Nam Chính Và Tình Yêu Với Một Con Vô Hồn

Chương 1: Cô gái tên Ly và cơn say đầu tháng Bảy

Nam Chính để ý cô ấy ở quán bar nhỏ gần chỗ trọ — cái nơi bán bia như bán nỗi buồn chai lẻ, từng giọt một. Cô ấy ngồi một mình, váy đen, mắt trũng như vừa khóc một cuộc đời.

Nam Chính hỏi tên. Cô ấy bảo: “Ly.”

Nam Chính cười, nói kiểu nửa đùa: “Ly như ly rượu, hay ly như ly dị?”
Cô ấy đáp: “Tùy mày. Cái nào cũng đúng.”

Nam Chính đã ngủ với nhiều người phụ nữ. Một số chẳng nhớ tên. Một số chỉ để quên. Nhưng Ly… Ly có gì đó khiến Nam Chính muốn ở lại — không phải để giữ, mà để nhìn xem nỗi đau có màu gì khi nó cười.

Hai đứa uống đến khuya. Cô ấy kể về thằng người yêu cũ tên Vinh — đéo biết làm thơ nhưng cứ viết. Một thằng khốn nạn có gương mặt hiền như cha xứ, nhưng dám bỏ cô giữa một buổi chiều Đà Lạt vì cái cớ: “Vì mẹ anh bắt chia tay.”

Nam Chính không biết nói gì. Nam Chính chỉ rót thêm rượu. Ly uống như thể trong đó là ký ức, không phải cồn.

Đến khi quán đóng cửa, cả hai đứa ra đường, bước như hai kẻ vừa trốn viện. Ly níu tay Nam Chính, cười — không phải kiểu cười vui, mà kiểu cười của người đã thua quá nhiều nhưng vẫn cá thêm ván cuối cùng.

Nam Chính hỏi:
“Muốn đi đâu?”
Cô ấy nói:
“Chỗ nào không có thằng Vinh và không có ngày mai.”

Nam Chính gật. Vì Nam Chính cũng đang chạy trốn. Chỉ khác là không ai đuổi Nam Chính cả.

Và đêm đó, chúng Nam Chính lên gác trọ. Nơi cái quạt trần quay như định mệnh, và nệm lún như cuộc đời Nam Chính.

Chương 2: Đêm đầu tiên, và những điều không ai nói thành lời

Gác trọ chật hẹp, mùi khói thuốc len vào từng kẽ áo, quấn lấy những tiếng thở như thú hoang tìm về chỗ chết. Căn phòng có đúng một bóng đèn treo lủng lẳng, chớp tắt như thể đang phân vân có nên chứng kiến chuyện gì sắp xảy ra.

Nam Chính nằm trên tấm nệm cũ, cái nệm mà lò xo bên trong đã kêu rên vì quá nhiều đêm không tình yêu, chỉ xác thịt. Còn cô — Ly — đứng tựa cửa sổ, nhìn xuống phố như thể ngoài kia có ai đang đợi, dù không còn ai cả.

Họ không hôn nhau. Không vồ vập. Chỉ ngồi gần, im lặng như hai linh hồn thất lạc bị nhét vào chung một cái chai rượu cạn đáy.

Ly mở túi, rút ra một cuốn sổ nhỏ, đầy chữ nguệch ngoạc và vết xước.
“Nhật ký à?” – Nam Chính hỏi, không mỉa mai, không tò mò.
Ly lắc đầu.
“Không. Mấy lời tao không dám nói ra, nên tao để tụi nó chết ở đây.”

Gã gật. Gã hiểu. Có những câu người ta viết ra không phải để được đọc, mà để khỏi nổ tung bên trong.

Rồi họ cùng nằm xuống, mỗi người quay một phía, giữa không gian đặc quánh sự thừa thãi và dịu dàng.

Gió thổi qua cửa sổ mở, mang theo mùi thành phố ban đêm: xăng, mồ hôi, và mùi của những hy vọng bị xe cán chết từ chiều.

