Nam Chính Breaking Bad: Từ Anh Hùng Đến Phản Diện

Chương 1: Tuổi 23 và những giấc mơ có cánh

Nam Chính lúc ấy hai mươi ba tuổi. Cái tuổi mà người ta vẫn còn tưởng rằng một trái tim đẹp sẽ cứu được thế giới. Hắn không phải dạng giỏi giang khét tiếng gì, cũng chẳng giàu có, không có xe hơi hay nhà cao cửa rộng. Nhưng hắn có cái mà ít người còn giữ được: lòng tin. Tin vào tình yêu. Tin vào công lý. Tin vào việc làm điều đúng đắn.

Hắn tin vào những điều tốt đẹp như một thằng khờ tin vào chuyện cổ tích. Tin đến mức hắn chịu đựng. Hắn bỏ qua những lần người khác chửi bới. Hắn tha thứ cho kẻ nói xấu sau lưng mình. Hắn nhường ghế xe buýt, hắn cho tiền ăn xin, hắn cười với người lạ dù có ngày hôm đó hắn vừa bị đá đít khỏi một cuộc phỏng vấn việc làm. Hắn nghĩ nếu mình đối xử tốt với đời, thì đời sẽ đối xử tốt lại.

Và rồi hắn gặp con bé đó.
Người đầu tiên. Người khiến hắn nghĩ rằng, “À, hóa ra tình yêu có thật.”

Nó có mái tóc ngang vai và đôi mắt khiến người ta muốn đâm đầu vào tường mà vẫn thấy vui. Nó nói chuyện như thể cuộc sống là một trò đùa thú vị, và hắn – thằng khờ 23 tuổi – là người may mắn được nghe kể chuyện. Hắn đèo nó qua những con đường bụi bặm, ăn bún bò ngoài vỉa hè, nghe nó kể về giấc mơ du học hay mở tiệm trà sữa nhỏ. Hắn nhìn nó như một đứa trẻ nhìn ngọn hải đăng giữa cơn bão. Một niềm hy vọng.

Cho đến khi nó đi.

Một câu chia tay. Một đoạn giải thích.
Sau đó là một bài đăng trên Facebook: nó và một thằng công tử, đeo kính đen, lái SH, check-in ở quán bar có giá một ly bằng cả tuần hắn làm thêm.

Hắn ngồi co người trong căn phòng trọ 12 mét vuông, tường mốc, quạt kêu như sắp chết. Hắn cầm lon bia rẻ tiền, hút điếu thuốc đầu tiên trong đời. Hắn chưa từng hút thuốc trước đó, vì nghĩ là không tốt cho sức khoẻ. Nhưng khi lòng ngực như bị đâm mười nhát dao, ai còn quan tâm tới sức khoẻ?

Hắn không khóc. Chỉ ngồi lặng. Lặng tới mức nghe được tiếng thở của chính mình.
Đêm đó, hắn không ngủ. Hắn ngồi từ chạng vạng đến sáng, ngẫm nghĩ về tất cả những gì hắn tin tưởng. Rồi hắn vẫn tự an ủi mình: “Có lẽ chỉ là sai người thôi. Mình vẫn đúng khi tin vào yêu thương. Cứ sống tốt sẽ gặp đúng người thôi.”

Hắn vẫn chưa gãy.
Chỉ sứt một chút.
Lòng tốt của hắn bị cắt đi một miếng. Nhưng hắn lấy băng vết thương dán lên, tự vỗ về:
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

Và rồi hắn lao vào đời với tâm thế của một người hùng chưa được công nhận. Hắn giúp đỡ bạn bè, nhưng đứa đang gặp khó khăn, nợ tiền. Hắn bênh vực những kẻ yếu. Hắn viết những dòng caption đầy lạc quan và chân thành, như thể mỗi con chữ là một viên gạch xây nên cái thế giới tử tế hắn đang cố tạo.

Ai cũng khen hắn. Nói hắn thật thà tốt bụng.
Cũng chính những người đó, sau này, sẽ là kẻ đầu tiên đâm sau lưng hắn.

