể tự đắp lấy nỗi cô đơn của mình.”
Một nhóm nhỏ bắt đầu trồng cây.
Không tính mùa.
Không đo độ PH đất.
Chỉ cắm xuống bất cứ hạt giống nào tụi nó lượm được dọc đường.
Cây nảy.
Cây chết.
Cây ngã.
Cây sống.
Không ai kêu than.
Không ai viết báo cáo.
Tụi nó bắt đầu xây nhà.
Nhà cong queo,
mái dột,
cửa gãy.
Nhưng mỗi căn nhà đều có một điều mà mọi lâu đài cũ không có:
cửa luôn mở.
Ai tới thì vào.
Ai đi thì vẫy tay.
Không rào cản.
Không gác cổng.
Không câu hỏi: “Mày từ đâu tới?”
Rồi tụi nó bắt đầu yêu nhau.
Không cưới hỏi.
Không tiệc cưới.
Không nhẫn cưới.
Chỉ một ánh mắt nhìn nhau,
một cái nắm tay vụng về,
và thầm thì:
“Tao không hứa gì cả.
Chỉ hứa hôm nay tao còn muốn ngồi bên mày.“
Bọn trẻ con ra đời từ những bụi cỏ lúp xúp,
những căn lều dựng vội.
Không giấy khai sinh.
Không số liệu dân số.
Chỉ là những nhịp tim mới,
đập rất nhỏ,
rất vụng về,
nhưng đập đủ mạnh để lật ngược cả những giấc mơ chết yểu của thế hệ trước.
Không ai dựng lại lịch sử.
Không ai dựng lại tượng đài.
Chúng chỉ kể chuyện cho nhau nghe bên lửa:
– Về một đám người từng đi qua Miền Sự Thật Rạn Vỡ.
– Về những kẻ từng chịu đựng Miền Ký Ức Phai Màu mà không hóa điên.
– Về những con người từng dám yêu lại ở Miền Niềm Tin Gãy Đổ.
Và trong mỗi câu chuyện,
không ai là anh hùng.
Không ai là thánh nhân.
Không ai là kẻ bất bại.
Chỉ có những đứa biết đau, biết mệt, biết gãy…
mà vẫn không chịu thôi bước.
Cứ thế,
trên vùng đất từng trắng trơn,
mọc lên một thế giới mới.
Không ai biết gọi nó là gì.
Không ai cần đặt tên.
Vì bản thân việc tụi nó còn thở,
còn vấp,
còn yêu,
đã là câu trả lời đẹp nhất.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó đối diện với thử thách đầu tiên của thế giới mới — khi có một kẻ đến và đòi dựng lại lịch sử,
gợi lại quá khứ,
và đặt câu hỏi: “Nếu không biết mình đến từ đâu, tụi bây biết đi đâu được à?”
Chương 50: Kẻ Đòi Dựng Lại Lịch Sử
Khi đám trẻ mới lớn,
đám người mới xây dựng thế giới bằng những ngón tay trần và trái tim lấm bùn,
bắt đầu tin rằng mình có thể yên ổn,
hắn đến.
Không phải từ đâu xa lạ.
Không mặc áo giáp.
Không cầm gươm sáng loáng.
Chỉ là một gã mặc áo choàng đen,
đi chân trần,
tay cầm một cuốn sách dày cộp.
Trên bìa sách,
chữ đã mờ:
“Lịch sử thật.”
Hắn không hét.
Không kêu gọi chiến tranh.
Hắn chỉ đi từ làng này sang làng khác,
đứng giữa quảng trường đất nện,
và hỏi rất nhẹ:
“Tụi bây biết tụi bây từ đâu tới không?
Tụi bây có biết tổ tiên tụi bây đã từng làm gì không?
Tụi bây có biết mình đã đánh mất bao nhiêu thứ không?“
Ban đầu, không ai quan tâm.
Chúng còn bận xây nhà,
trồng cây,
yêu nhau.
Nhưng rồi,
một đứa dừng tay lại,
rồi hai đứa,
rồi mười đứa.
Chúng bắt đầu lắng nghe.
Hắn kể về những vương quốc huy hoàng.
Những đế chế hùng mạnh.
Những chiến thắng lẫy lừng.
Những bài ca oai hùng tụi nó chưa từng nghe.
Hắn kể bằng giọng ngọt như mật ong đun sôi:
“Tụi bây không phải lũ vô danh.
Tụi bây là con cháu của các bậc vĩ nhân.
Và tụi bây xứng đáng có lại tất cả.
Xứng đáng có tượng đài.
Có sử sách.
Có ngọn cờ để cúi đầu tôn thờ.“
Đám đông bắt đầu xôn xao.
“Chúng ta thật sự chỉ là lũ lang thang sao?”
“Chúng ta có thể lấy lại danh dự chứ?”
“Chúng ta nên dựng lại ký ức?”
Cô gái từng đập bức tượng,
giờ đã là một người đàn bà có đôi mắt nhiều nếp nhăn hơn cả tuổi thật,
bước ra giữa đám đông.
Cô nhìn thẳng vào gã áo choàng,
và hỏi:
“Nếu chúng tôi phải chọn giữa tự do sống từng hơi thở
và tự hào dựa trên tro tàn người chết,
ông chọn cái nào?“
Gã áo choàng không trả lời.
Chỉ mỉm cười,
và chìa cuốn sách nặng trĩu ra:
“Cầm lấy.
