Chương 1: Cái mùi rác buổi sáng
Nam Chính dậy muộn. Gã nheo mắt nhìn đồng hồ treo tường có cái kim giật giật như một kẻ say rượu. Mười giờ sáng. Quán mì đầu ngõ đã đóng. Mùi rác từ hẻm sau len lỏi qua khe cửa sổ, chọc thẳng vào xoang mũi gã. Gã sống một mình trong căn trọ như lỗ chó, nơi bức tường nứt và cái quạt trần kêu như người vợ cũ đang mắng chửi gã từ kiếp trước.
Hôm đó trời nóng. Gã bực. Gã mở laptop định viết gì đó để gửi báo. Một cái gì đó về chính trị, hoặc về nỗi buồn của loài chuột thành thị. Nhưng internet chập chờn, pin yếu, não mỏi. Gã chỉ viết được một dòng: “Viết ngược của DOG là GOD. Chó và thiên thần về cơ bản là một.”
Rồi gã đi đổ rác. Bà chủ nhà nhìn gã từ trên lầu như nhìn một con giòi biết đi. “Tao nghe mày nợ tiền điện ba tháng rồi đó Nam.” Gã chỉ gật. Gã gật nhiều hơn nói. Trong đầu gã lúc đó, không có gì ngoài ý nghĩ: “Làm sao để biến cuộc đời khốn kiếp này thành một thứ gì đó đáng để bị đập vỡ?”
Và rồi, chiều hôm đó, khi Nam Chính đang ngồi ở bãi đất trống sau khu chung cư, nhìn tụi trẻ con bắn bi và cãi lộn, một thứ từ trên trời rơi xuống. Không phải mảnh vỡ vệ tinh. Không phải mảnh đời tan tành.
Là một cái hộp bạc, lớn bằng cái vali.
Và khi gã mở nó ra, bên trong là bộ đồ phi hành gia cũ mèm, và một dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen:
“Nếu mày còn biết khát khao, hãy mặc nó vào.”
Chương 2: Bộ đồ và mùi của quá khứ
Nam Chính không phải kiểu người tin vào định mệnh, nhưng gã là kiểu người sẽ thử mặc bộ đồ phi hành gia giữa cái nắng 38 độ nếu vũ trụ đã vứt nó vào mặt gã. Gã đem cái vali về phòng trọ. Bộ đồ nặng, có mùi như căn phòng ngủ của một ông già sống một mình — mùi ẩm mốc, mùi da người cũ, mùi thất bại.
Gã cởi trần, lau người bằng khăn ướt loại bán 10.000 được hai gói, rồi mặc bộ đồ vào. Vừa mặc xong, có tiếng “tạch” như công tắc trong đầu gã bật lên. Mắt gã thấy những thứ nó không nên thấy: mặt phẳng toạ độ không gian, số liệu bay lượn, dữ liệu khí quyển như bảng quảng cáo trong mơ.
Gã đi lại trước gương, bộ đồ ôm sát cái thân hình còm nhom như cây sào phơi đồ. Gã giơ tay thử làm động tác như trong phim. Và rồi — đùng một phát — cả căn phòng rung lên như sấm động.
Gã tưởng là động đất. Nhưng không. Là cái quạt trần tự dưng gãy rơi xuống, cắm vào giữa sàn như lưỡi rìu thần linh. Tường vỡ, và từ cái khe nứt, một luồng sáng phóng thẳng vào gã.
Gã bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, gã đang ở trên một con tàu. Không phải tàu metro Sài Gòn. Không có mùi khói, không có dân say xỉn chửi nhau vì giá vé. Đây là một con tàu thật sự — tàu vũ trụ, buồng điều khiển sáng đèn, không gian yên tĩnh đến mức gã nghe được nhịp tim chính mình gõ nhịp buồn thảm như bài thơ dở dang.
Một giọng nữ vang lên từ đâu đó:
“Chào Nam Chính. Chúng tôi đã chọn anh. Trái đất sắp lụi tàn. Và anh là lựa chọn cuối cùng để cứu nhân loại.”
Gã chửi thề.
“THE FUCK?”
Nhưng một phần trong gã, cái phần mà trước đây gã tưởng đã chết — nó cười.
