Chương 1: Quán Bar Ánh Vàng và Đêm Không Say
Nam Chính ngồi một mình ở cái quầy bar ánh vàng như mỡ gà rỉ xuống từ trần nhà. Gã gọi ly whisky thứ ba, mắt nhìn xa xăm, như thể đang cố moi từ cơn say một sự thật nào đó mà hắn từng bỏ quên mấy năm trước.
Gã mặc áo sơ mi xám nhàu, đôi giày da mòn gót, ánh mắt mệt mỏi nhưng không lụi tàn. Ánh mắt của một kẻ sống sót. Không phải sống sót sau chiến tranh hay tai nạn giao thông. Mà sống sót sau cuộc đời – thứ dài và tởm hơn mọi loại chiến tranh.
Cô bước vào. Tuổi hai mốt, đôi mắt đen như mực đổ lên bãi cát, váy ngắn và dáng đi vừa mềm vừa khinh đời. Hắn nhìn thấy nhiều cô như vậy rồi. Nhưng lần này khác. Cô ngồi xuống cạnh hắn như thể đã hẹn trước từ kiếp nào.
“Chú tên gì?” cô hỏi, môi đỏ nhưng lời nói lại buốt như rượu.
“Nam. Gọi chú cũng được, nhưng đừng dùng cái giọng thương hại,” hắn cười. “Còn cháu?”
“Ngân.”
Họ uống cùng nhau như hai gã bạn cũ. Mười phút sau, như thể định mệnh giật dây, Ngân rút điện thoại, lướt vài dòng, rồi cười nhạt.
“Ông chủ tịch của em – người đang trả 50 triệu mỗi tháng để được làm người đầu tiên em nhắn chúc ngủ ngon mỗi đêm – vừa bảo bận họp.”
Nam nhìn cô. “Và em thấy chán.”
“Không. Em thấy em vô hình. Mà có khi em thích thế. Làm búp bê không phải nghĩ.”
“Em có vẻ nghĩ nhiều đấy chứ.”
Ngân im lặng một lát. Rồi hỏi: “Chú nghĩ gì về tình yêu?”
Nam rót thêm rượu. “Nó giống ly rượu đầu tiên – tưởng sẽ ấm, nhưng luôn lạnh ở đâu đó giữa ngực.”
Cô cười nhẹ. “Hay đấy. Chú từng yêu chưa?”
“Có. Rồi cũng như cái áo tôi bỏ quên ở tiệm giặt là. Mãi sau mới nhớ, nhưng lúc quay lại, người ta đã bán lại cho thằng khác.”
“Chú có buồn không?”
“Không. Nhưng cũng chẳng vui.”
Ngân xoay xoay ly cocktail, mắt nhìn gã. “Mình chơi trò nói thật không? Phiên bản tàn nhẫn. Chỉ hỏi một lần. Trả lời một lần. Không né tránh.”
Nam nhìn vào mắt cô. Một đốm lửa. Một cú nhảy xuống vực.
“Được,” hắn nói.
Và như vậy, trò chơi bắt đầu.
Chương 2: Câu Hỏi Đầu Tiên
Ngân nghiêng người, mái tóc dài sượt qua cánh tay Nam Chính. Mùi nước hoa ngọt như vết xước cũ. Gã cảm thấy nhói nơi không còn tim.
“Câu hỏi đầu tiên,” cô nói, “nỗi đau lớn nhất của chú là gì?”
Nam không uống nữa. Gã nhìn xuống bàn như thể bên dưới là nghĩa địa của những kẻ từng cố quên.
“Là khi tao nhận ra: không ai thực sự cần mình,” gã nói, không một chút run giọng.
Ngân ngỡ ngàng. Cô tưởng gã sẽ nói một người đàn bà, một vụ phản bội, một lần phá sản. Nhưng không. Gã chọn đúng thứ trần trụi nhất. Cái cảm giác thừa thãi trong chính cuộc đời mình.
“Còn em?” gã hỏi.