Hắn chưa biết.
Chưa biết rằng chính cái ảo tưởng làm người tốt sẽ khiến hắn trở thành kẻ phản diện.

Tuổi 23, hắn vẫn còn mơ.
Mơ về một thiên hạ đáng sống, nơi người tốt sẽ thắng.
Mơ về một tình yêu không phản bội, một sự nghiệp chính trực, một thế giới có thể thay đổi nếu đủ cố gắng.

Và rồi định mệnh mỉm cười, rút con dao bén nhất ra khỏi túi áo.
Chờ đúng lúc để đâm.

Mọi bi kịch đều bắt đầu bằng một giấc mơ đẹp.
Và Nam Chính là một trong những kẻ mộng mị nhất trong thế giới loài người.

Chương 2: Những nhát dao đầu tiên

Hắn không nhớ rõ lần đầu bị đâm sau lưng là khi nào. Có thể là khi thằng bạn thân — cái thằng mà hắn từng mượn tiền để đi chơi với gái — quay sang nói với người khác: “Thằng đó ngu lắm, tốt nhưng mà ngáo, không thực tế.”
Hoặc có thể là khi hắn mở ví ra giúp một ông anh mua điện thoại tặng sinh nhật con trai, để rồi nghe chính thằng cha đó bơm xấu hắn sau lưng: “Thằng này sống gian lắm.”

Dù là lần nào đi nữa, thì cảm giác đều như nhau. Cay và đắng.

Hắn bắt đầu lặng hơn. Ít nói hơn. Nhưng vẫn còn giữ một chút gì đó gọi là lòng tin. Hắn vẫn nghĩ: “Không phải ai cũng vậy. Có thể mình chỉ chọn nhầm người.”
Một lần, hai lần, ba lần. Mỗi lần đều lấy một phần của hắn đi.

Hắn không nhận ra điều đó ngay.
Chỉ biết mình dần thay đổi.
Ít cười hơn.
Uống nhiều hơn. Hút nhiều hơn.
Lúc đầu chỉ là vài lon bia sau giờ làm, rồi chuyển sang rượu sim, rồi có lúc ngồi một mình với chai vodka rẻ tiền như một ông già thất nghiệp.

Người khác nhìn vào bảo hắn là thằng thất bại.
Hắn thì gọi đó là “quá trình tỉnh mộng.”
Bởi càng tỉnh, hắn càng thấy thế giới này là một cái chợ.
Kẻ mạnh thì hét giá. Kẻ yếu thì bị ép giá.
Còn người tử tế… thì chết đói.

Bạn bè bắt đầu thành danh. Kẻ mua xe, kẻ đi nước ngoài.
Hắn thì vẫn loay hoay với cái niềm tin đã gãy mất chân.
Có đứa rủ hắn tham gia mấy trò làm ăn kiểu “chốt đơn hộ, ăn hoa hồng”, “đầu tư không rủi ro”.
Hắn từ chối.

Vì hắn vẫn còn chút đạo đức.
Chút ý thức.
Chút niềm tin vào việc không nên làm điều sai.

Và rồi chính những đứa đó quay lại cười hắn:
“Muốn giàu mà còn sống như thằng phật online, ai mà chơi nổi.”

Lúc đó, hắn thấy lòng mình lạnh như đá cục trong ly cafe sữa.
Không giận.
Không buồn.
Chỉ im.

Im như một xác chết chưa chôn.
Hắn hiểu ra:
Không ai quan tâm mày sống tốt thế nào, nếu mày nghèo.
Không ai tôn trọng mày vì đạo đức, nếu mày không có quyền lực.
Và không ai yêu mày thật lòng, nếu mày không thể cho họ cái gì đó.

Tình yêu đầu là cú đấm vào tim.
Những nhát dao sau là bài học về nhân tính.

Và như một con thú bị dồn vào góc, hắn bắt đầu tự hỏi:
“Liệu làm người xấu… có thật sự xấu?”

