Căn phòng số 4 và tiếng gõ giữa đêm

Chương 1: Căn phòng số 4 và tiếng gõ giữa đêm

Nam Chính thuê căn trọ đó với giá rẻ bất thường. Một triệu rưỡi một tháng, ngay giữa trung tâm, gần tiệm nhậu, gần tiệm cầm đồ, và gần cả cái nghĩa địa cũ mà dân quanh đây hay gọi là “chỗ mấy đứa chết oan.”

Bà chủ nhà mặc đồ đen, giọng khàn như bị ai bóp cổ suốt mười năm. Bà giao chìa khoá cho gã, không nói nhiều, chỉ dặn:
“Phòng số 4, đừng mở cửa ban công lúc sau nửa đêm. Dù có nghe tiếng gì… cũng kệ.”

Nam Chính cười, kiểu cười của kẻ đã ngủ trong xưởng cơ khí, từng đái lên chân chuột cống và chẳng còn tin vào ma quỷ.

Gã dọn vào lúc chiều. Phòng trống trơn. Bức tường nứt như mặt thằng nghiện lâu năm. Cái quạt trần xoay như thể đang trăn trở giữa hai cơn đau bụng. Mọi thứ đều có mùi mốc và cảm giác của những giấc mơ bị lãng quên.

Tối đầu tiên, gã uống lon bia. Rồi hai lon. Rồi ngủ như một con chó chết vì nắng.

Tới lúc đó, gã chưa tin chuyện ma.

Nhưng khoảng 2 giờ 17 phút sáng — chính xác đến từng phút — gã nghe tiếng gõ cửa ban công.
“Cốc. Cốc. Cốc.”

Ba tiếng. Chậm. Đều. Như ai đó có rất nhiều thời gian để chờ.

Gã không mở. Gã tưởng là ảo giác do cồn.

Đêm thứ hai, vẫn tiếng gõ đó.
Ba tiếng. Không hơn, không kém.

Đêm thứ ba, gã mơ thấy có người ngồi ở cuối giường. Một người đàn bà, tóc xõa, mặt cúi gằm, tay ôm một con mèo chết. Mùi tanh lan ra như nước thải nhà xác.

Gã tỉnh dậy lúc 2:17. Và lần này không chỉ là tiếng gõ.

tiếng cười khàn — nhỏ, méo mó, như từ cuống họng ai đó từng tự thiêu mà không chết.

Nam Chính ngồi dậy, mồ hôi chảy như vừa bước khỏi phòng khám lao.

Rồi gã nghe một câu — thì thầm, ngay bên tai, dù không có ai:
“Tao vẫn ở đây… kể cả khi mày không tin.”

Chương 2: Mùi tóc cháy và chiếc gương không phản chiếu

Nam Chính không phải kiểu dễ sợ. Gã từng bị đâm nhầm sau quán nhậu, từng ngủ cạnh xác một thằng chết vì sốc ma túy mà không biết đến sáng. Nhưng sáng nay, sau cái đêm có tiếng cười khàn bên tai, gã thấy gáy mình lạnh như vừa bị liếm bởi một linh hồn chưa được chôn.

Căn phòng vẫn vậy. Cũ, ẩm, và im lặng như một bà già mù ngồi trong nhà thờ. Nhưng có một thứ thay đổi: chiếc gương treo trên tường bên trái giường không còn phản chiếu hình gã nữa.

Chỉ có tường. Trống trơn.

Gã giơ tay lên. Trong gương: không gì hết. Như thể gã không tồn tại. Như thể gã đã chết từ đêm qua mà chưa kịp nhận ra.

“Chắc do mệt,” gã tự nhủ, rồi nốc thêm cà phê đen đặc như máu bầm. Nhưng khi gã bước vào phòng tắm, gương trên lavabo lại phản chiếu bình thường.

Chỉ có cái gương trong phòng ngủ là không.

Đêm đến, gã ngồi đọc sách, đèn mờ, quạt quay. Ngoài ban công lại vang lên ba tiếng gõ.
“Cốc… cốc… cốc…”

Gã mặc kệ. Nhưng rồi gã ngửi thấy mùi tóc cháy.