Cô im. Đôi môi mím lại, đôi mắt không còn lấp lánh như lúc mới vào. Cô trút một hơi thở, như đang chuẩn bị bước chân vào nhà xác.
“Là lúc em biết mình có thể bán mọi thứ… trừ cảm xúc.”
Gã gật, như thể hiểu. Và thật sự, gã hiểu.
Ngân nói tiếp, “Khi người ta trả tiền cho em để cười, em cười. Trả tiền để lắng nghe, em nghe. Trả tiền để khỏa thân, em cởi. Nhưng khi em đau, không ai hỏi tại sao.”
Gã nhếch mép. “Người ta không hỏi vì họ sợ cái đau của em khiến họ thấy mình thật rẻ.”
Cô cười – lần này thật. Không phải kiểu cười chụp hình. Mà là cười của một đứa vừa thấy xác mình trong gương, và thôi không sợ nữa.
Nam rót thêm rượu, nhưng không uống.
“Em từng muốn chết chưa?” hắn hỏi, giọng nhẹ như khói thuốc.
“Rồi,” cô đáp. “Nhưng em lười. Với lại, chết thì ai sẽ ghét đời giùm em?”
Nam cười sặc. Gã cảm thấy trẻ lại vài giây, như thể cuộc đời quay ngược bằng một nụ cười lầy lội của một đứa gái không sợ trời.
“Giờ tới lượt em hỏi,” cô nói, nghiêng đầu. “Chú từng đánh mất điều gì mà không bao giờ lấy lại được?”
Gã im lặng rất lâu. Rồi nói:
“Sự ngây thơ. Nhưng không phải kiểu con nít đâu. Là kiểu tin rằng sống tử tế sẽ nhận được điều tử tế.”
Ngân nhìn gã, mắt ươn ướt. “Có ai từng tử tế với chú không?”
“Có. Nhưng họ chết cả rồi.”
Một phút im lặng chảy qua họ như một dòng sông tối.
Rồi cô nói nhỏ, như tự thú:
“Em từng nghĩ, em chỉ cần đẹp. Nhưng đẹp chỉ giúp em đi vào phòng, không giúp em ở lại.”
Nam ngửa đầu ra sau, cười như kẻ vừa thấy thiên đàng sụp đổ.
“Chào mừng đến với sự thật, nhóc.”
Chương 3: Những Kẻ Không Còn Tin Vào Thần Thánh
Trời đêm ngoài quán bar sặc khói và mùi nước cống. Bên trong, hai linh hồn ngồi cạnh nhau như hai kẻ bị gạch tên khỏi danh sách của Chúa.
Ngân chống cằm, mắt lim dim, hỏi:
“Chú có tin vào Thượng đế không?”
Nam Chính cười khùng khục, như thể câu hỏi đó đến từ một đứa trẻ bán vé số.
“Có. Nhưng ông ta nghỉ phép từ lúc tao còn mười bảy.”
“Chú mất niềm tin từ khi nào?”
“Từ lúc tao thấy một thằng giết người lên làm chính trị. Và con gái tao khóc vì đói còn mẹ nó thì ngồi trang điểm chờ tình nhân đưa đi ăn sushi.”
Ngân im. Câu chuyện về con gái làm cô bất ngờ. Cô không tưởng tượng được gã có con. Một đứa bé sống giữa đống tro tàn của một thằng đàn ông từng mơ làm anh hùng.
“Con chú giờ sao rồi?” cô hỏi.
“Chẳng biết. Tao không đủ tiền mua lại sự hiện diện. Còn mẹ nó thì dạy con bé rằng tao là một thằng vứt rác không biết yêu.”
Gã uống cạn ly, như muốn rửa trôi giọng nói của mình.
“Còn em? Có tin vào Chúa không?”
Ngân cười, buồn như giọt nước rơi sai thời điểm.
“Có chứ. Nhưng mỗi lần em cầu nguyện, ông ta lại gửi thêm một thằng đàn ông già đến, với ví dày và tim rỗng.”
Nam nhìn cô thật lâu. “Em không phải loại người đáng bị thế.”