Đó là lần đầu tiên ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu hắn.
Nhỏ như tia lửa.
Nhưng đủ để đốt cháy cả khu rừng trong lòng.

Câu hỏi đó sẽ còn quay lại.
Lặp đi lặp lại, như tiếng muỗi vo ve trong đầu kẻ mất ngủ.
Hắn chưa trả lời.
Nhưng một phần hắn đã biết trước kết cục rồi.

Một thằng như hắn — tin vào công lý, yêu người hết lòng, giúp người vô điều kiện — rồi sẽ bị chính cái thế giới mà hắn muốn cứu đạp xuống bùn.

Và hắn bắt đầu uống nhiều hơn, hút nhiều hơn, cười ít hơn, nhìn người khác bằng ánh mắt của một kẻ từng yêu, từng tin, và từng chết.

Nam Chính — tuổi 24 — sống như một thằng ma không mộ.
Một thằng đi lạc giữa thành phố đông đúc, nơi ai cũng đeo mặt nạ, và sự tử tế là một trò cười đắt giá.

Chương 3: Vĩnh biệt tình yêu lần thứ hai

Khi hắn gặp cô gái thứ hai, hắn đã nghĩ mình đủ tỉnh táo.
Không còn cái kiểu si mê ngu ngốc như thời 23.
Không còn nghĩ yêu là hiến thân như chó ngoan chờ chủ vuốt ve.
Hắn đã từng đau.
Từng nhậu đến nôn ra nước mắt.
Từng ngồi giữa đêm, mắt trừng trừng nhìn trần nhà, tự hỏi: “Tại sao lại là tao?”
Nên hắn tưởng mình khôn hơn.

Sai.

Con bé ấy khác hoàn toàn.
Không phải loại yêu vật chất hay sống ảo.
Nó đọc sách. Biết nghe. Biết im lặng khi hắn cần yên.
Một đêm mưa, nó ngồi co ro trong quán vỉa hè cùng hắn, chờ tới khi cơn say qua đi.
Hắn nhìn nó mà nghĩ:
“Mẹ kiếp, có khi đây là người cuối cùng. Nếu lần này sai nữa, thì thôi… khỏi yêu luôn.”

Hắn yêu nó bằng thứ tình cảm dè dặt, như người từng bị phỏng mà vẫn muốn đốt lửa.
Không bộc phát. Không vồ vập.
Chỉ là những cái nắm tay lặng lẽ, những buổi chiều chở nhau đi ăn mà không cần nói nhiều.
Nó khiến hắn tin một chút vào thế giới.
Một chút thôi.
Như liều morphin cho thằng sắp chết.

Hắn kể hết cho nó nghe.
Chuyện cũ. Vết thương. Những ngày muốn tự kết thúc tất cả.
Nó nghe, gật đầu, ôm hắn.
Không hứa gì.
Chỉ nói một câu:
“Có em ở đây.”

Vậy mà sáu tháng sau, nó bỏ đi.
Không báo trước.
Không nhắn tin.
Chỉ để lại cái tin nhắn nguội lạnh: “Xin lỗi, em cần một người bình thường, ổn định. Thế giới quan của anh, nó cứ lạ lạ thế nào ấy”.
Hắn cười. Cười như điên trong căn phòng trọ tối om.
Rồi đập cái ghế gãy chân vào tường cho đến khi tay rướm máu.

Lại nữa.
Cũng là hắn.
Cũng là tình yêu.
Cũng là vết cắt cũ, lần này rạch sâu thêm.

Nhưng điều khác là, hắn không buồn quá lâu nữa.
Chỉ thấy trống.
Như một cái thùng đã vắt cạn.

Đêm đó, hắn viết trong cuốn sổ tay, thứ mà giờ đây là nhật ký tử đạo của lòng tin:

“Người ta sẽ yêu mày khi họ cần,
rời đi khi mày trở thành gánh nặng.
Và họ sẽ không bao giờ cảm thấy có lỗi.

Tình yêu là một món nợ không giấy tờ.
Mày trả trước.
Họ quỵt sau.”