Ly kéo cái mền rách lên ngực, giọng nhỏ như tiếng người sắp thi trượt lần thứ ba:
“Nếu tao ngủ quên, mà mày còn thức… thì đừng làm gì cả. Đừng chạm vào tao. Tao chỉ muốn ai đó không động vào nỗi đau.”

Nam Chính quay đầu lại, nhìn cô qua bóng tối. Không nói gì.
Chỉ gật.
Rồi gã cũng nhắm mắt, say khướt rồi, nên cũng có làm ăn gì được đâu, thôi mặc kệ vậy.

Và đó là cách hai kẻ xa lạ say rượu ngủ cùng nhau — không tình dục, không thề thốt, không ràng buộc.

Chỉ là hai nỗi đau cũ, nằm im bên nhau, và mong sáng mai đừng quá tệ.

Chương 3: Bữa sáng nguội và lời hứa không ai nhớ

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Nam Chính như cú đấm của hiện thực. Gã thức dậy với miệng khô như cát, đầu nặng như đá, và lưng đau vì cái nệm chưa bao giờ đủ cho hai người nằm mà không va vào nhau.

Ly đã dậy trước. Cô ngồi co chân trên cái ghế gỗ gãy một bên, hút thuốc, mặc áo sơ mi của gã. Ánh sáng chiếu qua ly cà phê đen cô đang cầm, làm đôi mắt cô trông giống như vừa đọc xong bản án tử cho một giấc mơ.

Không ai nói gì một lúc lâu.

Nam Chính lục tủ, lấy ra hai gói mì tôm và một cái nồi méo mó. Gã nấu bằng bếp cồn, không muỗng.

“Tao nấu dở lắm.” — gã nói, tay cầm đôi đũa gỗ bị cháy một đầu.
Ly cười.
“Dở cũng được. Tao ăn để sống, cần đéo gì ngon.”

Nam Chính tắt bếp, quay lại nhìn Ly.

Hai đứa nhìn nhau trong im lặng, sau đó vồ lấy nhau. Cái nệm lò xo lại ăn đòn.

Tàn cuộc, Ly đứng dậy, xếp gọn chiếc áo sơ mi.
“Tao phải đi làm.”

Nồi mì đã nguội. Nhưng bên trong hai kẻ xa lạ lại có gì đó ấm hơn.

Nam Chính gật đầu, như thể đó là câu cuối trong một bài hát mà gã không muốn tua lại. Ly không ôm gã, không hôn, chỉ nhìn gã như thể gã là một người quen cũ mà cô không kịp thân.

Trước khi ra cửa, cô nói mà không quay đầu:
“Nếu tao quay lại… thì đừng hỏi tại sao. Tao cũng sẽ không trả lời.”

Gã ngồi đó một lúc lâu sau khi cửa khép lại. Trên bàn, vẫn còn ly cà phê chưa uống hết. Gã đưa môi chạm thử. Đắng. Lạnh. Như lời hứa không ai buộc miệng nói ra, nhưng cả hai đều ngầm hiểu.

Chương 4: Những lần quay lại không vì yêu

Ly quay lại. Không phải một lần. Mà nhiều lần.
Có hôm trời mưa, có hôm trời không biết nên mưa hay nắng, và có hôm trời như cái tâm trạng của người vừa xóa hết tin nhắn cũ nhưng chưa xóa được thói quen chờ một cái tên hiện lên màn hình.

Cô luôn đến vào lúc thành phố sắp ngủ — cái khoảnh khắc mấy thằng lái Grab bắt đầu ngáp, và mấy con mèo hoang bắt đầu rình nhau trên mái nhà.

Nam Chính thì không hỏi, đúng như lời cô nói. Cô không trả lời, đúng như cô cảnh báo. Họ cứ thế sống thành từng đêm, từng mảnh rời rạc không dán keo, không đánh số, không định nghĩa.

Có hôm cô về, mặt tát một bên, môi sưng như vừa nuốt phải một lời hứa độc. Gã không hỏi, chỉ đưa khăn đá lạnh và điếu thuốc. Cô hút một hơi dài, rồi bảo:
“Thằng Vinh vừa lấy vợ. Con nhỏ đó giống tao đến lợm giọng.”