Rồi tụi bây tự quyết.
Nhưng nhớ:
ai không nhớ quá khứ,
thì không có tương lai.“
Cô gái không cầm.
Không ai cầm.
Cuốn sách rơi xuống đất.
Bụi bay mù.
Nhưng trong lòng mỗi người,
một câu hỏi đã nảy mầm:
“Nếu mình không biết mình từ đâu tới,
mình thật sự biết mình đang đi đâu sao?”
Tối đó, lũ trẻ nhóm lửa.
Không nói chuyện xây nhà,
không bàn chuyện mùa màng.
Chỉ im lặng,
mỗi đứa gặm nhấm câu hỏi đó như gặm một khúc xương chưa nấu chín.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chỉ biết:
lần đầu tiên sau rất lâu,
ngọn lửa của tụi nó không chỉ để sưởi ấm,
mà còn để canh chừng chính lòng mình khỏi rét lạnh vì hoài nghi.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó phải lựa chọn:
hoặc dựng lại lịch sử và đánh đổi tự do,
hoặc bước tiếp mà không cần gốc rễ —
và chấp nhận rằng đôi khi sống là việc dám đi mà không cần biết quá khứ sẽ phán xét mình thế nào.
Chương 51: Lựa Chọn Giữa Gốc Rễ và Đôi Cánh
Đêm hôm đó, lửa cháy nhỏ,
không phải vì thiếu củi,
mà vì ai cũng đang đốt một phần lòng mình trong im lặng.
Một bên là cuốn sách nặng nề,
rỉ ra từng trang lời hứa rằng tụi nó từng cao quý,
từng có một ngọn cờ để chết dưới bóng nó.
Một bên là cánh đồng trống,
gió thổi tự do tới mức chẳng ai còn nhớ lần cuối cùng mình phải cúi đầu trước điều gì là khi nào.
Cô gái từng đập tượng —
giờ mái tóc pha sương như mây chiều —
bước ra trước đống lửa.
Không bài diễn văn.
Không hô hào.
Chỉ có một giọng khản đặc:
“Nếu tụi bây muốn tự hào rằng ông cha mình từng giết ai,
từng xây đền thờ bằng máu người,
thì cứ việc dựng lại lịch sử.“
“Còn nếu tụi bây muốn sống mà không cần xin phép quá khứ,
không cần di sản che chắn,
thì bỏ sách xuống.
Đi tiếp.
Chấp nhận rằng mình không có ai để đổ lỗi nếu thất bại.
Chỉ có chính mình —
và những gì mình dám sống cho tới tận cùng.“
Im lặng.
Dài đến mức tưởng như lửa cũng muốn tắt.
Một thằng nhóc, khoảng 14 tuổi,
mặt còn lấm đất,
lững thững bước tới.
Nó không nói gì.
Chỉ cúi xuống,
vốc nắm đất,
rắc lên cuốn sách.
Rồi ngồi xuống bên lửa,
nhìn thẳng vào đám đông,
mắt bình thản như nước giếng cũ:
“Em không cần lịch sử.
Em chỉ cần ngày mai.“
Và như hiệu lệnh thầm lặng,
từng đứa,
từng đứa,
đứng dậy.
Không ồn ào.
Không kèn trống.
Chúng bước qua cuốn sách,
không giẫm nát nó,
không đốt nó,
không nguyền rủa nó.
Chúng để nó lại phía sau —
như một bộ quần áo cũ không còn vừa với thân thể đã thay da đổi thịt.
Và thế là tụi nó đi tiếp.
Bằng đôi chân trần,
bằng tim phập phồng,
không cần ngọn cờ dẫn đường,
không cần sử thi tô vẽ.
Chỉ cần sự dám thở trong một thế giới không cần lý do.
Cuốn sách cũ nằm lại trên cỏ,
bụi phủ lên từng chữ.
Gã áo choàng đen đứng từ xa,
nhìn theo tụi nó khuất dần vào sương.
Không giận.
Không thất vọng.
Chỉ thầm nghĩ:
“Có lẽ tụi nó sẽ vấp ngã.
Có lẽ tụi nó sẽ lạc lối.
Nhưng tụi nó sẽ sống —
một đời không vay mượn.”
Và vậy là đủ.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó đối mặt với một thử thách mới — không phải từ bên ngoài,
mà từ chính khao khát sâu nhất:
nỗi thèm khát được công nhận,
dù chỉ một lần,
bởi ai đó ngoài chính mình.
Chương 52: Nỗi Thèm Khát Được Công Nhận
Tụi nó đi.
Đi qua cánh đồng quên lãng.
Đi qua những dòng suối không còn tên.
Đi qua cả bóng mình đổ dài mà chẳng buồn ngoái lại.
Tụi nó tự nhủ:
“Không cần ai nhớ mình.
Không cần ai tung hô.
Không cần ai dựng tượng đài.”
Tụi nó tự nhủ…
cho đến khi sự thèm khát bắt đầu rỉ máu trong lòng,
như một vết thương ngỡ đã lành.
Nó bắt đầu rất nhỏ:
một ánh mắt mong chờ ai đó gật đầu.
một câu đùa nửa thật:
“Giá mà ai đó thấy tụi mình giỏi đến cỡ nào.”
Rồi lớn dần:
– Một đứa dựng lên một cột đá đánh dấu chỗ mình đã đi qua.