“Không ai đáng bị thế. Nhưng có người chấp nhận. Em là một trong số đó.”
“Em không giận mình sao?”
“Có chứ. Nhưng em mệt hơn là giận.”
Gió lùa qua cửa quán, mang theo tiếng xe máy, tiếng thở dài, và cả sự thật mà ai cũng tránh nhìn vào. Cả hai ngồi trong cơn im lặng, không ai muốn phá. Đôi khi, sự đồng cảm không cần lời. Chỉ cần cùng ngồi đó, chịu đựng cùng một cơn đau không tên.
Nam nói:
“Tụi mình giống như hai con chó hoang tìm thấy nhau trong bão. Không yêu nhau, không cứu nhau. Chỉ cần một chỗ để nằm cạnh.”
Ngân gật đầu. “Ít ra đêm nay em không thấy mình là món hàng.”
Nam vỗ nhẹ vai cô. “Cũng có thể là lần đầu tiên em là người.”
Và cô cười. Một nụ cười như ánh đèn cuối hầm. Không rực rỡ, nhưng đủ để bước tiếp.
Chương 4: Rượu, Thịt Nướng và Sự Thật Không Ai Muốn Nghe
Họ rời quán bar lúc gần nửa đêm, đi bộ dọc con phố đầy rác và khói xe. Không ai nói gì. Cả hai đều biết: im lặng đôi khi thành thật hơn bất kỳ câu chữ nào.
Một quán thịt nướng lề đường vẫn còn mở. Chủ quán là một bà cô với hàm răng vàng và giọng nói như dao chém vào mặt trời. Nam gọi hai phần thịt, một chai rượu gạo.
Ngân kéo váy ngồi xuống cái ghế nhựa đỏ, không quan tâm đến ánh mắt của mấy gã đàn ông say rượu bên cạnh. Cô quá quen với việc bị nhìn như một món ăn. Nhưng lần này, ít ra, cô đang ngồi với một kẻ không muốn ăn cô.
“Chú có sợ già không?” cô hỏi, trong khi gắp miếng thịt nướng vào chén.
“Không,” Nam đáp, nhai chậm. “Tao chỉ sợ tỉnh dậy và thấy mình sống một cuộc đời mà ngay cả mình cũng khinh bỉ.”
“Và giờ chú thấy sao?”
“Vẫn còn tạm khinh được,” gã nhếch mép.
Ngân cười. “Em sợ già. Em sợ một ngày không còn ai trả tiền để được chạm vào em.”
“Rồi em sẽ thấy: sợ già là sợ mất đi quyền lực ảo. Nhưng thật ra, khi già, em sẽ biết ai còn dám ngồi cạnh em khi em chẳng còn gì để trao đổi.”
“Có khi chẳng ai.”
“Cũng tốt. Lúc đó em sẽ tự làm bạn với chính mình. Khó chịu lắm đấy, nhưng ít ra là thật.”
Rượu gạo nóng, chảy vào họng như thứ thuốc độc dễ chịu. Cả hai ăn trong yên lặng một lúc.
Rồi Ngân hỏi, “Chú từng giết ai chưa?”
Nam không ngạc nhiên. Gã chỉ nhìn cô, đôi mắt không gợn.
“Có. Nhưng không phải bằng dao.”
“Bằng gì?”
“Bằng sự biến mất.”
Cô ngồi thẳng dậy. “Ý chú là?”
“Tao từng yêu một người. Nhưng tao biết nếu ở lại, tao sẽ hủy hoại cô ấy. Nên tao đi. Không lời, không lý do. Tao giết cô ấy bằng sự trống rỗng.”
Ngân rót thêm rượu. “Em cũng từng giết người.”
“Bằng gì?”
“Bằng hy vọng. Có một thằng yêu em. Nó bán xe để mua cho em cái túi. Em nhận, rồi biến mất. Giờ nó làm grab, thỉnh thoảng em thấy, nhưng giả vờ không quen.”
Nam gật. “Chúng ta là những sát nhân có giấy phép.”