Không phải mùi điện. Mùi cháy. Thứ mùi gã từng ngửi thấy khi còn làm ở lò thiêu xác hồi hai mươi mấy tuổi — cái thời chưa ai nhớ tên, chỉ biết gã là “thằng chuyên dọn xác chưa ai nhận.”

Mùi đó len vào phòng như một người yêu cũ tìm về sau một lần phá thai. Không ai mời. Không ai muốn. Nhưng nó cứ đến.

Rồi chiếc gương bắt đầu… rụng màu.

Mảng thủy bắt đầu bong ra, để lộ phía sau không phải là tường, mà là một lỗ đen. Nhỏ như lòng bàn tay, nhưng bên trong có một con mắt. Mở to. Trắng đục. Đang nhìn gã.

Nam Chính nín thở.
Không vì sợ.
Mà vì thấy mình trong đó — già hơn, gầy hơn, và… đang cười.

Không phải gã hiện tại.
Mà là gã sau khi đã điên.

Chương 3: Bà chủ nhà và câu chuyện của kẻ treo cổ ngược

Sáng hôm sau, Nam Chính đập cửa phòng bà chủ nhà. Gã không biết gã tìm gì — câu trả lời, một lời nói dối dễ chịu, hay chỉ đơn giản là một ánh mắt người thật, để chắc chắn mình chưa trôi tuột vào cơn mê man nào đó của thế giới bên kia.

Bà ta mở cửa, mắt thâm, giọng lẫn mùi long não.
“Phòng số 4 à? Nó lại thức đúng không?”

Nam Chính cau mày.
“Nó?”

Bà ta không nhìn gã. Nhìn đâu đó sau vai gã, như thể có thứ gì đứng ngay đó mà gã không biết.
“Trước mày có thằng ở đó. Tên Tình. Gầy. Cũng hay ngồi uống cà phê một mình như mày. Mày giống nó lắm.”

Gã hỏi:
“Nó đâu rồi?”

Bà chủ châm nhang. Đưa lên miệng ngậm, không châm lửa.
“Nó treo cổ. Nhưng ngược. Chân móc lên xà nhà. Đầu dưới đất. Mắt mở. Miệng cười. Cười to đến mức công an phải lấy khăn nhét vào mới dám gỡ xuống.”

Nam Chính nuốt khan.
“Vì sao?”

Bà ta đáp, giọng nhẹ như gió lùa qua nghĩa địa chiều mưa:
“Vì nó cũng thấy cái gương đó. Và trong gương, nó thấy chính nó đang siết cổ nó. Từ từ. Nhẹ nhàng. Như ai đó ru nó vào giấc ngủ cuối cùng.”

Gã lùi lại, tim đập như trống trận.
“Bà cho tao thuê cái phòng quỷ đó, rồi giờ kể mấy chuyện kiểu này?”

Bà chủ nhìn gã, mỉm cười.
“Nó không phải quỷ. Là một phần của mày thôi. Mỗi người vào phòng đó… đều tự mang theo con ma của mình.”

Nam Chính không trả lời. Gã quay về. Mắt không chớp.

Tối hôm đó, cái gương rụng thêm một mảng lớn. Con mắt sau lỗ đen chớp.

Lần này, nó không nhìn gã nữa.
Nó nhìn bức tường phía sau gã.

Và khi gã quay lại nhìn… bức tường rướm máu.
Từng chữ hiện lên, máu nhỏ từng giọt:
“MÀY ĐANG Ở TRONG GƯƠNG.”

Chương 4: Cái bóng không đi theo và tiếng thở sau gáy

Đêm đó, Nam Chính không ngủ. Gã ngồi im trong góc phòng, mắt không rời cái gương — giờ chỉ còn một mảnh nhỏ phản chiếu ánh đèn vàng bệnh hoạn, phần còn lại là một lỗ đen như cổng địa ngục mọc giữa đời thường.

Gã thử soi mình lần nữa. Không thấy gì. Không mặt. Không tóc. Không thân thể.
Chỉ có cái bóng của gã dưới sàn. Nhưng lạ lùng thay, cái bóng không hề đi theo gã nữa.