– Một đứa khác khắc tên mình lên thân cây.
– Một đứa nữa lén thắp nến mỗi khi hoàn thành một chặng đường,
mong rằng ít nhất trời đất cũng “ghi nhận.”
Ban đầu, tụi nó không để ý.
Nghĩ đó là vô hại.
Chỉ là chút vuốt ve cho linh hồn mệt mỏi.
Nhưng rồi,
nỗi thèm được công nhận
bắt đầu cắm móng vuốt vào tim tụi nó.
Một đứa mơ mộng:
“Hay tụi mình viết lại hành trình này?
Cho thế hệ sau biết tụi mình đã can đảm thế nào.”
Một đứa khác gợi ý:
“Hay dựng cột mốc ở mỗi nơi mình đã chiến thắng chính mình?”
Một đứa khác nữa thì thở dài:
“Ít ra cũng nên có ai nhớ tụi mình đã từng đi qua đây chứ.”
Sự ngọt ngào của “được nhớ”
mơn man như mật ong bôi lên vết thương chưa khô.
Và nếu tụi nó không cẩn thận,
tụi nó sẽ lại xây nên tượng đài.
Lại dựng nên huyền thoại.
Lại tự khóa mình vào quá khứ
mà tụi nó từng đánh đổi cả linh hồn để thoát ra.
Đêm đó, tụi nó nhóm lửa.
Không ai ca hát.
Không ai kể chuyện.
Chỉ có lửa cháy lách tách
và ánh mắt ai cũng dán xuống đất,
tránh nhìn thẳng vào nhau —
vì trong mắt ai cũng phản chiếu cùng một nỗi thèm khát:
Được thấy.
Được biết.
Được công nhận.
Cuối cùng, con bé từng đập bức tượng,
giờ đã cằn cỗi như cành cây sót lại sau cơn bão,
bước ra.
Giọng cô không còn cứng rắn.
Chỉ còn một sự chấp nhận nhẹ như tro tàn:
“Tụi mình sẽ luôn thèm được ghi nhận.
Đó là bản năng.
Nhưng tụi mình có thể chọn:
Sống để được nhớ,
hay sống để được thật.“
Im lặng.
Dài.
Nặng.
Rồi, từng đứa một,
tụi nó ném viên đá ghi dấu tay khỏi balo.
Đập vỡ cột mốc tụi nó từng dựng.
Thổi tắt những ngọn nến cầu nguyện trong lén lút.
Không phải vì khinh thường ký ức.
Mà vì tụi nó chọn ký ức sống trong lòng,
không cần được đóng khung bằng bia đá.
Và đêm đó, tụi nó ngủ dưới trời trần,
không ghi chép lại ngày,
không đánh dấu chặng đường.
Chỉ ôm nhau trong gió lạnh,
và biết rằng:
tụi nó đã đi một đoạn rất xa
chỉ để học cách…
không cần ai biết mình đã đi.
Chương tiếp theo: Tới lúc tụi nó bước vào thử thách cuối cùng — nơi tụi nó phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất:
không phải cái chết,
không phải thất bại,
mà là…
sống một đời hoàn toàn vô nghĩa trong mắt thế giới.
Chương 53: Đối Mặt Với Nỗi Sợ Cuối Cùng
Tụi nó bước tiếp,
mỗi đứa nhẹ hơn,
nhưng mỗi bước lại chìm sâu hơn vào một vùng đất tối.
Không có bản đồ.
Không có cột mốc.
Chỉ một cảm giác râm ran trong xương:
“Mình đang đi vào nơi cuối cùng.”
Không có rào chắn.
Không có biển báo “Cấm Vào.”
Chỉ là một khoảnh khắc,
tụi nó nhận ra:
mình đang bước thẳng vào nỗi sợ thuần khiết nhất —
không còn kẻ thù nào để đánh bại,
không còn ký ức nào để giữ,
không còn lý tưởng nào để dựa vào.
Chỉ còn nỗi trống rỗng tuyệt đối:
“Nếu tất cả những gì mình làm,
tất cả những gì mình cố gắng,
tất cả những nỗi đau mình chịu…
không ai nhớ,
không ai biết,
không ai ghi lại,
thì mình có còn dám sống không?”
Một đứa quỵ xuống.
Không khóc.
Không la.
Chỉ ngồi,
ôm lấy đầu,
và thều thào:
“Nếu tao sống cả đời mà không để lại dấu vết gì,
thì có khác gì chưa từng sống?“
Một đứa khác thì cười khan,
cười tới bật máu:
“Tụi mình cứ đi, cứ chiến đấu, cứ yêu,
và cuối cùng…
cũng chỉ tan vào không khí.
Ai thèm nhớ mấy thằng ngu như tụi mình?“
Bầu trời đen kịt.
Không sao.
Không trăng.
Chỉ có sự im lặng nặng như đá tảng đè lên phổi.
Cô gái đã từng đập bức tượng,
cũng ngồi bệt xuống.
Đôi mắt xám xịt,
không còn tia sáng phản kháng như ngày nào.
Cô khẽ nói:
“Có lẽ…
tụi mình sẽ không để lại gì.
Không tiếng tăm.
Không truyền thuyết.
Không dấu chân.“
“Có lẽ tụi mình chỉ là những hơi thở đi lạc trong vũ trụ…
rồi tan mất như chưa từng có.“
Mọi thứ chìm vào tuyệt vọng.