Nam Chính cười nhẹ, cái kiểu cười như cắt bằng dao cùn.
“Tao từng sửa tủ lạnh cho một thằng già, bên trong toàn ảnh vợ cũ. Mỗi lần mở ra là lão khóc, rồi uống bia.”
Ly nhìn gã. “Ông đó giờ sao rồi?”
“Chết. Say quá, ngã cầu thang.”

Đêm đó, cô không ngủ. Cũng không khóc. Chỉ nằm nhìn trần nhà như thể trên đó có một câu trả lời mà cả nhân loại bỏ sót.

Gã thì nằm nghiêng, nghe tiếng tim cô đập, nghĩ đến một ngày mai mà cô sẽ không quay lại nữa.

Vì tất cả những lần quay lại của cô… đều không vì yêu.
Chỉ là vì cô chưa tìm được nơi nào đau ít hơn.

Và gã — dù chẳng là thầy thuốc, cũng chẳng là chỗ trú — lại lặng lẽ làm vai tường gạch để nỗi buồn cô tựa lưng.

Chương 5: Cái tát nhẹ hơn gió và nặng hơn một đời người

Hôm đó Ly không đến.
Không nhắn. Không gọi. Không để lại thứ gì ngoài một thói quen đã ăn sâu vào đêm. Nam Chính ngồi chờ, không biết chờ ai. Cái gác trọ trở nên rộng quá mức — không phải vì không gian, mà vì thiếu một người khiến sự chật chội trở nên dễ chịu.

Gã lôi hết đồ trong phòng ra dọn. Rác. Bao thuốc. Một cái áo cũ cô từng mặc. Và cuốn sổ — cuốn sổ mà cô hay viết, rồi cất vào túi như thể trong đó chứa trái tim không ai được chạm.

Gã mở. Không định đọc, nhưng tay gã không chịu dừng.

Trang đầu chỉ có một dòng:
“Tao không cần ai yêu tao. Tao chỉ cần một người không bỏ đi khi tao im lặng.”

Trang sau là tên “Vinh” lặp đi lặp lại, xen giữa là những câu như dao găm:
“Tao không đủ tốt.”
“Tao giả vờ ổn giỏi đến phát ói.”
“Nếu mai tao chết, liệu có ai đọc những gì tao để lại?”

Nam Chính đóng sổ. Không vì tôn trọng, mà vì chịu không nổi. Gã ngồi bệt xuống sàn, hút thuốc, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa. Gã mở mắt, tóc rối, môi khô, mặt méo mó vì cơn mơ dở dang.
Ly đứng đó. Tóc ướt, mắt không đỏ, nhưng thở như người vừa chạy trốn điều gì.

Gã mở cửa. Không hỏi.

Cô bước vào, nhìn gã.
“Đọc rồi đúng không?”

Gã gật.

Ly tiến tới. Tát gã. Nhẹ. Nhẹ đến mức không đau. Nhưng trong cái tát đó là cả một đời cô che giấu, cả một cơn giận dành cho chính mình, cả một nỗi xấu hổ vì để ai đó thấy bên trong.

Rồi cô ôm lấy gã, tay run như người cầm ly nước giữa động đất.
“Xin lỗi. Tao không muốn mày thấy tao yếu đuối như vậy.”

Nam Chính đặt tay lên lưng cô.
“Yếu đuối không đáng xấu hổ. Chỉ đáng sợ khi mày yếu mà vẫn phải gồng.”

Và lần đầu tiên… họ ôm nhau không vì lấp chỗ trống.
Mà vì trong phút chốc, họ tin rằng mình có thể là chỗ trống của nhau.

Cái nệm lò xo lại ăn đòn.

Chương 6: Tình yêu không màu, không mùi, và không đinh nghĩa được

Từ hôm đó, Ly đến thường xuyên hơn. Không phải mỗi đêm. Nhưng đủ để căn phòng bắt đầu quen mùi tóc cô, mùi khói thuốc cô hút dở, và tiếng bước chân cô khi mệt mỏi lê vào sau một ngày sống tạm với thế giới.