Sau lần đó, hắn không yêu nữa.
Không phải không có ai theo đuổi.
Không phải không cô nào đẹp.
Chỉ là hắn nhìn thấy trước kết cục.
Và hắn không còn đủ ngu để nhảy vào một cái hố mà hắn từng ngoi lên từ đó.

Hắn bắt đầu nhìn phụ nữ bằng ánh mắt khác.
Không còn thấy họ là thiên thần.
Chỉ là những kẻ chơi một trò chơi khéo léo.

Cũng từ đó, hắn thay đổi.
Không rõ ràng, không bộc phát.
Chỉ là những quyết định nhỏ.

Không giúp ai nữa, nếu không được lợi.
Không tin ai nữa, tất cả là giao dịch.
Và, không yêu ai nữa.

Hắn không nói ra.
Chỉ ghi nhớ.

Và thế là một phần cuối cùng của hắn — cái phần trong sáng cuối cùng còn sót lại —
chết đi lặng lẽ.
Không ai đến dự đám tang.
Chỉ có hắn, và nụ cười lạnh như thép:

“Không có anh hùng nào sống sót.
Chỉ có kẻ phản diện đã sống đủ lâu để hiểu quy luật.”

Nam Chính — tuổi 25 —
Vĩnh biệt tình yêu.
Vĩnh biệt chính mình.

Chương 4: Khúc ca cuối của chính nghĩa

Năm 26 tuổi, hắn thôi tin vào người.
Không còn tin vào bạn. Không còn tin vào tình.
Chỉ còn lại một niềm tin duy nhất — vào định mệnh bản thân.

Công việc của hắn lúc ấy là một thứ gì đó nửa vời — làm thuê cho một công ty truyền thông, viết content cho mấy sản phẩm rác rưởi bán online. Hắn biết rõ mình đang tiếp tay cho trò lừa, nhưng vẫn làm. Vì tiền. Vì mấy đồng lương còm. Vì còn phải sống.

Những ngày đầu, hắn vẫn còn phản kháng. Gửi mail phản biện sếp, tranh luận với đồng nghiệp, nói về đạo đức nghề nghiệp, về “giá trị thực của sản phẩm”, về sự tử tế trong kinh doanh.
Lúc đó, trong đầu hắn vẫn còn một chút gì đó hồi tuổi 23. Một giọng nói: “Mình có thể thay đổi môi trường này, từng chút một.”

Lũ kia nghe hắn nói, gật gù, rồi sau lưng gọi hắn là “thằng ngu ngây thơ”.
Sếp cười khẩy, vỗ vai:
“Ở đời, ai sống bằng đạo đức thì chết đói thôi em.”
Rồi tăng lương cho đứa mới vào vì nó chịu cởi áo livestream bán thuốc giảm cân.

Hắn đứng giữa cái văn phòng máy lạnh lạnh ngắt ấy, nghe tiếng gõ phím lách cách như tiếng đóng nắp quan tài. Quan tài chôn cái gọi là lý tưởng.
Thế là hắn im.

Không tranh luận nữa.
Không cố gắng nữa.
Chỉ làm việc như một cỗ máy mất nhân tính, viết bài như vẩy dao vào mặt đám khách hàng ảo tưởng, cười mỉm khi bị bóc phốt.

Hắn biết mình đang dối trá.
Nhưng giờ thì sao?
Ai không dối trá?
Chính nghĩa là gì, khi mọi người đều sống bằng sự dối trá trơn tru?

Hắn từng muốn làm một người tốt giữa xã hội thối nát.
Nhưng xã hội ấy đâu cần người tốt.
Xã hội ấy cần kẻ biết cúi đầu đúng lúc, biết im lặng trước cái sai, biết nịnh đúng người và cười đúng lúc.
Người tốt là loại rác khó xử lý nhất.
Nên người ta sẽ tìm cách vứt hắn đi.

Và hắn tự hỏi:
Nếu cả hệ thống này là sai…
thì làm người đúng, liệu có nghĩa gì?