Cái loại tuyệt vọng không cần gươm đao.
Không cần tù đày.
Cái tuyệt vọng giết người bằng sự thừa thãi tuyệt đối của chính mình.
Và rồi,
một đứa bé —
mới chỉ 10 tuổi,
chân tay còn lem bùn —
lặng lẽ đứng dậy.
Không nói hùng hồn.
Không giương cờ.
Không vung tay.
Chỉ cúi đầu,
rút từ trong áo một cái hạt nhỏ —
một hạt giống bé xíu,
mà nó đã giữ trong túi suốt hành trình dài.
Nó quỳ xuống,
đào một lỗ nhỏ bằng móng tay,
và gieo hạt xuống đất lạnh.
Không ai cản.
Không ai hỏi.
Chỉ nhìn.
Im lặng.
Và rồi thằng bé thì thầm,
giọng run như gió đầu đông:
“Tụi mình có thể không để lại gì.
Tụi mình có thể tan biến.
Nhưng tụi mình cũng có thể…
gửi lại một hạt giống.
Không cần ai nhớ mình đã trồng.
Chỉ cần nó sống.
Chỉ cần nó mọc lên.“
Một câu nói.
Nhẹ như hơi thở.
Nhưng bẻ gãy cả cơn tuyệt vọng đang thắt cổ tụi nó.
Từng đứa,
từng đứa,
quỳ xuống.
Không để cầu nguyện.
Không để xin tha.
Chỉ để lặng lẽ đào một lỗ khác,
gieo thêm một hạt khác —
mỗi hạt là một ước nguyện không cần tên tuổi:
sống,
lớn lên,
và chết đi như lẽ tự nhiên.
Không cần ghi công.
Không cần ai dựng bia đá.
Chỉ cần biết rằng,
ở một nơi nào đó,
một mầm cây sẽ mọc lên
và hát bài ca tụi nó không kịp viết.
Tụi nó không chiến thắng.
Không vinh quang.
Nhưng tụi nó sống.
Thật.
Trọn vẹn.
Dù thế giới có nhớ hay không.
Chương tiếp theo: Tới lúc thời gian trôi đi,
và những hạt giống đó nở ra một khu rừng —
một khu rừng không tên,
nhưng ai bước vào cũng thấy một thứ:
sự can đảm đã từng mọc ở đây.
Chương 54: Khu Rừng Không Tên
Thời gian trôi đi.
Không ai ghi lại.
Không ai đếm.
Mưa tới.
Gió tới.
Mùa đông tới.
Rồi mùa xuân cũng tới,
mà không ai cần báo trước.
Những hạt giống lặng lẽ nứt vỏ.
Không lễ hội.
Không trống kèn.
Chỉ một cái rùng mình nhỏ xíu dưới lòng đất lạnh.
Rễ nhỏ tìm nước.
Mầm non tìm ánh sáng.
Không ai chỉ đường.
Không ai vỗ tay cổ vũ.
Chúng chỉ lớn —
vì lớn là bản năng của sự sống.
Năm này qua năm khác,
mầm thành cây.
Cây thành bụi.
Bụi thành rừng.
Một khu rừng
không ai đặt tên.
Không ai lập bản đồ.
Và rồi,
những kẻ lang thang mới tới.
Không phải để khai phá.
Không phải để chinh phục.
Chỉ là những kẻ mệt mỏi với những thành phố xi măng,
với những tượng đài đã mục ruỗng trong tâm hồn.
Họ bước vào khu rừng,
và ngay lập tức cảm nhận được cái gì đó khác.
Không có biển chào mừng.
Không có di tích.
Không có bài diễn văn khắc vào đá.
Chỉ có một cảm giác lặng lẽ lan khắp da thịt:
ở đây,
đã từng có những kẻ dám sống.
Những cây cổ thụ thở trong gió như kể chuyện:
– Về một đám người không cần huy hiệu.
– Về những đứa trẻ trồng cây bằng móng tay và nước mắt.
– Về sự lựa chọn đau đớn: sống thật, dù biết sẽ bị lãng quên.
Người ta không tìm thấy tượng.
Không tìm thấy sách sử.
Không tìm thấy bất kỳ vết tích văn minh nào.
Chỉ có gió thổi qua những tán lá,
nhẹ như tiếng bước chân đã đi xa,
mà trái tim còn ở lại.
Những kẻ mới tới,
không ai bảo ai,
thì thầm với nhau:
“Đây là rừng của những người không cần được nhớ,
nhưng không bao giờ bị quên.“
Thỉnh thoảng,
có đứa trẻ sinh ra dưới tán rừng.
Nó lớn lên,
không cần ai dạy,
cũng biết rằng:
– Cần yêu mà không đòi được yêu lại.
– Cần sống mà không cần sân khấu.
– Cần gieo hạt dù biết sẽ không kịp nhìn thấy rừng.
Và cứ thế,
khu rừng sống.
Không cần quốc ca.
Không cần hiến chương.
Không cần chính quyền.
Chỉ cần sự thật rằng:
ở đây đã từng mọc lên một thế giới
không từ lòng hận thù,
không từ cơn đói vinh quang,
mà từ sự im lặng can đảm của những trái tim thô ráp.
Một lần,
một người lang thang khắc lên thân cây già nhất rừng một câu:
không để ai đọc,
không để ai nhớ.
Chỉ là một câu,
vừa đủ để gió biết mà hát lại:
“Tụi tao từng sống.