Họ không gọi nhau là gì. Không người yêu. Không bạn. Không mẹ gì hết. Chỉ là “mày” và “tao” — hai đại từ thân thuộc của những người giỏi làm tình, giỏi chịu đựng nhau.

Có ngày họ đi chợ cùng nhau, mua mấy thứ rẻ tiền như trứng, rau, và một hộp băng cá nhân. Không ai bị thương, nhưng Ly bảo:
“Cứ mua đi, biết đâu mai tao lại đau chỗ nào không ai thấy.”

Nam Chính không cười. Gã chỉ gật. Vì gã hiểu, có những vết thương không chảy máu nhưng làm người ta mất ngủ cả tháng.

Buổi tối, họ nấu ăn. Mì gói luộc lại, thêm quả trứng. Cô gọi đó là “sang chảnh.” Gã bảo “sang chảnh cái con cặc,” rồi vẫn lén gắp cho cô miếng trứng to hơn.

Họ hôn nhau nhiều. Chạm vào nhau không ít. Nhưng ánh mắt thì ở lại lâu hơn cần thiết. Như hai người đứng ngoài cơn mưa, biết rõ mình sẽ ướt, nhưng vẫn không vào trú — vì trời đang lạnh, và mưa là điều duy nhất còn chân thật.

Một lần, Ly hỏi:
“Nếu tao biến mất thì sao?”

Nam Chính thở khói thuốc ra cửa sổ, mắt không rời dòng xe dưới phố.
“Thì tao sẽ không đi tìm.”

Cô im. Một lúc lâu sau mới hỏi tiếp:
“Tại sao?”

Gã quay lại, nhìn thẳng:
“Vì nếu mày muốn trở về, mày sẽ.
Còn nếu không… thì tao có đi tìm, mày cũng sẽ trốn kỹ hơn.”

Ly gật. Rồi gã thấy mắt cô đỏ. Không phải vì buồn. Mà vì hiểu.

Giữa họ, không có tình yêu kiểu sách vở. Không có thứ để viết thành status đẹp đẽ. Chỉ có sự hiện diện — đều đặn, lặng lẽ, như một nhịp tim không bao giờ mạnh, nhưng cũng không bao giờ tắt.

Chương 7: Những ngày không tên và nỗi sợ bình yên

Họ sống bên nhau như hai kẻ thuê chung một cơn trầm cảm.
Không ràng buộc. Không hứa hẹn. Không “mình cưới nhau nha.”

Chỉ là:
“Mày đói chưa?”
“Chưa, mày ăn trước đi.”
“Lạnh không?”
“Không. Mày đắp đi.”

Và đôi khi, giữa một buổi chiều không có mưa cũng không có nắng, Ly sẽ ngồi bó gối bên cửa sổ, nhìn dòng người chạy như thể phía trước là cứu rỗi, rồi nói:
“Tao sợ bình yên.”

Nam Chính hỏi:
“Sao?”

Cô quay lại, môi khô như cái tường gạch phơi nắng giữa mùa chay:
“Tao không tin nó. Bình yên giống như kẹo được phát trước khi bị tiêm. Ngọt một lúc rồi đau suốt đời.”

Gã không biết nói gì. Cũng không cố an ủi. Gã chỉ ngồi xuống, cho cô tựa vai vào, như một bức tường gạch cũ kĩ nhưng chắc chắn. Ly không nói gì, chỉ nhắm mắt.

Những ngày đó, họ không cãi nhau. Không có gì để cãi. Vì cả hai đều hiểu: yêu kiểu này không có đích đến. Chỉ có quãng đường, mà mỗi bước chân đều có thể là bước cuối.

Một đêm, gã thấy Ly khóc trong giấc ngủ. Nhẹ như tiếng giấy rách. Cô nói mớ tên ai đó — không phải gã. Có thể là Vinh. Có thể là cha cô. Có thể là chính cô của một tuổi thơ nào đó không ai bên cạnh.