Chương 3: Một gã thợ điện ngoài không gian
Nam Chính ngồi trong buồng điều khiển, bộ đồ phi hành gia bó sát làm gã cảm thấy như đang bị bóp dái bằng niềm tin vào nhân loại. Trước mặt là hàng trăm cái nút bấm với biểu tượng mà một gã học nghề điện lạnh chưa xong như gã chưa từng mơ tới, dù là trong cơn sốt Dengue tệ hại nhất.
Gã chẳng biết bấm cái gì. Gã chỉ biết gã đang lơ lửng trên một con tàu tên là Gaia’s Last Fuck. Tên tàu nghe như ham muốn cuối cùng của trái đất. Đột nhiên, giọng nữ bí ẩn kia lại vang lên, lần này dịu dàng như một con bồ cũ gọi điện xin lỗi lúc hai giờ sáng:
“Tàu này được thiết kế để tìm người cuối cùng có thể sửa lại hệ thống khí quyển của Trái Đất. Những nhà khoa học đều đã chết. Chỉ còn lại anh. Một gã thợ điện chỉ biết uống rượu sim và từng sửa nồi cơm điện rồi làm nó nổ.”
Gã gãi đầu.
“Vậy là tụi mày nói tao là đấng cứu thế à? Một thằng từng cắm điện sai làm nổ cái nồi cơm.”
Giọng nữ im lặng một chút, rồi đáp:
“Anh không phải vì giỏi. Anh được chọn vì tuyệt vọng. Vì những người như anh, khi chạm đáy rồi, họ không còn gì để mất. Và biết đâu lại làm nên kỳ tích.”
Nam Chính đứng dậy, đi một vòng quanh khoang tàu. Tàu trống trơn, chỉ có một cái tủ lạnh mini và mấy gói mì. Cái ghế ngồi thì lạnh như trái tim bạn gái cũ khi quay đít ra đi. Gã mở hộc bên trái, thấy một lon bia. Chưa mở.
“Ờ, nếu phải chết ngoài không gian, thì tao cũng muốn say một cú.”
Gã nốc sạch. Lạnh. Đắng. Thật. Cái cảm giác mà dưới Trái Đất gã đã quên mất từ lâu.
Và rồi, trong men bia, trong khoảng lặng của vũ trụ, trong cái khoảnh khắc một gã tưởng chừng vô dụng đứng một mình giữa tàn tích công nghệ của một nền văn minh, gã bật cười.
“Thôi được, tụi mày muốn tao làm anh hùng, thì bố mày chiều.”
Chương 4: Những đứa trẻ của Sao Thổ
Tàu Gaia’s Last Fuck cắm đầu về phía Sao Thổ. Không phải để ngắm vành đai đẹp như vú em gái hàng xóm, mà vì ở đó có một trạm khí hậu bị bỏ hoang — nơi lưu trữ thuật toán cuối cùng có thể hồi sinh tầng ozone đang mục nát như đạo đức con người dưới phố.
Nam Chính thì ngồi quấn mình trong cái chăn bạc, uống cà phê đen và nhìn màn hình nhấp nháy mấy chữ như “SYNCHRONIZING GRAVITY” với vẻ mặt đăm chiêu của một người từng cắm điện sai làm nổ cái nồi cơm. Gã đâu hiểu cái mẹ gì. Nhưng gã đã quen với cảm giác không hiểu mà vẫn phải bước tới. Giống như yêu vậy. Ngu nhưng mà vui.
Tàu đáp. Chậm rãi như một ông già hôn lần cuối lên môi người vợ sắp được chôn. Gã bước ra, đôi chân không còn chạm đất mà là một mặt phẳng lơ lửng, vô trọng lực. Trạm vũ trụ hoang tàn. Sắt gỉ, cửa gãy, mấy con drone nhỏ kêu vo ve như ruồi chầu xác chết.
Và rồi, gã thấy tụi nhỏ.
Bảy đứa trẻ. Nhỏ xíu. Không phải người. Không phải máy. Gã không biết chúng là gì, nhưng mắt chúng nhìn như bọn nghiện hay hút hít ở bờ sông chill chill cạnh trường cấp ba ngày xưa. Mắt thì đỏ đỏ mí thì sụp.