Cả hai cụng ly. Một cái cụng không vì mừng, mà vì tội lỗi.
Chương 5: Những Kẻ Khóc Trong Im Lặng
Cơn mưa bất ngờ đổ xuống khi họ đứng dưới mái hiên một tiệm tạp hóa cũ kỹ. Ngân kéo tay Nam, chạy nép vào sát nhau, hai thân thể xa lạ, hai tâm hồn giống nhau một cách đáng sợ.
Cô thở dốc, nước mưa bắn vào chân, đôi guốc ướt sũng. “Chú từng khóc lần cuối là khi nào?”
Nam nhìn trời. Mưa rơi như cái cách người ta quên lãng. Từng hạt một, nhẹ nhàng, rồi chẳng còn gì.
“Lâu lắm rồi. Có khi hơn mười năm.”
“Vì sao?”
“Vì tao mất một người bạn. Một thằng không có họ hàng, không có lợi ích, không có lý do gì để tốt với tao… ngoài việc nó quý tao.”
“Chết à?”
“Chết. Bị ung thư gan. Lúc tao gom đủ tiền mua thuốc cho nó, nó đã chết được ba ngày.”
Ngân quay sang nhìn gã, im lặng. Cô không nói “em xin lỗi.” Cô không nói “thật buồn.” Cô chỉ nắm lấy tay gã – tay một người đàn ông 50, khô ráp, chai sạn – như một phản xạ từ nơi tận cùng.
Nam để yên. Bàn tay nhỏ, ấm và run.
“Còn em? Lần cuối em khóc là khi nào?”
Ngân cười nhạt. “Lúc em nhận ra, người ta không cần hiểu em để muốn lên giường với em. Họ chỉ cần em không nói gì.”
“Và em đã im?”
“Có chứ. Đến lúc em nhìn thấy bản thân trong gương mà không nhận ra nổi. Lúc đó em khóc. Khóc như một đứa con gái từng muốn trở thành ca sĩ, chứ không phải sugar baby.”
Gã nhìn cô. Không thương hại. Không phán xét. Chỉ là một người biết rất rõ cảm giác đó. Cảm giác lạc mẹ trong siêu thị cuộc đời, và không ai thông báo trên loa.
“Em từng muốn làm ca sĩ à?” hắn hỏi.
“Ừ. Hồi nhỏ em hay cầm lược làm micro, đứng hát trước gương. Nhưng giờ em chỉ hát khi bị yêu cầu. Với giá một triệu một bài.”
“Vậy hát cho chú nghe một bài đi.”
Ngân nhìn gã. Ánh mắt đó – không mua, không bán, không đánh giá. Chỉ là muốn nghe.
Cô cất giọng hát, nhỏ, run, rồi dần rõ ràng. Một bài tình ca cũ, buồn như tháng mười không ai nhớ.
Nam nhắm mắt. Gã nghe như thể đó là lời tiễn đưa của một linh hồn từng mơ, từng yêu, từng đau – và vẫn còn sống sót, bằng cách nào đó.
Khi cô hát xong, gã nói:
“Em nên hát ở sân khấu. Không phải trên giường.”
Cô không đáp. Nhưng ánh mắt cô đã khác. Như thể một phần con người bị chôn vùi lâu nay vừa được đào lên, còn sống, còn thở.
Mưa vẫn rơi. Nhưng không ai còn lạnh.
Chương 6: Thế Giới Của Những Kẻ Thừa
Quán cà phê đêm mở cửa đến 2h sáng. Họ chọn một góc khuất, nơi ánh đèn vàng chỉ vừa đủ để thấy khuôn mặt nhau, không đủ để thấy nước mắt nếu ai đó rơi.
Ngân ôm ly trà gừng như ôm lấy ký ức tuổi thơ còn sót lại. Nam thì gọi cà phê đen không đường, như một cách tuyên bố: “Tao không còn cần bất cứ thứ gì làm ngọt cuộc đời này.”
“Chú có thấy thế giới này thừa người không?” cô hỏi.