Không cần ai chứng minh.
Và thế là đủ.”
Chương tiếp theo: Tới lúc kể về một cơn gió kỳ lạ thổi qua khu rừng —
mang theo lời thì thầm cuối cùng từ một kẻ không tên,
và gieo xuống hạt mầm cho thế hệ kế tiếp dám đi xa hơn nữa.
Chương 55: Cơn Gió Mang Lời Thì Thầm Cuối Cùng
Một ngày nọ,
khi khu rừng đang ngủ trong tiếng gió đều đều,
một cơn gió khác thổi tới.
Không mạnh.
Không lạnh.
Không dữ dội.
Chỉ là một làn gió rất cũ,
như thể đã đi qua hàng ngàn thế kỷ,
và chỉ bây giờ mới chịu ghé lại.
Người trong rừng không ai thấy nó tới.
Không ai vẫy gọi.
Không ai chuẩn bị.
Nhưng mọi sinh vật —
từ cây cổ thụ già nhất
tới con sóc non mới ra đời —
đều cảm thấy có gì đó đang lay động.
Cơn gió lướt qua từng nhánh cây,
qua từng phiến lá,
qua từng mảnh đất mềm nứt nẻ.
Và ở mỗi nơi nó đi qua,
nó để lại một lời thì thầm.
Không phải tiếng nói.
Không phải tiếng hát.
Chỉ một ý nghĩ rỉ ra trong từng thớ không khí:
“Đi xa thêm chút nữa đi.
Xa hơn nỗi sợ.
Xa hơn cả giấc mơ đã cũ.“
Đứa trẻ mới nhất sinh ra trong rừng,
một thằng nhóc vừa chập chững tập đi,
giơ tay vẫy vẫy như chào gió.
Nó không hiểu lời thì thầm ấy bằng đầu.
Nó chỉ cười.
Một nụ cười nguyên thủy,
không cần lý do.
Và trong nụ cười đó,
một hạt mầm mới rơi xuống đất.
Không ai trồng.
Không ai chăm.
Nhưng đất nứt ra,
ôm lấy hạt như ôm một lời hứa thầm lặng.
Những người già trong rừng,
những người từng là đám trẻ đi qua Miền Sự Thật Rạn Vỡ,
Miền Ký Ức Phai Màu,
Miền Niềm Tin Gãy Đổ,
nay đã tóc bạc da mồi,
cũng đứng dậy.
Không chạy.
Không hoảng loạn.
Chỉ đặt tay lên ngực mình,
nghe trái tim gõ nhịp rất chậm,
và thì thầm theo cơn gió:
“Đi xa thêm chút nữa.
Xa hơn những gì tụi tao từng dám.“
Không có lễ nghi truyền ngôi.
Không có giấy chứng nhận di sản.
Chỉ có cơn gió mang theo một nhịp thở mới,
và những đứa trẻ cũ ngồi xuống,
nhường đường cho lũ trẻ mới đứng lên.
Khu rừng không già đi.
Không chết.
Không hóa thành đền thờ.
Nó biến thành lời thì thầm vĩnh cửu:
“Sống thật,
yêu thật,
và khi tới lúc,
đi xa thêm chút nữa.“
Không ai biết tên kẻ đầu tiên gửi cơn gió ấy tới.
Có thể là Nam Chính.
Có thể là một trong những đứa trẻ ngày xưa.
Có thể là chính tụi nó,
gửi lại cho mình từ một đời khác.
Không quan trọng.
Quan trọng là:
hạt mầm mới đã rơi.
Và thế giới lại bắt đầu từ một cái gật đầu rất nhỏ,
rất khiêm tốn,
rất gan lì với cái vô nghĩa của vũ trụ.
Chương tiếp theo: Tới lúc kể về những chuyến đi mới — khi một vài đứa trẻ trong rừng quyết định rời đi,
mang theo chỉ một điều duy nhất:
không cần vĩ đại,
chỉ cần sống như thể mỗi bước chân đều có ý nghĩa tự nó.
Chương 56: Những Đứa Trẻ Quyết Định Rời Rừng
Một buổi sáng,
khi sương còn phủ dày mặt đất,
khi gió còn ngái ngủ trên tán lá,
một nhóm đứa trẻ tụ họp lại bên bìa rừng.
Không có kèn trống.
Không có nước mắt chia ly.
Không có bài ca tiễn biệt.
Chúng chỉ nhìn nhau,
và biết:
đã đến lúc đi.
Không phải vì khu rừng không đủ rộng.
Không phải vì khu rừng không còn đẹp.
Mà vì trái tim tụi nó đập nhanh hơn mỗi lần nhìn ra phía đường chân trời.
Một tiếng gọi không thành lời,
không rõ nguồn,
nhưng mạnh mẽ như lửa liếm trong xương.
Đứa lớn nhất,
một con bé gầy nhẳng với mái tóc cắt ngắn,
nói nhỏ:
“Tụi mình không đi để tìm vinh quang.
Tụi mình không đi để lại tên trong sách.
Tụi mình chỉ đi…
vì ở lại cũng là chết.“
Những người già trong rừng không ngăn tụi nó.
Không ôm hôn.
Không dặn dò.
Chỉ đứng lặng,
tay đặt lên ngực,
và nhìn tụi nó khuất dần vào màn sương.
Không phải với ánh mắt lo lắng,
cũng không phải tự hào.