Gã bước sang trái — bóng đứng yên.
Gã giơ tay phải — bóng không nhúc nhích.
Gã rít điếu thuốc, khói bay — nhưng trong gương, cái bóng cũng đang hút thuốc. Cùng lúc. Không chậm một nhịp.

Gã lạnh sống lưng.

Tiếng gõ lại vang lên ngoài ban công.
Ba tiếng.
Lần này, nhanh hơn. Gấp gáp. Như ai đó đang hoảng loạn.

Gã đứng dậy. Tiến về phía cửa ban công. Tay run, mồ hôi túa ra như lỗ chân lông tự nhận tội.

“Đừng mở…” — tiếng thì thầm vang lên, không rõ từ trong đầu hay từ cái gương đã mất mặt.
“Đừng mở… nếu không muốn thấy thứ đang bắt chước mày.”

Nam Chính mở cửa.
Ngoài đó… trống không. Không người. Không bóng. Không ai.

Nhưng gió từ ban công thổi ngược vào phòng, mang theo tiếng thở.
Không phải từ gã.
Không phải từ ngoài kia.
ngay sau gáy gã.

Gã xoay người. Không có gì.
Nhưng trong gương, mảnh thủy nhỏ còn lại bắt đầu run rẩy.
Và bên trong, một thứ giống gã y hệt, đang từ từ mỉm cười.

Miệng nó mở ra, không phát ra tiếng, nhưng môi nó chuyển động, và gã có thể đọc được:
“Tao là mày. Không che giấu. Không giả bộ. Mày chỉ đang chậm hơn tao một giây.”

Rồi nó chớp mắt. Gã cũng chớp mắt. Nhưng… nó nháy mắt trước.

Gã hiểu.
Cái trong gương không còn là phản chiếu.
Nó đang dẫn trước.

Chương 5: Một giây chậm, cả đời lệch

Nam Chính không còn dám soi gương. Không chỉ vì sợ, mà vì cái gã trong gương không còn là gã nữa.
Nó cười trước khi gã nghĩ ra lý do để cười.
Nó nghiêng đầu khi gã còn đang thở.
Nó đứng thẳng dậy… trước cả khi gã nghĩ tới chuyện đứng lên.

Mỗi lần nhìn, gã thấy mình bị bỏ lại.
Một giây.
Nhưng là cả một đời bị kéo tụt.

Gã bắt đầu mất ngủ. Mắt trũng sâu như hốc mộ chưa đắp. Ngón tay gã run nhẹ mỗi khi đi ngang gương. Và kỳ lạ hơn — mỗi lần mở điện thoại selfie, ảnh gã chụp… luôn nhòe. Nhưng không nhòe mặt.
Chỉ nhòe đôi mắt.
Như thể có ai đó đang che đôi mắt gã lại từ phía sau.

Một đêm, gã thử làm một trò ngu.
Gã đặt đồng hồ đếm ngược.
5 phút.

Gã nhìn chằm chằm vào mảnh gương còn sót lại.
Rồi đếm nhịp với bản thân.
Giơ tay. Nhếch mép. Gật đầu.

Và đúng phút thứ tư, cái bóng trong gương đột nhiên… bỏ chạy.
Không chậm nữa.
rời gươngbiến mất.

Không còn phản chiếu.
Không còn trễ một giây.
Chỉ còn gã — ngồi đó, một mình, trước tấm gương trống rỗng, và không còn thấy chính mình đâu nữa.

Gã lao ra khỏi phòng. Xuống tầng. Gõ cửa bà chủ nhà.

Bà không mở.
Một người hàng xóm bên cạnh thò đầu ra:
“Mày làm gì vậy, bà đó chết rồi. Ba tháng trước.”

Nam Chính cứng người.
“Không, tao mới nói chuyện với bả tuần trước.”

Người kia nhún vai.
“Tao cũng thấy mày đứng nói chuyện ngoài hành lang. Nhưng… có ai nói gì đâu. Tao cứ tưởng mày đang độc thoại.”

Gã quay lại phòng. Mở cửa.

Căn phòng… trống.
Không gương.
Không quạt.
Không mùi thuốc lá.
Không dấu vết rằng gã từng sống ở đó.

Chỉ có một mảnh giấy nhỏ trên sàn.
Chữ viết xiêu vẹo:
“Chào mừng mày đã bắt kịp. Giờ thì tao nghỉ.”