Nam hớp một ngụm cà phê. “Không phải thừa người. Mà thiếu tình thương.”
“Vậy tình thương nằm đâu?”
“Ở những chỗ mà em không thể mua.”
Ngân cười nhạt. “Em từng nghĩ, có tiền là sẽ có mọi thứ. Bây giờ em có tiền. Nhưng lúc ngồi một mình trong phòng khách sạn năm sao, em vẫn cảm thấy mình như cái tủ lạnh – được mở ra chỉ để lấy thứ bên trong, rồi đóng lại.”
Nam gật đầu. “Bởi vì em đang sống trong thế giới của những kẻ thừa – thừa nhan sắc, thừa lời nói sáo rỗng, thừa mọi thứ trừ sự thật.”
“Chú sống bao lâu rồi trong cái thế giới đó?”
“Lâu đến mức tao học được cách không ghét nó nữa.”
“Sao lại không ghét?”
“Vì ghét không thay đổi được gì. Chỉ khiến em tự thiêu mình.”
Ngân chống cằm, mắt nhìn ra đường. Mấy thằng thanh niên rú ga trên con xe độ, như thể tiếng máy móc có thể át đi tiếng trống rỗng trong ngực tụi nó.
“Em từng mơ làm cô giáo. Cứ nghĩ sẽ đứng trên bục giảng, dạy tụi nhỏ rằng thế giới này còn tử tế. Nhưng rồi em thấy chính mình không sống được bằng tử tế.”
“Giống tao. Tao từng muốn viết sách. Nhưng sách không nuôi được bụng. Nên tao viết hợp đồng thuê nhà và biên bản ly dị.”
Họ nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười. Một tràng cười đau đớn. Cười như hai người vừa nhận ra mình đang đứng trong một nhà xác và lỡ bước vào nhầm phòng mổ.
Ngân hỏi, giọng nhỏ đi:
“Nếu có thể quay lại một ngày trong quá khứ, chú sẽ chọn ngày nào?”
Nam không cần nghĩ. “Ngày mẹ tao còn sống, và gọi tao dậy ăn sáng.”
“Còn chú muốn sửa điều gì?”
“Tao sẽ ôm bà ấy lâu hơn. Chỉ vậy thôi.”
Cô gật đầu, mắt ngân ngấn.
“Mẹ em bỏ đi từ lúc em bảy tuổi. Em không nhớ mặt bà.”
Nam thở ra một tiếng dài. “Vậy mình giống nhau. Đều bị bỏ lại bởi người từng yêu mình nhất.”
Trong khoảnh khắc ấy, họ không còn là một gã đàn ông 50 và một cô gái 21. Họ chỉ là hai đứa trẻ không bao giờ được dạy cách yêu bản thân.
Chương 7: Những Vết Sẹo Không Ai Thèm Hỏi Đến
Cà phê đã nguội. Quán cũng vắng dần. Chỉ còn tiếng quạt trần rít nhè nhẹ như tiếng thở của một ông già sắp lìa đời.
Ngân xoay cổ tay, để lộ một vết sẹo mảnh, cũ, trắng bệch.
Nam thấy. Nhưng gã không hỏi.
“Lần đầu và cũng là lần cuối,” cô nói, như thể hắn đã hỏi.
“Dao lam à?” hắn hỏi, không mảy may dao động.
“Không. Mảnh gương trong nhà vệ sinh khách sạn. Ông ta vừa đi, em thấy mình trong gương, thấy cái mặt không cảm xúc của mình… và thấy cái tôi từng là. Nên em đập gương.”
“Muốn chết?”
“Muốn biết mình còn sống.”
Nam gật đầu, như hiểu. Hắn chậm rãi kéo tay áo, để lộ một vết rạch dài chạy dọc bắp tay.
“Chú cũng thử?”
“Không. Tao từng đánh nhau với bốn thằng canh đập đá trong một khu nhà trọ. Bị chém. Nhưng cái đau đó không là gì so với cảm giác bị người mình thương nhất nhìn bằng ánh mắt của người dưng.”