Một đứa bước ra. Đầu nó tròn như quả trứng, phát sáng nhẹ. Giọng nó vang trong đầu gã, không qua miệng:
“Người cuối cùng. Kẻ mang hy vọng cũ. Anh đến để sửa lỗi lầm của loài người?”
Nam Chính nhả một câu thô lỗ, rồi nhếch mép:
“Không. Tao đến vì bọn kia nhét tao lên đây, còn tao thì cũng tò mò wassup.”
Lũ trẻ không cười. Chúng dẫn gã vào bên trong. Vào nơi có cỗ máy to và vĩ đại như vú em hàng xóm. Một cái lõi dữ liệu đỏ như máu. Hư. Đứt cáp. Cháy mạch. Không ai sửa được vì người từng thiết kế nó đã nổ tan xác ở lần sửa đầu tiên.
Gã nhìn. Gã lắc đầu. Gã châm thuốc, rít một hơi, nhả khói ra hình tròn trông rất nghệ. Bọn trẻ nhìn đám mây khói, trong lòng thầm ngưỡng mộ hắn, quá cool ngầu.
“Tụi bây có cái tua vít và ổ điện nào không?” – Hắn hỏi.
Chương 5: Nam Chính và cái tua vít quèn cứu thế giới
Nam Chính ngồi xổm trước cỗ máy đỏ ngầu như mắt của bọn 420 chill and free. Cái lõi khí hậu mà cả đám giáo sư từng tôn thờ, vẽ biểu đồ, viết báo khoa học… giờ chỉ là một cục rác cháy khét, như bộ não của bọn lúc nào cũng xồn xồn nữ quyền.
Lũ trẻ ngoài hành tinh — đứng lặng như tượng, ánh mắt kỳ vọng điều thần kì từ một kẻ say rượu oi khói điệu nghệ.
Nam Chính rút băng keo xám ra, dán vào những chỗ rách trên mạch như đang vá chiếc quần xì lủng mà không ai thèm giặt.
Rồi gã gỡ dây đồng từ một cái máy cũ trong góc, hàn lại bằng bật lửa khò, tay dính tro, miệng lầm bầm như đang chửi đời:
“Dăm ba cái trí tuệ nhân tạo, nhìn bố mày mà học.”
Tụi nhỏ không hiểu. Nhưng một đứa tiến lại, đưa cho gã một điếu 420, bên ngoài ghi bằng ngôn ngữ loằng ngoằng như chữ bác sĩ viết đơn thuốc.
“Cái này… là hy vọng cuối cùng. Nhưng chỉ người tuyệt vọng mới có thể gắn nó vào.”
Nam Chính nhếch mép, thì ra bọn này nghiện thật. Không phải tự nhiên mà mắt bọn mày lại như Snoop Dog.
Gã gắn châm điếu 420 lên, rồi đút vào cái lỗ cạnh công tắc của động cơ. Bùm. Động cơ tự khởi động mà không cần bấm nút. Cả điếu 420 cháy trong 1 khoảnh khắc. Toàn bộ khói trắng bị rít hết vào bên trong khoang động cơ. Máy bắt đầu rung lên. Ánh sáng màu đỏ phóng ra như một cơn cực khoái từ vũ trụ.
Màn hình nhấp nháy:
“WAKE AND BAKE PROTOCOL INITIATED.”
Gã ngồi phệt xuống đất. Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm gã như nước mắt của một gã đàn ông lần đầu nhận ra mình vẫn còn một trái tim.
Gã ngẩng đầu, nhìn lũ nhóc.
“Nhìn cái gì? Tao không phải anh hùng.”
Một đứa đáp:
“Chính vì vậy, anh đã cứu thế giới.”
Và lần đầu tiên trong đời, Nam Chính không thấy mình vô dụng. Không thấy mình thừa thãi. Không thấy mình là con chó què giữa thành phố sặc mùi lý tưởng rởm.
Gã thấy mình… cần thiết.
Chương 6: Trở về Trái Đất với cái đầu trọc và nụ cười khinh đời
Tàu rời khỏi trạm khí hậu Sao Thổ, bay lùi về phía Trái Đất như một cú tát ngược vào mặt cái nền văn minh từng vứt Nam Chính xuống đáy xã hội chỉ vì gã không có bằng đại học hay một giấc mơ được viết đẹp trên CV.