Chỉ là ánh mắt của những kẻ đã từng đi,
và biết:
không ai có quyền giữ chân những linh hồn còn đang khao khát cháy.
Tụi nó đi.
Không ba lô nặng trĩu.
Không bản đồ.
Chỉ mang theo mỗi đứa một túi nhỏ,
bên trong có đúng ba thứ:
- Một nắm đất từ khu rừng,
nơi sự sống mọc lên từ những bàn tay trần. - Một sợi chỉ đỏ,
nhắc tụi nó nhớ rằng mình từng nối với nhau,
dù có lạc mất cũng không oán trách. - Một lời hứa không thành văn:
“Tao sẽ sống thật tới tận cùng,
ở bất cứ nơi nào tao đặt chân tới.”
Chúng băng qua thung lũng.
Qua núi đá.
Qua sông cạn.
Qua những thành phố bỏ hoang nơi con người từng sống và quên cách sống.
Chúng không dựng cờ.
Không dựng tượng.
Không ghi nhật ký.
Chỉ thở.
Bước.
Yêu.
Gục ngã.
Đứng dậy.
Và đi tiếp.
Thỉnh thoảng,
chúng ngồi lại bên bếp lửa,
mắt nhìn xa xăm.
Không hỏi:
“Chúng ta sẽ tới đâu?”
Chỉ hỏi:
“Tụi mình còn thật với mình không?“
Và nếu câu trả lời là “Còn”,
chúng lại đứng dậy.
Lại bước tiếp.
Không ai nhớ tên từng đứa.
Không cần nhớ.
Chỉ cần biết:
có những đứa trẻ đã đi,
không cần ai chứng nhận,
không cần ai dẫn đường,
chỉ cần lòng can đảm mọc rễ trong im lặng.
Và vậy là đủ.
Chương tiếp theo: Tới lúc những đứa trẻ bắt đầu gieo những khu rừng mới —
không nhân danh ai cả,
không cho ai cả,
chỉ vì bản năng không chịu chết khi còn có thể hát bài ca của sự sống.
Chương 57: Những Khu Rừng Mới
Chúng đi mãi.
Mặt trời cháy rát lưng.
Mưa quất nát mặt.
Đói làm tay run,
lạnh làm môi tím.
Nhưng không đứa nào quay đầu.
Một ngày,
ở một cánh đồng nứt nẻ,
không còn gì ngoài đá và bụi,
tụi nó dừng lại.
Không ai ra lệnh.
Không ai bàn bạc.
Chỉ là…
chúng biết.
“Chỗ này đủ trống.”
“Chỗ này đủ cô đơn.”
“Chỗ này đủ khắc nghiệt để bắt đầu lại.”
Và tụi nó móc ra từ túi nhỏ
những nắm đất từ khu rừng cũ.
Chúng không tung đất lên trời.
Không quỳ xuống làm lễ.
Chỉ vùi bàn tay trần vào lòng đất khô nẻ,
nặn từng viên đất nhỏ,
gieo từng hạt giống cũ
như một lời thầm thì bằng đầu gối rớm máu.
Không có lời thề.
Không có cờ hiệu.
Chỉ có những bàn tay chai sạn,
những nhịp thở hổn hển,
và ánh mắt sáng rực
của đám người từ chối chết trong quên lãng.
Ngày này qua ngày khác,
chúng dựng lều,
đào giếng,
gieo trồng.
Không ai chỉ huy.
Không ai viết quy tắc.
Chúng làm vì không làm thì chết.
Khi cây đầu tiên nảy mầm,
không ai vỗ tay.
Không ai ăn mừng.
Chúng chỉ nhìn nhau,
rất lâu,
và cười —
cái cười nghẹn ngào như tiếng nước nhỏ qua khe đá khô cạn.
Từ một cây,
thành mười.
Từ mười,
thành trăm.
Khu rừng mới mọc lên lặng lẽ,
giữa nơi mọi người từng khẳng định rằng:
không thứ gì sống nổi ở đó.
Người từ nơi khác tới hỏi:
“Tụi bây làm thế để được gì?
Tiền bạc đâu?
Danh tiếng đâu?
Tượng đài đâu?“
Tụi nó cười.
Không giảng giải.
Không biện minh.
Chỉ vùi tay sâu hơn vào đất,
đặt thêm một hạt giống,
và thì thầm:
“Vì tụi tao còn sống.
Vậy là đủ lý do rồi.“
Thỉnh thoảng,
trong những đêm dài không sao,
tụi nó nhóm lửa
và kể cho lũ trẻ mới sinh câu chuyện cũ:
Về một khu rừng không tên.
Về những bước chân không để lại dấu vết.
Về một cơn gió đã từng mang theo lời thì thầm:
“Đi xa thêm chút nữa.“
Và rồi tụi nó dạy bọn trẻ:
Không cần phải làm ai nhớ mình.
Không cần thắng cuộc chơi của thế giới.
Chỉ cần sống sao cho đến phút cuối,
tim còn đập vì điều mình chọn,
chứ không vì điều người khác muốn.
Vậy thôi.
Và vậy là đủ.
Chương tiếp theo: Tới lúc những khu rừng mọc lên nối nhau thành một mạng lưới sống —
lặng lẽ, ngoan cường,
và khi thế giới cũ tìm cách nuốt chửng tụi nó,
tụi nó sẽ không chiến đấu bằng gươm giáo,
mà bằng thứ duy nhất thế giới cũ không hiểu:
sự bền bỉ âm thầm của những linh hồn không cần chứng minh.