Ngân rót nước, tay run nhẹ. “Chú từng bị phản bội chưa?”
“Có. Bởi chính tao.”
Cô ngẩn ra.
“Tao hứa sẽ sống tử tế, nhưng rồi tao không làm được. Tao hứa sẽ là một người cha tốt, nhưng tao biến mất. Tao hứa sẽ viết sách, nhưng tao lại ký hợp đồng thuê phòng trọ để sống qua ngày. Tao phản bội tất cả những gì tao từng mơ.”
Ngân đặt tay lên tay hắn. Nhẹ, như thể đang chạm vào một con thú bị thương.
“Em cũng phản bội em,” cô nói. “Em từng viết nhật ký, từng đọc sách mỗi tối, từng nghe nhạc Trịnh và khóc khi thấy người ta ôm nhau. Giờ em chỉ biết mở ví, cười, và giả vờ không sao.”
“Chúng ta là hai kẻ phản bội thầm lặng,” Nam nói. “Không gây tội với ai, chỉ tự đâm mình mỗi ngày.”
Ngân cười nhẹ. “Và chẳng ai nhận ra.”
Hắn nhìn cô. “Vì chẳng ai đủ kiên nhẫn để nhìn lâu.”
Một phút sau, Ngân rút từ ví ra một tờ giấy gấp nhỏ. Đưa cho hắn.
“Đây là bài thơ đầu tiên em viết. Năm mười sáu tuổi. Không ai từng đọc.”
Nam mở ra. Nét chữ nguệch ngoạc, lấm lem nước mắt đã cũ. Bài thơ ngắn, ngớ ngẩn, nhưng thật – như một tiếng hét trong hẻm vắng.
“Giữ nó đi,” cô nói. “Nếu chú còn tin vào giấc mơ.”
Nam gấp lại, nhét vào túi ngực trái, nơi từng là tim.
“Chú sẽ giữ. Vì ít ra, nó thật hơn mọi thứ tao từng ký tên.”
Chương 8: Sự Tha Thứ Không Ai Dạy
Đêm đã quá khuya. Hơi lạnh thấm qua da thịt như những câu hỏi không lời đáp. Nam và Ngân ngồi tựa vai nhau trên băng ghế đá trong công viên nhỏ, nơi đèn đường vàng ệch như một nỗi buồn cũ.
“Chú nghĩ con người có thể tha thứ cho chính mình không?” cô hỏi, mắt nhìn lên trời như tìm ai đó.
Nam hít một hơi sâu, châm điếu thuốc cuối cùng.
“Tha thứ à? Tao nghĩ, nếu em chờ ai đó cho phép em tha thứ bản thân, thì em sẽ chết già trong đêm.”
“Vậy chú tha thứ được cho chú chưa?”
“Chưa. Nhưng tao thôi đánh đập mình mỗi sáng khi soi gương.”
Cô cười buồn. “Em vẫn ghét mình. Nhất là mỗi lần ông ấy trả tiền xong rồi mặc đồ đi như thể em là một cái phòng cần dọn. Em thấy mình như một chiếc ghế nhà hàng – ai ngồi cũng được, nhưng không ai mang về.”
“Nghe này, Ngân,” Nam nói, quay sang nhìn cô, “em không phải ghế. Em là người. Và điều đó đã đủ để em tha thứ cho tất cả những lần em chọn sai.”
Cô ngập ngừng. “Nhưng em thấy mình như đồ thừa…”
“Không phải em là đồ thừa. Mà là em đang ở trong một thời đại khốn nạn đến mức mọi điều đẹp đẽ đều bị nhìn như hàng khuyến mãi.”
Gió lùa qua tóc cô, nhẹ như một cái ôm từ hư vô. Cô quay sang, mặt sát hắn.
“Chú có muốn được yêu lại không?”
Nam không trả lời ngay. Hắn nhìn vào mắt cô – đôi mắt vẫn còn mong manh sau tất cả, như thể chưa bị ai hoàn toàn phá nát.