Nam Chính ngồi sụp xuống. Cười. Cười nhẹ.
Rồi gã tự hỏi:
Nếu mình đã bị thay thế… thì cái đang ngồi đây là gì?

Chương 6: Ký ức của kẻ được sinh ra từ gương

Nam Chính không còn nhớ rõ mình là ai.
Không phải theo kiểu mất trí. Mà là theo kiểu… mỗi lần cố nhớ, trong đầu lại hiện ra gương mặt của “thằng kia.”
Gã trong gương.
Cái gã hay cười trước. Cái gã nháy mắt trước. Cái gã đã… bỏ gã lại.

Giờ, trong phòng trọ mới — căn nhỏ xíu nằm trên tầng ba của một khu nhà cũ, nơi cầu thang lúc nào cũng nghe như rên rỉ, và cửa sổ chỉ nhìn ra một bức tường bê tông trống rỗng — gã sống tạm.

Gã làm đủ thứ để bận rộn: uống, hút, viết lên tường, vẽ mặt người bằng tro tàn, đếm số đường nứt trên gạch lát sàn.
Nhưng đêm nào cũng vậy, đúng 2:17 sáng, gã nghe tiếng gõ.

Không còn cửa ban công nữa. Không còn gương treo tường.
Nhưng tiếng đó vẫn đến.
Cốc… cốc… cốc…

Gã từng thử phá gương trong phòng vệ sinh. Đập nát, từng mảnh.
Nhưng sáng hôm sau, gã thấy chính mình đang soi gương — dù gã không nhớ đã gắn lại.

Và trong gương, lần này, là một phiên bản mới.
Không còn giống gã nữa.
Gầy hơn. Cười to hơn. Và mắt đen như vừa bơi từ địa ngục lên.

Nó nói — không bằng miệng, mà bằng ngôn ngữ của ký ức.
Gã nhìn nó và biết.

Biết rằng… gã đã không còn là bản thể gốc.
Rằng Nam Chính thật đã đi rồi.
Rằng gã, cái gã đang ngồi ở đây, thở, hút thuốc, nhớ nhung, là một bản copy.
Một cái bóng được tách ra từ phản chiếu.

Gã là phần dư ra.
Phần sót lại sau một cú tách linh hồn.
Phần mà cả vũ trụ lẫn thế giới thật đều không biết nhét vào đâu.

Gã cười. Nụ cười đầu tiên sau nhiều tuần.
Cái cười của kẻ nhận ra mình là bản nháp, và không cần phải cố gắng hoàn thiện nữa.

“Vậy thì tao sống kiểu của tao,” gã nói, rót thêm rượu.
Không gương. Không lịch. Không tên. Không quá khứ.

Chỉ là một cái bóng, đi lang thang giữa thành phố, mang ký ức của một thằng khác, và không cần ai hiểu.

Chương 7: Thành phố của những kẻ từng soi gương quá lâu

Nam Chính — hay cái thứ còn lại mang tên đó — bắt đầu gặp những người giống mình. Không phải cùng tên. Mà cùng… vết nứt.

Họ tụ tập ở một quán cà phê mở 24/7 nằm dưới tầng hầm một khách sạn cũ.
Không biển hiệu. Không menu. Chỉ một bóng đèn vàng như rỉ máu treo giữa không trung và tiếng nhạc không lời chạy lặng lẽ như nước mắt rơi trong giấc mơ.

Gã gặp một người đàn ông mặc áo khoác len giữa mùa nóng, tay run run như đang cầm một sự thật quá nặng.
“Tôi từng thấy mình trong gương… đang giết cha,” ông ta nói, giọng như rít qua kẽ răng bị nhổ dở.

Một cô gái trẻ thì kể:
“Tôi không còn bóng. Bóng tôi ở lại trong gương. Nó vẫy tay chào tôi mỗi sáng, rồi nhếch mép.”

Một gã khác chỉ nói mỗi một câu, lặp đi lặp lại như một cái máy bị kẹt băng:
“Tôi là cái gì sau khi tôi biến mất?”