Một đêm mưa, hắn ngồi uống một mình. Quán nhậu lề đường, ánh đèn vàng vọt, bàn nhựa lỏng lẻo. Một ông già kế bên hắn nói:
“Chính nghĩa à?
Hồi trẻ tao cũng tin.
Giờ tao chỉ tin vào cái ly này.
Uống vô là ấm bụng. Thế là đủ.”

Hắn nghe mà cười như chưa bao giờ được cười.
Thế là đủ.
Không cần đúng. Không cần thật.
Chỉ cần sống sót.

Sáng hôm sau, hắn nộp đơn nghỉ việc.
Không phải vì muốn tìm nơi tử tế hơn.
Mà vì hắn đã quyết — từ nay trở đi, không làm việc gì mà không có lợi.
Không sống theo chuẩn mực nào mà người khác đặt ra.
Không cứu ai nữa.

Hắn đốt cuốn sổ ghi những triết lý nhân văn cũ.
Từng trang từng trang cháy lên,
như xác một người hùng chết từ lâu,
chỉ là chưa kịp chôn.

Nam Chính — tuổi 26 —
Chính nghĩa chết đêm qua.
Hắn không buồn khóc.
Chỉ rót thêm một ly,
uống cạn,
và cười như một kẻ chuẩn bị trở thành quái vật.

Chương 5: Lần đầu hắn phản đòn

Tuổi 27, Nam Chính không còn là cái bóng của chính mình nữa.
Hắn trở nên sắc như dao cạo, lạnh như thép trong ngăn đá, và im lặng như một tay bắn tỉa đang chờ mục tiêu thò đầu ra khỏi boong-ke.

Thằng bạn cũ nhắn tin xin giúp đỡ — cái thằng từng mượn tiền rồi biến, từng gọi hắn là “con chó trung thành với ảo tưởng.”
Nó bảo đang kẹt, cần người kéo.
Hắn đọc tin nhắn, châm điếu thuốc, rồi…
gửi lại một dấu chấm hỏi.

Nó tưởng hắn vẫn như xưa — hiền, tử tế, ngây thơ.
Nó không biết rằng thằng ngây thơ đó đã chết, bị vứt xác ở một đêm mưa trên cái cầu hoang mé cuối thành phố, nơi hắn từng đứng nhìn dòng nước cuốn trôi hết những gì hắn từng tin.

Hắn bảo:
“Tao giúp. Nhưng bây giờ tao bảo gì mày phải làm theo tao. Không hỏi. Không lằng nhằng.”
Nó gật đầu.

Và lần đầu tiên, hắn trở thành người điều khiển.
Không còn là thằng chạy loanh quanh gỡ bom cho người khác.
Lần này, hắn cài bom. Và đợi xem ai nổ đầu tiên.

Hắn dựng lên một dự án ponzi nhỏ — vẻ ngoài tử tế, bên trong là đường dây hút máu nhà đầu tư ngu dốt bằng những slide đầy mùi đạo đức giả.
Hắn biết cách nói chuyện. Biết cách tỏ ra thấu hiểu nỗi đau người khác.
Biết cách nhìn thẳng vào mắt người ta và nói dối mà không chớp mi.
Tất cả những bài học hắn từng học trong đau đớn — giờ là đạn trong băng súng của hắn.

Và lạ thay, lần này… hắn thắng.

Tiền đổ về.
Lũ từng coi thường hắn quay lại nịnh bợ.
Cô người yêu cũ like story hắn đi Dubai.
Sếp cũ gửi lời mời hợp tác.
Mọi thứ đảo chiều.
Mọi thứ đều nằm dưới gót giày hắn.

Và khi hắn nhìn mình trong gương, hắn chẳng thấy gì ngoài một thằng đàn ông đang mỉm cười.
Không phải nụ cười hạnh phúc.
Mà là nụ cười của một kẻ từng chết, nay sống lại — và mang theo thù hận.