Gã muốn đánh thức cô. Nhưng rồi gã nằm yên, đưa tay kéo mền lên ngực cô, như thể bảo:
“Khóc cũng được. Tao ở đây. Không để dỗ. Chỉ để chứng kiến.”

Và đó là cách họ yêu nhau — không ngọt ngào, không kiêu hãnh.
Chỉ đơn giản là có mặt.

Chương 8: Cô ấy bỏ đi vào một sáng không ai kịp trở mình

Hôm đó, trời không báo hiệu điều gì. Không có gió. Không có tiếng mèo kêu như mọi khi. Chỉ có nắng vàng xuyên qua khe cửa sổ và đập thẳng vào tấm mền rối bời trên chiếc nệm cũ.

Nam Chính thức dậy, đầu nhức như đêm qua uống quá tay. Nhưng không. Gã nhớ rõ: không bia, không thuốc. Chỉ có một đêm dài nằm cạnh Ly, nghe tiếng quạt lắc đầu và tiếng tim cô đập như thể đang đếm ngược.

Gã ngồi dậy, phòng trống.

Cốc cà phê thường để trên bàn — không có.
Điếu thuốc Ly hay hút dở — không thấy.
Cái áo khoác đen cô hay mặc những ngày buồn — cũng biến mất.

Chỉ có một mảnh giấy nhỏ, gấp làm tư, để lại trên gối.
Chữ viết tay nghiêng ngả, như người viết đang run:

“Tao đi. Không phải vì chán. Không phải vì ai. Chỉ là vì tao chưa học được cách ở lại khi tao bắt đầu thấy ấm áp.”

Gã đọc. Không gấp lại. Không xé. Không đốt. Chỉ ngồi nhìn nó như nhìn một vết thương vừa bật máu mà không biết băng lại bằng gì.

Không nước mắt. Không tức giận. Không “tại sao.”
Vì gã hiểu. Những người như Ly, họ không ra đi vì ghét ai.
Họ ra đi vì họ sợ chính mình sẽ làm hỏng mọi thứ.

Nam Chính bật quạt. Nhìn quanh căn phòng bây giờ quá rộng.
Gã thấy thừa thãi.
Ngay cả bóng mình dưới nền gạch cũng nhìn như một kẻ không được mời.

Chiều đó, gã lang thang ngoài phố. Ghé quán cà phê cũ.
Chỗ Ly từng ngồi. Ghế vẫn còn đó. Ly không.
Gã gọi một ly đen đá, hút một điếu thuốc, và nhìn đời trôi như xe khách lúc nửa đêm — không biết dừng ở đâu, cũng chẳng ai thèm hỏi.

Và đó là cách cô rời đi — không tiếng động, không drama, không nước mắt rơi xuống sàn.

Chỉ để lại một sự vắng mặt…
to như cả thế giới.

Chương 9: Những ngày sống sót sau một cuộc chia tay không thành tiếng

Ly đi rồi.
Mọi thứ vẫn còn: cái bàn gãy chân, cái ghế xập xệ cô từng ngồi vẽ bậy, cuốn sổ ghi đầy những câu chẳng ai dám nói ra thành lời.

Chỉ có người là mất. Mất kiểu không ai biết có thể tìm ở đâu, và cũng không rõ có nên tìm nữa không.

Nam Chính sống sót. Gã không chết, dù có vài đêm gã uống say đến mức ước mình đừng tỉnh. Vì tỉnh dậy là phải đối diện với sự thật rằng có người từng hiện diện như hơi thở, bỗng dưng hóa thành không khí.

Mỗi sáng, gã vẫn pha cà phê. Hai ly. Một ly đặt bên cửa sổ, cho thói quen.
Gã vẫn hút thuốc, vẫn ăn mì gói, vẫn cởi trần ngủ trưa với tiếng quạt quay như một lời ru cũ mèm. Nhưng mọi thứ… như được bọc trong nilon. Nhựa. Không có thật.