Nam Chính ngồi đó, im lặng, hút thuốc.
Không ai hỏi chuyện. Không ai xin số. Không ai nói “giữ gìn sức khỏe.”
Vì ai cũng biết: chúng tôi không còn sức khỏe để giữ.
Chúng tôi chỉ giữ lấy ý niệm mình đã từng là người.

Mỗi đêm, sau khi rời quán, gã đi bộ xuyên thành phố. Đường vắng.
Nhưng cửa kính hai bên đường thì đầy người.

Trong mỗi tấm kính, gã thấy một hình ảnh khác của chính mình:
— Có gã đang cười như thằng điên.
— Có gã đang đập đầu vào tường.
— Có gã… đang gào: “Đừng tin tụi nó! Tao mới là thật!”

Và tệ nhất là có một gã, đứng yên, nhìn chằm chằm vào Nam Chính, không chớp mắt.
Gã ấy mặc giống hệt, tóc giống hệt, nhưng trong mắt không có gì.

Không giận.
Không sợ.
Không linh hồn.

Gã ấy chỉ giơ một tờ giấy lên.
Trên đó viết:
“Đến lúc mày quay về rồi.”

Nam Chính bỏ chạy. Không vì sợ.
Mà vì lần đầu tiên trong đời, gã thực sự tin rằng mình…
không còn quyền quyết định mình là ai.

Chương 8: Lễ gọi hồn cho kẻ còn sống

Nam Chính trở về căn phòng trọ cũ — nơi tất cả bắt đầu, nơi cái gương đầu tiên rụng mặt và tiết lộ rằng có một thứ khác đang chui rúc trong mình.
Căn phòng vẫn còn. Nhưng không ai thuê. Bà chủ nhà — đã chết, hoặc chưa từng sống, gã không chắc nữa.

Gã phá ổ khóa, bước vào. Mọi thứ phủ bụi, im lặng như một lời thú tội chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lại.

Gã đặt một cái gương nhỏ giữa sàn nhà. Không phải để soi. Mà để gọi.
Gã châm ba điếu thuốc, cắm vào ly cà phê nguội, rồi rót rượu quanh gương thành một vòng tròn.

Gã ngồi xuống, thì thầm:

“Tụi mày nghe thấy tao không?”
“Nếu tao là bóng, thì ai là người?”
“Nếu tao là dư thừa… thì đâu là phần chính?”

Không ai trả lời.
Nhưng mặt gương bắt đầu rụng từng lớp.
Từng mảnh, từng vệt, như da người bị lột.

Và rồi, hắn xuất hiện.
Cái bản thể đầu tiên.
Cái gã trong gương từng nháy mắt trước.

Giờ hắn ngồi đối diện Nam Chính. Không có kính ngăn. Không là phản chiếu. Chỉ là một kẻ đang ngồi đó, sống, bằng cùng cơ thể, cùng giọng nói, nhưng với một đôi mắt… biết tất cả.

Hắn nói:
“Mày gọi tao về. Giỏi.”
Nam Chính im.
“Tao không ghét mày,” hắn nói tiếp. “Tao chỉ cần sống. Và để sống, phải có một thằng khác… biến mất.”

Nam Chính hỏi:
“Vậy… tao là gì?”
Hắn cười. Nhẹ. Rất nhẹ.
“Mày là chứng nhân. Tao là kẻ hành động.”

Mắt hắn bắt đầu rực lên ánh đỏ như than hồng sắp nổ.
Hắn đứng dậy, bước về phía Nam Chính.
Một tay chìa ra.
Một tay giấu sau lưng — nắm chặt một mảnh gương vỡ.

Và lúc đó…
Nam Chính hiểu.
Không phải chọn ai sống.
Mà là ai sẵn sàng tan đi để phần kia sống sót.

Chương 9: Giết chính mình là một loại siêu năng lực

Nam Chính nhìn thấy bàn tay chìa ra — bàn tay giống hệt tay mình, nhưng đẹp hơn, sạch hơn, chắc chắn hơn, như thể nó đã được sinh ra để cầm lấy mọi cơ hội mà gã từng đánh rơi.

Tay kia — bàn tay giấu sau lưng — run run nắm mảnh gương vỡ, sắc như một lựa chọn không thể thu hồi.