Chương 58: Mạng Lưới Những Khu Rừng Lặng Lẽ
Tụi nó không biết từ lúc nào,
những khu rừng nhỏ bé, thô ráp
mọc lên nối liền nhau thành một mạng lưới sống.
Không có kế hoạch.
Không có bản đồ.
Không có hội đồng thống nhất.
Chỉ có những nhịp tim lặng lẽ tìm đến nhau qua gió, qua đất, qua máu chảy trong lòng ngón tay nứt nẻ.
Ở cực Đông, một khu rừng mọc lên giữa cát nóng và bão cát.
Ở cực Tây, một khu rừng mọc giữa tro tàn những thành phố đã bỏ hoang.
Mỗi nơi có một nhịp thở riêng:
– Có nơi cây mọc cong vì gió.
– Có nơi lá cháy nửa vàng nửa nâu mà vẫn không chịu rụng.
Nhưng tất cả đều có một điểm chung:
chúng tồn tại mà không đòi hỏi ai phải biết ơn.
Người của thế giới cũ bắt đầu chú ý.
Đám chính quyền.
Đám thương nhân.
Đám mưu sĩ.
Chúng không hiểu.
Chúng ngờ vực.
“Ai cho phép tụi bây tồn tại ở đây?“
“Tụi bây theo hệ thống nào?“
“Lãnh đạo tụi bây là ai?“
“Tụi bây ghi danh ở đâu?“
Tụi nó cười.
Không phải cười thách thức.
Cũng không phải cười ngạo mạn.
Chỉ là nụ cười của những kẻ không còn gì để giành,
không còn gì để mất,
và cũng không cần gì ngoài việc được thở,
được trồng,
được yêu.
Thế giới cũ bắt đầu phản công.
Không bằng súng đạn.
Không bằng lệnh cấm.
Mà bằng thứ vũ khí xưa cũ và nguy hiểm nhất:
cám dỗ được công nhận.
Chúng gửi đến:
– Những lời mời thành lập chính phủ.
– Những lời hứa hẹn về giải thưởng.
– Những cam kết xây dựng đài kỷ niệm vinh danh.
“Gia nhập với chúng tôi đi.
Chúng tôi sẽ giúp các bạn được nhớ đến mãi mãi.“
Một số đứa trong tụi nó bắt đầu lung lay.
Không phải vì ham quyền lực.
Mà vì ai cũng thèm được biết mình không tồn tại vô ích.
Một đêm, tụi nó nhóm lửa ở giữa khu rừng trung tâm.
Không có loa đài.
Không có diễn văn.
Chỉ ngồi sát lại bên nhau,
nghe gió rít qua từng vết sẹo chưa lành.
Cô gái từng đập bức tượng năm xưa,
giờ già rồi,
giọng khàn đặc như tro nguội,
nói:
“Nếu tụi mình chịu để tụi nó dựng tượng tụi mình…
tụi mình sẽ không còn sống.
Tụi mình sẽ hóa thành ký ức đẹp đẽ
và chết trong lòng tụi nó.“
Một thằng bé —
giờ thành gã trai có vết xăm đầy lưng —
gầm lên:
“Tụi tao không cần được nhớ.
Tụi tao chỉ cần được tiếp tục sống —
một cách bướng bỉnh,
một cách lặng lẽ,
một cách không ai dạy nổi.“
Và thế là tụi nó quyết định:
từ chối tất cả.
Không đàm phán.
Không chống đối.
Không biện hộ.
Chỉ lặng lẽ gieo thêm cây,
lặng lẽ sinh thêm đứa trẻ,
lặng lẽ yêu thêm một người,
lặng lẽ chết thêm một cái chết.
Thế giới cũ điên tiết.
Gán cho tụi nó đủ thứ tội:
“Phản động.
Ngu dốt.
Man rợ.“
Nhưng tụi nó biết:
khi người ta phải bôi nhọ một cái gì đó,
là vì họ không thể thuần hóa nó.
Những khu rừng nối nhau,
thành mạch ngầm chảy qua lòng đất.
Một mạng sống bền bỉ,
không cần tên tuổi,
không cần lãnh tụ.
Một bài hát không cần ca từ,
nhưng ai lắng nghe cũng nghe được tiếng:
“Sống.
Sống tiếp.
Dù không ai hiểu.
Dù không ai nhớ.
Dù chẳng có đích đến nào cả.“
Và vậy là đủ.
Chương tiếp theo: Đến lúc kết thúc cuốn sách —
kể về khoảnh khắc cuối cùng:
khi khu rừng đã phủ kín những vùng đất cằn cỗi nhất,
và thế giới này,
một lần nữa,
bắt đầu thở như chưa từng biết tới xiềng xích.
Chương 59: Thế Giới Bắt Đầu Thở Lại
Không ai ấn chuông báo hiệu.
Không có tiếng súng mở màn.
Không có ngày lịch sử để in vào sách.
Chỉ có một buổi sáng,
khi mặt trời mọc lên sau nhiều năm mù sương,
thế giới…
bắt đầu thở lại.
Không phải thở bằng những khẩu hiệu.
Không phải thở bằng những chiến thắng được gào vào loa phóng thanh.
Chỉ thở —
như một đứa bé sơ sinh thở lần đầu,
không cần biết vì sao,
chỉ vì không thở thì chết.