Gã đi làm. Vẫn sửa đồ, vẫn chửi thề với tụi khách không biết cắm phích điện. Nhưng sau mỗi lần vặn ốc, siết dây, gã lại nhớ đến cái lần Ly nói:
“Tụi mình như hai cái bóng đèn chập chờn. Không sáng hẳn. Không tắt hẳn. Nhưng vẫn không chịu thay.”

Một buổi tối, gã về sớm.
Mở radio. Bài cũ phát lại:
“Còn đau là còn sống, còn buồn là còn yêu.”

Gã cười. Một nụ cười méo như bát cơm úp ngược.
Yêu gì?
Gã không biết.
Có thể là yêu cách cô ngồi thu mình bên mép giường.
Yêu cách cô im lặng thay vì nài nỉ.
Yêu cả cái cách cô bỏ đi mà vẫn để lại một câu xin lỗi dù không ai buộc cô phải nói.

Gã viết vài chữ vào cuốn sổ cũ cô để lại:
“Tao không trách mày. Nhưng nếu mày về… nhớ gõ ba tiếng. Tao sợ mở cửa cho nhầm người.”

Gã gấp sổ lại, đặt lên gối cô từng nằm.
Rồi tắt đèn. Nằm nghiêng.

Đêm đó, gió thổi mạnh qua cửa sổ.
Không ai gõ cửa.
Chỉ có tim gã — đập ba lần, chậm và trống rỗng như tiếng vọng trong căn phòng thiếu người.

Chương 10: Lần cuối cùng gã thấy cô – không phải trong mơ

Hai năm trôi qua như một cơn say kéo dài — không phải say vì rượu, mà vì ký ức.
Nam Chính không còn mong Ly sẽ quay lại. Không còn dọn phòng, không để sẵn ly cà phê thứ hai. Gã học cách sống với cái thiếu như người cụt chân học cách đi bằng nạng — không bao giờ quen hẳn, nhưng vẫn bước.

Gã không viết nữa. Cũng không đọc lại những gì cô để lại. Cuốn sổ giờ nằm dưới đáy ngăn kéo, phủ bụi, như một phần ký ức gã không còn đủ can đảm để rút ra đối diện.

Một buổi chiều tháng Chạp, trời Sài Gòn lạnh như đêm chờ tin nhắn từ người không còn nhớ mình nữa. Gã ngồi trong quán cà phê ven đường, uống đen đá, hút thuốc và nghe bản nhạc cũ.

Cửa quán mở. Cô bước vào.
Ly.

Không mặc váy đen. Không son đỏ. Không ánh nhìn hoảng loạn như những lần trước.
Chỉ đơn giản. Mộc. Mắt vẫn trũng. Nhưng khác. Như một người đã đi qua sa mạc, biết khát, biết sợ, và giờ chỉ cần một chỗ mưa nhỏ để ngồi lại.

Họ nhìn nhau. Không nói.
Cô ngồi xuống ghế đối diện.

Gã hỏi, sau vài phút im lặng mà lòng người đã chạy qua cả thế kỷ:
“Mày muốn gì?”

Cô cười nhẹ, buồn như một bài thơ chưa viết xong.
“Muốn về thử. Không có lý do gì. Chỉ muốn biết… chỗ đó còn chừa tao không.”

Nam Chính không hỏi thêm. Không trách.
Gã gọi thêm một ly cà phê. Ly thứ hai — sau hai năm.

Cô cầm lấy, không run tay nữa. Uống một ngụm, rồi nói:
“Tao vẫn sợ.”

Gã rít thuốc, nhả khói lên trần.
“Sợ là đúng. Uống xong rồi thì cút.”

Ly tái mặt. Sau đó không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, bước ra khỏi quán.

Không có nhạc nền. Không có pháo hoa. Không có cái kết đẹp như bọn Hàn xẻng.
Chỉ có hai người, từng vỡ vụn.

Tình yêu, đôi khi, không cần bắt đầu lại.
Chỉ cần từng đi với nhau một đoạn là đủ rồi.

Và đó là cách Nam Chính đối diện với tình yêu của một con cô hồn.
Không phải vì đã hết đau.
Mà vì hắn đã học cách say next.

— Hết.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top