Hắn vẫn chưa ác.
Chỉ là hắn không tốt nữa.
Hắn giúp ai thì phải có giá.
Hắn chơi với ai thì người đó phải sợ mất hắn.

Không còn ai dám đâm sau lưng hắn nữa,
vì hắn luôn là người cầm dao trước.

Và đó là lúc hắn nhận ra một điều:
Làm người tốt chỉ khiến mày trở thành bia tập bắn.
Làm kẻ xấu giúp mày trở thành kẻ bắn phát đầu tiên.

Tối hôm đó, hắn lên sân thượng, nhìn xuống thành phố sáng đèn như ổ kiến lửa.
Gió thổi.
Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay.

Hắn nhếch môi, lẩm bẩm:

“Chúng mày từng muốn tao gục.
Bây giờ tao đứng đây.
Và tao không quên một đứa nào.”

Nam Chính — tuổi 27 —
lần đầu hắn không đợi ai cứu.
Vì giờ đây, hắn là cơn bão.
Không ai cản được.
Và hắn cũng chẳng muốn dừng lại nữa.

Chương 6: Cười giữa địa ngục

Tuổi 28, Nam Chính bắt đầu hiểu cái cảm giác mà người ta gọi là “ngồi trên đống vàng nhưng ngủ dưới địa ngục”.
Tiền nhiều.
Người theo nịnh hắn như ruồi bu đống mỡ.
Đàn bà tự động bò đến giường hắn như những con đỉa đói hút máu.
Nhưng đêm xuống, khi tất cả đã tắt, khi rượu cạn, nhạc im, đàn bà ngủ,
hắn nằm đó… trần truồng như sự thật,
và thấy mình rỗng như lon bia rỗng dưới gầm bàn.

Không phải vì hắn hối hận.
Không còn cảm giác đó trong tim hắn nữa.
Tim hắn giờ không đập vì yêu,
mà vì máu cần lưu thông để tiếp tục chiến đấu.

Hắn chỉ thấy trống.
Trống vì tất cả những gì từng khiến hắn vui,
bây giờ đều không còn vị.

Ngày xưa, một câu nói chân thành từ ai đó có thể khiến hắn rưng rưng.
Bây giờ, một lời khen cũng chỉ như tiếng ruồi bay.
Ngày xưa, một bữa cơm đơn giản với người yêu cũ khiến hắn xúc động như phim Pháp.
Bây giờ, hắn ăn bò Wagyu mà không cảm được miếng nào tan trong miệng.

Tâm hắn chai như mặt đường giữa hè Sài Gòn.
Hắn sống — không phải để yêu, mà để giành giật.
Không phải để xây, mà để phá.
Không phải để mơ, mà để thao túng giấc mơ của người khác.

Một thằng đàn em hỏi hắn trong một buổi nhậu:

“Anh thấy cô đơn không?”

Hắn cười.
Rót thêm rượu, mắt nhìn đứa nhỏ như nhìn con chó vừa học xong lệnh ngồi.

“Cô đơn là cái giá của việc đứng trên tất cả tụi bây.
Mà tao trả được giá đó. Không sao.”

Mỗi ngày, hắn tỉnh dậy như bước ra khỏi hầm mộ.
Không có ánh sáng.
Chỉ có mệnh lệnh.
Phải làm gì hôm nay để mạnh hơn, giàu hơn, đáng sợ hơn hôm qua.

Hắn không còn hỏi “Liệu có nên”.
Chỉ hỏi: “Làm sao đập được thằng đó?”
Không còn ai là đồng minh.
Chỉ có kẻ có ích và kẻ không còn cần thiết.

Đứa nào phản hắn — hắn chơi chết.
Đứa nào trung thành — hắn dùng đến khi mục.
Đứa nào dám yêu hắn thật lòng — hắn tìm thêm những đứa khác.

Hắn đã thành thứ mà hắn từng căm ghét:
Một kẻ không cảm xúc.
Một cỗ máy bọc da người.
Một con quái vật mặc áo sơ mi trắng,
ngồi giữa văn phòng sang trọng,
cười với đối tác,
và nuốt từng lời nói dối như cơm trưa.