Khu rừng bây giờ phủ kín cả những vùng đất mà người ta từng tuyên bố “vĩnh viễn không gì mọc nổi.”
– Trên sa mạc cát nóng cháy chân.
– Trên sườn núi đá sắc cắt máu.
– Trong lòng thành phố bỏ hoang, nơi từng chỉ còn rác rưởi và tiếng vọng của những giấc mơ thối rữa.
Mỗi nơi có một nhịp thở riêng,
nhưng tất cả chung một điều:
không ai sở hữu ai.
Không ai buộc ai phải nhớ ơn ai.
Người già trong rừng,
những kẻ sống sót sau bao mùa đông thiếu ăn,
sau bao trận dịch quét qua như thần chết đùa giỡn,
bây giờ ngồi bên nhau,
nhìn đám trẻ cười đùa dưới bóng cây mình từng gieo bằng máu.
Không ai cần giải thích.
Không ai cần tổng kết.
Ai cũng hiểu:
“Tụi mình đã thắng —
không bằng đánh trận,
mà bằng từ chối chết bên trong khi mọi thứ xung quanh đã mục ruỗng.”
Một đứa bé trai,
vừa đủ lớn để chạy nhảy mà không té sấp,
hỏi ông già ngồi tựa vào gốc cây:
“Ông ơi, tụi mình đã xây nên cái gì vậy?”
Ông già cười.
Một nụ cười thiếu răng nhưng đầy ánh sáng:
“Tụi mình không xây gì hết, nhóc.
Tụi mình chỉ sống.
Và khi sống đủ lâu,
sự sống tự nó sẽ xây ra tất cả.”
Không ai còn tìm Nam Chính.
Không ai cần gọi lại tên những người đã ngã xuống dọc đường.
Chúng không bị quên.
Chúng cũng không được tôn vinh.
Chúng hóa thành đất dưới chân,
hóa thành nhựa trong cây,
hóa thành gió thổi qua và hát lên mỗi khi ai đó thở thật sâu bằng chính lá phổi tự do của mình.
Một ngày rất xa sau đó,
khi một nhóm trẻ con đào bới gốc cây tìm côn trùng,
chúng tìm thấy một mảnh đá nhỏ,
trên đó khắc đúng một dòng chữ thô ráp:
“Tụi tao từng đi qua đây.
Không cần ai nhớ.
Chỉ cần tụi bây còn dám sống tiếp.”
Bọn trẻ chuyền tay nhau xem,
rồi cười phá lên,
rồi ném viên đá xuống suối,
chạy tiếp về phía trước,
không cần biết đã ném mất thứ gì.
Và đó chính là bằng chứng cuối cùng rằng tụi nó đã hiểu:
ký ức đẹp nhất là ký ức không cần giam trong đá.
Khu rừng,
thế giới,
những linh hồn còn thở…
tất cả cùng đan vào nhau thành một bài hát không lời:
“Chúng tao từng sống.
Chúng tao vẫn đang sống.
Và khi tới lúc,
tụi tao sẽ chết như cách tụi tao đã sống —
không cần cho ai xem,
không cần ai vỗ tay,
không cần xin phép ai.”
Hết.
Lời Hậu Kết: Tiếng Thì Thầm Của Những Kẻ Không Tên
Nếu ai đó vô tình đi lạc vào khu rừng ấy,
họ sẽ không thấy đền thờ.
Không thấy tấm bia đá nào kể công.
Chỉ thấy gió lùa qua những tán cây,
thấy những đứa trẻ cười ngả nghiêng khi té xuống bùn,
thấy những người già ngồi yên như núi,
tay run run nhưng mắt sáng như sao đêm.
Nếu họ dừng lại,
nằm ngửa trên bãi cỏ,
và lắng nghe thật sâu,
họ sẽ nghe thấy một tiếng thì thầm rất khẽ,
len lỏi trong từng thớ đất,
từng nhánh cây,
từng nhịp tim đang đập chậm rãi quanh họ.
Tiếng thì thầm ấy nói:
“Không ai nợ ai sự vĩ đại.
Không ai cần xin phép để sống.
Không ai bị ép phải để lại dấu vết.
Nhưng nếu mày còn thở,
thì sống đi —
sống như thể không ai đang nhìn.
Sống như thể chính mày là lý do duy nhất mà mày cần.“
Không ai biết ai là người đầu tiên gieo hạt.
Không ai cần biết.
Bởi vì mọi hạt giống thực sự đều mọc lên từ bàn tay không màng công lao.
Sẽ có ngày, khu rừng này cũng chết.
Sẽ có ngày, những cây cổ thụ này cũng đổ xuống.
Sẽ có ngày, gió ngừng hát tên những kẻ từng đi qua.
Và rồi đất sẽ lại trống.
Trắng toát.
Câm lặng.
Nhưng ngay cả lúc đó,
ở đâu đó rất sâu trong nhịp đập của thế giới,
sẽ còn vang lên một nốt nhạc đơn độc,
lì lợm,
bướng bỉnh,
không ai dập tắt được:
“Tụi tao đã từng sống thật.
Tụi tao đã từng đi qua đây.
Không cần ai nhớ.
Không cần ai quỳ.
Chỉ cần bây giờ,
ai đó còn dám sống thêm một nhịp,
thì tụi tao chưa từng chết.“
Và vậy là đủ.
Kết thúc.
Leave a Reply