Trong tàu, gã ngồi bó gối, đầu cạo trọc vì lũ trẻ bảo tóc gã có thể chứa vi khuẩn ngoài hành tinh. Nhìn như thằng tù vừa vượt ngục, nhưng tâm trí gã nhẹ hều. Lần đầu tiên trong đời, không có hóa đơn nào đuổi theo sau gáy.
Tàu xuyên qua tầng ozone — cái tầng mà chính gã vừa giúp vá lại bằng băng keo, dây đồng, và một chút 420.
Gã đáp xuống một khu ngoại ô đầy bụi và rác. Không ai đợi. Không có tràng pháo tay, không có hoa. Chỉ có một con chó vàng sủa nhặng xị cả lên.
Nam Chính bước xuống, bộ đồ phi hành gia bám đất, bẩn như cuộc đời của mấy thằng bạn vay tiền rồi chim cút. Gã hút điếu thuốc cuối cùng còn sót lại trong túi áo, rít một hơi, mắt nhìn bầu trời xanh hơn ngày gã rời đi.
Một đám thanh niên livestream gã bằng điện thoại.
“Anh là ai? Có phải người ngoài hành tinh?”
“Anh có TikTok không?”
“Làm cách nào để nổi tiếng như anh?”
Gã khịt mũi.
“Tao chỉ là thằng sửa điện từng suýt chết vì nồi cơm điện.”
Một đứa nhà báo chạy đến, micro dí vào mặt gã như dí cu vào mặt bé đường mới tốt nghiệp cấp ba.
“Anh có lời nào nhắn gửi cho nhân loại không?”
Nam Chính im lặng.
Rít thêm một hơi.
Rồi nhả khói vào ống kính, ánh mắt lạnh như băng.
“DOG viết ngược là GOD!”
Rồi gã quay lưng. Bỏ đi.
Không cần huân chương.
Không cần like.
Chỉ cần một ly rượu sim và ra biển nhìn mặt trời lặn.
Chương 7: Cái quán nhậu cuối ngõ và một lời mời từ chính phủ
Nam Chính quay lại chỗ cũ — cái nơi mà gã từng là thằng sống như bóng ma, đội nón kết che mặt để tránh bị hỏi “bao giờ trả tiền trọ?” từ bà chủ nhà có cái mặt như cái mâm.
Gã ghé quán nhậu quen, tên “Hơi Men và Nợ Nần.” Mấy ông già còn ngồi đó, mặt đỏ như trái gấc, nói về chuyện thời sự và giá bia. Không ai biết gã vừa bay ngoài không gian. Không ai biết gã vừa vá tầng ozone. Và điều đó khiến gã thấy dễ chịu.
Gã ngồi xuống bàn cũ. Gọi một chai rượu sim. Không bè không bạn, không mồi, không cần ai nói chuyện. Chỉ có tiếng thở và một giọng nhạc bolero văng vẳng từ loa rè:
“Một mai anh chết, em có buồn không?”
Gã cười. Lắc đầu.
“Không, con mẹ nó. Tụi nó chỉ buồn nếu tao chết mà không để lại số tài khoản.”
Uống được nửa chai, một chiếc xe đen dừng trước quán. Cửa mở, hai gã mặc vest đen bước xuống. Kiểu người mà nhìn là biết hoặc làm ở Bộ Quốc Phòng, hoặc vừa đi dự đám tang vợ cũ.
Chúng tiến tới bàn gã. Một gã lên tiếng, giọng mượt như dầu xả:
“Anh Nam Chính, NASA muốn gặp anh.”
Nam Chính liếc nhìn.
“Đông vui thế nhỉ? Họp lớp à?”
Gã kia không nhún vai, không cười, chỉ đặt xuống bàn một tập hồ sơ dày cộm. Bìa đỏ, có dấu niêm phong.
“Có thứ đang đến từ phía bên kia của sao Mộc. Một thứ không phải thiên nhiên. Và không phải con người tạo ra.”
Nam Chính nhíu mày.
“Tụi bây lại cần tao, đúng không?”
Gã vest đen gật.
“Lần này… chúng tôi không cần anh cứu Trái Đất. Mà cứu cả giống loài.”
Nam Chính uống cạn ly.