Gã không lùi lại.
Cũng không tiến lên.
Chỉ đứng im, nhìn kẻ mang khuôn mặt mình, hỏi:

“Nếu tao để mày sống, mày sẽ làm gì?”

Kẻ đó mỉm cười.
“Sẽ viết sách. Sẽ yêu ai đó mà không bỏ chạy giữa chừng. Sẽ ăn sáng đều đặn. Sẽ ngủ mà không cần uống rượu. Sẽ đi làm. Sẽ thành thật.”
Hắn cúi đầu.
“Sẽ sống.”

Nam Chính cười. Không khinh bỉ, không ghen. Một kiểu cười buồn, như người cha nhìn thấy con trai mình làm điều mà mình cả đời không dám.
Gã bước lại. Từ từ. Đưa cổ ra.

“Vậy giết tao đi. Nhưng nhớ… mày được sống là vì tao đã sợ thay mày, đã gục thay mày, đã chịu đựng đủ để mày khỏi cần chịu gì nữa.”

Một giây.
Hai giây.
Không động đậy.

Rồi, cạch — mảnh gương rơi xuống sàn.
Không đâm.
Không máu.
Không tiếng thét.

Kẻ kia — bản thể kia — quỳ xuống, nhặt mảnh gương lên và đưa lại cho Nam Chính.
“Tao không thể giết mày. Tao chính là mày. Mày sống đủ thật rồi… giờ tới lượt tao sống giả. Đổi vai.”

Nam Chính không nói.
Chỉ đưa mảnh gương lên, nhìn vào.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, gã thấy gương mặt mình phản chiếu đúng nhịp. Không trễ. Không sớm. Không lệch.

Hai người nhìn nhau lần cuối.
Một cú gật đầu.
Rồi bản thể kia tan vào không khí như khói thuốc rít dở.

Gã ngồi đó, một mình, với mảnh gương, và ánh bình minh đầu tiên không có tiếng gõ cửa.
Không còn ai gõ nữa.

gã là người cuối cùng còn lại.

Chương 10: Người cuối cùng bước qua gương

Căn phòng im như mộ.
Không còn tiếng gõ.
Không còn cái bóng nào đi lệch.
Không còn ai nháy mắt trước gã.

Nam Chính ngồi giữa nền gạch lạnh, tay cầm mảnh gương đã mòn viền, góc cạnh không còn sắc nữa, như một ký ức đã thôi rạch rướm da thịt. Gã nhìn vào đó — lần này không để soi mình, mà để đảm bảo rằng chính gã đang ở đây, thật.

Một tháng trôi qua.
Gã chuyển khỏi căn trọ cũ.
Không nói ai biết. Không để lại thư. Không mang theo gì ngoài mảnh gương gói trong khăn.

Gã sống ở một thị trấn nhỏ ngoài rìa thành phố. Làm việc ở tiệm sửa đèn bàn. Khách hiếm. Đèn cháy nhiều hơn người. Nhưng gã không cần nhiều. Gã không cần người nữa.

Đêm nào cũng vậy, gã đặt mảnh gương lên bàn.
Pha một ly rượu nhạt.
Ngồi nhìn gương như một nghi thức.

Không để thấy ai.
Mà để nhắc mình:
Tao đã quay lại. Tao đang ở đây. Không trễ, không sớm. Tao là tao.

Có hôm, một đứa bé lạc đường bước vào tiệm. Mắt nó mở to khi nhìn thấy gã.
“Chú… mặt chú sao nhìn buồn vậy?”

Gã bật cười, lần đầu tiên bằng tiếng cười không giấu gì bên dưới.
“Vì chú từng không chắc chú còn là người.”

Đứa bé không hiểu. Chạy đi.
Gã không đuổi theo. Không giải thích.
Chỉ quay lại mảnh gương, thấy ánh mắt mình yên, sâu, và không còn ai đứng phía sau.

Và đó là cách Nam Chính sống đến cuối đời:
Không cần người khác chứng minh sự tồn tại.
Không sợ ma trong gương.
Không cần phản chiếu.

Vì giờ đây, gã không là bản sao.
Không là dư thừa.
Không là bóng.

Gã là người đã bước qua gương và quay về.

Hết.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top