Mọi người gọi hắn là “ông chủ”.
Lũ đàn bà gọi hắn là “bad boy đáng ghét”.
Còn hắn, khi một mình trước gương, chỉ thì thầm:

“Tao là kết quả của những gì tụi bây đã làm.
Đừng trách tao ác.
Tao từng tử tế.
Và tụi bây đã giết chết cái tử tế đó từng chút một.”

Nam Chính — tuổi 28 —
không còn tim.
Không cần lý tưởng.
Không muốn yêu.
Chỉ còn khói thuốc, rượu mạnh,
và nụ cười nhạt khi nhìn người khác đau đớn
vì những thứ hắn từng đau.

Cười giữa địa ngục —
đó là cách hắn sống.
Và từ giờ… là cách hắn thắng.

Chương 7: Chết trong im lặng, sống lại như quái vật

Nam Chính bước sang tuổi 29 trong một căn hộ trên cao, cách mặt đất gần ba mươi tầng, nhìn xuống thành phố mà hắn từng chết hụt hàng chục lần.
Không có bánh kem.
Không có lời chúc.
Chỉ có ly rượu đầy và một tiếng thở dài khô khốc.

Lúc đó, hắn nhận ra một điều — hắn không còn cảm xúc.
Không vui, không buồn, không hận, không yêu.
Chỉ là một bộ máy đã được lột da, thay ruột bằng dây đồng, thay tim bằng một cục đá nguội tanh.

Có cô gái trẻ mới vào công ty, mắt sáng, miệng cười, nói năng lễ phép như sách đạo đức tiểu học.
Nó nhắc hắn về một người. Một người từng nói: “Có em ở đây.”
Giọng nói đó vẫn còn ám hắn mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt lưng, bàn tay siết chặt vô thức như đang níu giữ cái gì đó đã tan biến từ kiếp trước.

Nhưng hắn không cho phép mình nhớ lâu.
Hắn gõ bàn.
Mặt lạnh như tiền.
Ra lệnh.
Đè bẹp mọi cảm giác vừa nhú mầm như cỏ non mọc trên vết thương cũ.

Tình yêu giờ là mối đe dọa.
Lòng tốt là ung thư giai đoạn cuối.
Và hắn, là kẻ đã sống sót sau khi cắt bỏ mọi khối u còn mang hình người.

Một đêm, hắn ngồi một mình trên sân thượng, uống cạn cả chai Ballantine’s như đang uống nước lọc.
Mưa bắt đầu rơi.
Trời không giông, nhưng tâm hắn thì tối đen như đáy cống.

Hắn nhìn xuống bên dưới.
Đèn xe, người đi, tiếng còi.
Tất cả giống nhau như một đoạn video tua lại, lặp mãi.

Hắn nhớ lại năm 23, cái thằng ngu ngốc từng muốn thay đổi thế giới.
Muốn làm người hùng.
Muốn yêu một người đến chết.
Muốn cứu lấy mọi ai đang chìm.

Bây giờ, nếu gặp lại thằng đó, hắn sẽ tát cho nó một cú.
Không vì giận.
Chỉ vì thương hại.

Rồi hắn sẽ cúi xuống, thì thầm vào tai thằng nhóc ấy:

“Chết đi, cho sớm.
Sống để làm gì, khi mày không sẵn sàng trở thành quái vật.”

Nam Chính đứng dậy.
Mưa ướt vai áo hắn.
Gió lùa qua những vết nứt trong lòng, không còn cảm thấy lạnh nữa.
Chỉ thấy trống.
Một khoảng trống vĩnh viễn.

Đó là lúc hắn biết:
Hắn đã chết từ lâu.
Chỉ là chưa ai tổ chức tang lễ.

Nam Chính — tuổi 29 —
một cái xác biết đi, có danh tiếng, có tiền, có quyền…
nhưng không còn linh hồn.
Và đó, là phiên bản mạnh nhất của hắn từ trước tới nay.