“Khác mẹ gì nhau mày? Con lợn nhựa này ngu thế nhỉ.”
Hắn đứng dậy. Rút tờ khăn giấy lau mép như một tay giang hồ về hưu chuẩn bị tái xuất.
“Cho tao một bộ đồ mới.”
Chương 8: Bên kia sao Mộc và đám giòi biết nói tiếng Anh
Nam Chính trở lại không gian trên một con tàu mới, hiện đại, sạch sẽ như phòng khám phụ khoa tư nhân ở Singapore. Nó tên là “The Final Maybe,” nghe như một lời xin lỗi nửa vời của nhân loại dành cho vũ trụ.
Bên cạnh gã là một phi hành đoàn toàn robot. Không nói, không thở, không thèm trả lời khi gã chửi. Chúng chỉ làm việc, nhanh chóng, chính xác, không biết 420 là gì. Bọn lợn nhựa.
Tàu bay xuyên qua vành đai tiểu hành tinh. Gã ngồi trong khoang lái, nghe mấy bài rap của Metro, cảm giác bồi hồi giữa vũ trụ bao la huyền bí.
Rồi họ thấy nó.
Một vật thể sống, to hơn cả một thành phố, trôi lơ lửng, uốn éo như con giòi đói giữa biển sao. Không phải tàu. Không phải hành tinh. Không phải gì mà loài người từng biết. Nó… thở. Nó… biết. Và nó nhìn lại.
Máy phiên dịch sinh học kêu bíp. Một đoạn ngôn ngữ tràn vào buồng điều khiển, trôi qua tai Nam Chính như một bản nhạc jazz bị đập méo bằng búa tạ.
Rồi nó nói. Bằng tiếng Anh. Nhưng giọng Thái pha chút accent Ấn Độ.
“We have observed your species. We did not come to conquer. We came to eat.”
Nghe bản dịch xong, Nam Chính chửi thề. Gã không phải nhà ngoại giao, cũng không biết tiếng anh. Gã là một thằng sửa nồi cơm điện từng suýt chết vì bị điện giật do cắm sai. Gã chỉ nhớ câu trong Breaking Bad.
“YES! SCIENCE, BITCH!”
Con giòi vĩ đại kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra và thằng kia là thằng nào, và thằng kia trả lời chả đúng ngữ cảnh gì cả. Nó bối rối nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. Chỉ một lời đáp:
“We will start with your children. They are soft.”
Nam Chính đứng dậy. Bước tới bảng điều khiển. Không đợi mệnh lệnh, không cần cố vấn chiến lược hay hội đồng đạo đức.
Hắn nhìn thẳng vào con giòi khổng lồ, rồi nói câu thứ hai hắn nhớ từ Breaking Bad:
“SAY MY NAME”
Con giòi lại càng bối rối không hiểu gì. Nó thốt ra, lần này chỉ có giọng Ấn Độ:
“WHO THE FUCK IS THIS?”
Gã nhấn nút. Khởi động vũ khí.
“Để bố cho mày chiêm ngưỡng, con lợn nhựa này.” – Hắn nhìn con giòi, cười đểu.
Vũ trụ rùng mình. Một gã thợ điện từ trái đất, với trái tim gồ ghề như con đường làng mùa mưa, đang chuẩn bị nổ súng vào sinh vật cổ xưa hơn cả Thượng Đế.
Chương 9: Nổ tung mẹ nó đi, rồi tính sau
Nam Chính đứng đó, giữa buồng điều khiển sáng loáng, tay đặt lên nút đỏ — thứ mà phim ảnh luôn thổi phồng, nhưng lần này nó thực sự là nút chết tiệt kích hoạt vũ khí không gian cấp độ tuyệt chủng.
Gã nghĩ đến một điều: cái nút này không khác gì ly rượu đầu tiên trong đêm cô đơn — một khi uống vào, hoặc sẽ ngủ yên, hoặc sẽ đập phá cả cái quán.
Trên màn hình trước mặt là sinh vật ngoài hành tinh đang trườn lại gần, miệng nó mở ra như cái hang chứa nguyên một giáo phái sắp giảng đạo, nhưng thay vì lời lẽ, thứ trào ra là tiếng thì thầm của hàng triệu linh hồn đã bị nuốt.