“Tao muốn được tin một lần nữa. Không phải vào ai đó. Mà vào chính tao. Rằng tao vẫn còn tử tế đâu đó trong đống rác này.”
Ngân thì thầm, “Em cũng vậy.”
Một lúc sau, cô dựa đầu vào vai gã. Không gợi tình. Không câu dẫn. Chỉ là hai người cùng mệt, cùng rách, cùng cần một hơi ấm không phán xét.
Nam hút nốt điếu thuốc, rồi bóp tắt đầu lọc.
“Ngân.”
“Dạ?”
“Em sống được đến bây giờ là vì cái gì?”
Cô nghĩ một chút. Rồi nói chậm rãi:
“Vì em tin, một ngày nào đó, sẽ có ai đó nhìn em – không phải như một cơ thể, mà như một cuốn sách họ muốn đọc từng trang.”
Nam gật. “Và đêm nay, ít ra, đã có một người như vậy.”
Cô siết tay hắn. Không nói gì. Nhưng cái siết ấy chính là lời tha thứ đầu tiên – cho cô, cho hắn, cho tất cả những ai từng cố yêu mà không biết cách.
Chương 9: Sự Yên Lặng Cuối Cùng Trước Khi Gục Ngã
Trời gần sáng. Những tia sáng đầu tiên luồn qua kẽ lá như kẻ trộm gõ cửa căn phòng ký ức mà cả hai không muốn mở.
Nam và Ngân đứng trước cửa khách sạn. Cô sống ở tầng bảy, phòng 706 – một con số mà gã thấy buồn cười vì nó giống biển số xe cũ của gã, chiếc xe đã hỏng từ lúc niềm tin cũng hỏng.
Ngân im lặng, tay mân mê chiếc chìa khóa phòng, như đang quyết định có nên đưa nó cho một kẻ không cần gì nữa ngoài một lần thật lòng.
“Chú biết không,” cô nói, “em đã từng rất ghét đàn ông già. Vì họ luôn nghĩ em cần tiền. Nhưng họ không bao giờ nghĩ em cần được lắng nghe.”
Nam nhìn cô. Cái nhìn không mơn trớn, không thương hại. Chỉ có một thứ – sự hiểu. Thứ mà cả đời cô luôn tìm mà không biết nó hình dạng thế nào.
“Và giờ?”
“Giờ thì em ghét chính em, vì em đã biến thành món đồ họ muốn.”
Nam không vội vã an ủi. Gã đứng đó, như thể sự hiện diện của gã chính là câu trả lời. Cái im lặng của một gã đàn ông đã hiểu rằng, lời nói đôi khi là con dao cuối cùng kết liễu một tâm hồn đang cố sống sót.
Ngân nói tiếp, giọng như đang trút hết thứ còn lại trong ngực:
“Đêm nay em không thấy mình là gái. Em thấy mình là người. Chỉ vì chú không đụng vào em.”
“Em nhầm,” Nam nói. “Tao đụng vào em đấy. Nhưng là ở chỗ mà tụi nó không bao giờ biết tới.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt rực lên. Không phải vì yêu. Mà vì lần đầu tiên, có ai đó không khiến cô cảm thấy mình là cái xác có giá.
Một khoảng lặng nữa trôi qua.
Cô nói khẽ:
“Chú có sợ sáng mai tỉnh dậy, mọi thứ sẽ quay lại như cũ không?”
“Có. Nhưng tao cũng biết, nếu đêm nay mình không sống thật, thì sáng mai tỉnh dậy mình vẫn sẽ là cái xác đang thở.”
Ngân nhìn hắn, đôi môi khẽ run, không vì lạnh.
“Chú muốn lên phòng em không?”
Gió ngừng thổi. Thế giới như dừng lại một giây.
Nam nhìn cô. Một cái nhìn rất lâu. Gã không nghĩ đến tình dục. Không nghĩ đến tuổi tác. Không nghĩ đến đạo đức. Gã chỉ nghĩ đến sự thật:
Cô cần được ôm. Và hắn cần được ôm ai đó mà không cần phải mạnh mẽ.