“We are hunger. We do not stop. We do not negotiate.”
Nam Chính thì cười, cái kiểu cười của thằng đàn ông vừa chán đời, vừa nhận ra mình không còn gì để mất.
“Tụi mày đến để ăn? Vậy tao sẽ cho tụi mày biết mùi của VỊ THẦN CHIẾN TRANH.”
BẤM.
Một tiếng “beep” nhỏ. Không có nhạc nền. Không có hiệu ứng Hollywood. Chỉ có một tia sáng khởi động từ buồng tàu, chạy qua lớp điện từ, rồi… đâm thẳng vào con quái vật khổng lồ đang ngạo nghễ.
Một giây. Hai giây. Tĩnh lặng.
Rồi nó nổ. Không như bom nguyên tử, không như núi lửa. Chỉ là bắn ra một hố đen hút con giòi vào như một một linh hồn vỡ vụn — ánh sáng trắng chói lòa, tiếng rú cuối cùng vang vọng như lời nguyền cổ xưa bị cắt ngang giữa câu.
Cả tàu rung chuyển. Nam Chính ngã xuống sàn, đầu đập vào ghế sắt, máu rỉ ra. Nhưng gã vẫn cười.
Gã thì thầm, dù không ai nghe được:
“Tao đã từng không thể cứu nổi cái bóng đèn trong phòng trọ… mà giờ lại cứu cả hành tinh. Cuộc đời đúng là một con điếm kỳ cục.”
Tàu xoay vòng, mất kiểm soát. Gã nằm đó, đầu chảy máu, tay bám lấy thanh chắn. Một robot đến gần, báo cáo:
“Sóng xung kích đang kéo chúng ta về phía hố đen.”
Nam Chính ho khan, nhếch mép:
“Tốt. Đến lúc tao đi ngủ rồi.”
Hỗ đen hút gã vào. Không ai biết gã còn sống hay đã chết. Nhưng ở Trái Đất, lũ trẻ chơi đùa dưới bầu trời sạch. Tầng ozone lành lại. Và không ai biết gì về gã — trừ những kẻ từng nhờ hắn sửa nồi cơm điện.
Chương 10: Người thợ điện trên tượng đài gió
Mười năm sau.
Trái Đất vẫn quay. Con người vẫn ngu. Nhưng bầu trời trong hơn. Bọn trẻ có thể chạy ngoài nắng mà không sợ da bong như mực nướng.
Không ai thật sự biết chuyện gì đã xảy ra ngoài vũ trụ. Chính phủ chối. Báo chí im. Mấy đứa influencer thì đang bận livestream ăn mì cay cấp độ 7 với bạn gái AI.
Chỉ có một nơi còn nhắc đến Nam Chính: một tượng đài nhỏ, dựng ở ven sông, nơi mấy đứa trẻ đi học về hay tạt vào chơi đùa, đái bậy, và hỏi: “Ai vậy má?”
Tượng đài là hình một người đàn ông cạo trọc, mặc đồ phi hành gia rách rưới, tay cầm một cuộn băng keo, miệng ngậm điếu thuốc. Dưới chân là dòng chữ mạ đồng đã bắt đầu bong tróc:
“Người sửa nồi cơm điện.”
Còn Nam Chính? Không ai biết.
Nhưng có một đêm, một ông già say rượu đi ngang qua tượng đài, khựng lại. Ông ngồi bệt xuống, ngửa cổ nhìn cái tượng.
Rồi lẩm bẩm:
“Tao biết mày. Mày làm nổ cái nồi cơm điện của tao.”
Ông cười. Châm thuốc. Khói bay lên, hòa với gió.
Ở đâu đó, trong lớp tầng khí hậu, có thể có một người đàn ông đang nhìn xuống. Không phải như Chúa. Không phải như anh hùng Marvel. Mà như một thằng thợ điện từng thất bại, từng buồn, từng vô hình… và rồi một ngày, đã làm được hai điều phi thường: Vá tầng ozone và đánh bại quái vật giòi thượng cổ.
Và đó là cách Nam Chính, gã phi hành gia không bằng cấp, không huy chương, không follower, trở thành huyền thoại.
Không phải vì gã cao đẹp.
Mà vì gã đã từng uống rượu khi sửa nồi cơm điện.
— Hết.