“Ừ,” gã nói, giọng khàn, “nhưng tao không muốn làm tình. Tao chỉ muốn được ngủ cạnh em, như hai con người không còn ai để dựa vào.”
Ngân gật, tay mở cửa.
Và họ bước vào. Không như gã đàn ông – sugar daddy – vẫn vào trước đó.
Họ bước vào như hai kẻ cuối cùng còn tin, rằng sự thật đôi khi có thể được sinh ra trong một căn phòng thuê theo giờ.
Chương 10: Sáng Hôm Sau Không Còn Như Cũ
Phòng 706. Căn phòng không quá rộng, không quá hẹp. Vừa đủ cho một chiếc giường đôi, một cái gương dính vết son cũ, và hai thân thể mỏi mệt nằm song song, không chạm nhau. Mỗi người xoay mặt về một phía, nhưng hơi thở vẫn va vào nhau qua khoảng trống lặng câm.
Ngân ngủ trước. Giấc ngủ sâu đến lạ, như thể sau bao năm bị chạm vào không đúng chỗ, đêm nay, lần đầu có ai đó đặt tay đúng vào phần không ai nhìn thấy – trái tim.
Nam thì không ngủ. Gã nằm nhìn trần nhà, ánh đèn ngủ vàng rọi lên cái quạt trần quay chậm, mỗi vòng như một vòng đời trôi qua mà gã đã sống – vội vã, cô đơn, và câm lặng.
Gã nhớ đến con gái. Không phải vì hối hận. Mà vì gã muốn con bé lớn lên đừng giống Ngân – đừng phải tìm một ông bố khác trong hình hài những gã đàn ông trả tiền để được lắng nghe.
Gã nhớ đến người bạn chết vì gan, đến những bản thảo chưa viết, đến căn phòng trọ nhỏ với cái giường ọp ẹp nơi gã từng mơ. Gã nhớ đến chính mình – cái thằng trai trẻ từng nghĩ đời là sân khấu và mình là diễn viên chính. Giờ thì biết, mình chỉ là khán giả trong vở diễn của người khác.
Trời dần sáng. Tiếng còi xe vọng lên từ dưới phố. Một ngày mới lại bắt đầu như một bản nhạc cũ bị tua đi tua lại đến mòn băng.
Ngân trở mình. Cô quay sang gã, mắt vẫn nhắm, tay mò tìm bàn tay gã.
Nam để yên. Lần đầu tiên sau bao năm, gã để ai đó nắm tay mà không thấy sợ. Không sợ mất. Không sợ dính mắc. Chỉ đơn giản là con người chạm vào con người.
Một lát sau, cô mở mắt. Mắt không còn long lanh như đêm qua. Chỉ còn yên bình. Kiểu yên bình chỉ có sau khi người ta khóc, cười, nói thật, và được tha thứ mà không cần lý do.
“Chú có mơ không?” cô hỏi.
“Có.”
“Gì vậy?”
“Gặp lại mẹ. Bà ngồi bên bếp than, cười. Bà hỏi sao tao già vậy mà vẫn chưa có nổi một mái nhà tử tế.”
Ngân cười. “Em cũng mơ. Em mơ mình không phải là em. Em là một con chim, bay trên biển. Không ai nhìn thấy, không ai cần hiểu.”
Nam xoay người, đối diện với cô.
“Ngân.”
“Dạ?”
“Nếu đời này không có ai thương em thật lòng… thì ít ra, đêm qua, em đã từng được thương.”
Cô nhắm mắt. Một giọt nước mắt rơi. Không phải vì buồn. Mà vì cuối cùng, cũng có một người gọi tên cô như gọi tên một điều đáng giữ.
Họ nằm im thêm một lúc, rồi cùng bật dậy. Không ôm nhau. Không hôn. Không giả vờ.
Chỉ là hai kẻ biết rằng: mình đã sống thật – ít nhất là một đêm.
Và điều đó, trong cái thế giới đầy giả tạo này, là điều hiếm hoi còn đáng để sống tiếp.
— Hết —