Một con quái vật sinh ra từ chính nghĩa bị giết và tình yêu bị phản bội.
Một con thú, học cách mang mặt người.
Và cười khi cần thiết.

Chương 8: Luật chơi mới

Tuổi 30.
Người ta gọi đó là cột mốc.
Một chương mới. Một cuộc đời mới.
Một số đếm tròn khiến người ta tự lừa mình rằng có cái gì đó sẽ thay đổi.

Với Nam Chính, 30 không có gì thay đổi cả.
Không phép màu.
Không giác ngộ.
Chỉ thêm một lý do để cười lạnh vào mặt thế giới.

Sáng sinh nhật, hắn nhận được một hộp quà.
Không tên người gửi.
Bên trong là cuốn sách cũ: Những người khốn khổ của Victor Hugo.
Trang đầu có viết tay: “Em tin anh vẫn là người tốt.”

Hắn gập sách lại, quăng vào thùng rác.
Mắt không đổi sắc.
Tim không đập nhanh.
Nếu là hắn của ngày xưa, có khi sẽ ngồi lật từng trang, bật khóc.
Nhưng cái thằng “người tốt” đó đã bị chôn sống dưới hàng trăm cú đâm, bị nước mắt phản bội rửa trôi mặt mũi, và cuối cùng, bị chính hắn kết liễu bằng một tràng cười.

Tuổi 30, hắn không còn chơi trò “tìm người thật lòng”.
Hắn chơi trò khác — luật của hắn.

Hắn không đến những buổi họp đông người.
Hắn ngồi sau màn, kéo dây.
Không ai thấy mặt hắn, nhưng mọi quyết định đều in dấu tay hắn trên từng con số, từng vụ sa thải, từng cú đổi chiều thị trường.

Hắn không cần nổi tiếng.
Chỉ cần quyền lực.
Thứ quyền lực im lặng, không màu, không hình… nhưng làm người khác nghẹt thở.

Một cô gái siêu mẫu từng hỏi:

“Anh sống kiểu đó, không thấy buồn à?”

Hắn rít thuốc, mắt nhìn trân vào màn hình máy tính đang load giá cổ phiếu:

“Buồn là gì? Một loại xa xỉ à?”

Với hắn, cảm xúc là bệnh.
Lòng trắc ẩn là virus.
Tin người là ung thư.

Và hắn đã tự triệt sản tâm hồn mình từ lâu.
Không còn cái gì có thể trói hắn lại nữa.

Một đối tác nữ tìm cách quyến rũ hắn để moi thông tin.
Trò cũ. Mặt đẹp. Vòng eo thon. Giọng nói ngọt như xi-rô.
Hắn dẫn cô ta lên phòng, rót rượu, ngủ với cô ta như một cơn gió đi qua cánh đồng.
Sáng hôm sau, trước khi cô kịp mở miệng nói lời yêu, hắn đã bảo thư kí vào đuổi cô ta ra ngoài như dọn rác sau một buổi vui vẻ.

Không giận.
Không hằn học.
Chỉ là cảnh báo.
Rằng hắn không còn là người.
Hắn là hệ thống phòng thủ.
Một boong-ke cảm xúc.

Tuổi 30, hắn không còn tìm kiếm công lý.
Hắn là công lý.
Không theo kiểu tòa án — mà theo kiểu mafia.
Hắn không hỏi ai đúng, ai sai.
Hắn chỉ hỏi: “Ai có lợi cho tao?”

Thế giới là một cái sòng.
Người chơi cứ đến rồi đi.
Kẻ thắng là kẻ không bao giờ đặt hết cược vào bất kỳ ai.

Và hắn,
chính là nhà cái.

Nam Chính — tuổi 30 —
lập lại luật chơi.
Và lần này, hắn không quan tâm ai khóc,
ai bỏ đi,
ai chết.

Vì luật duy nhất còn lại,
là:
“Luật của tao.”

Chương 9: Hắn và gương mặt Chúa

Có một ngày, giữa những ngày,
một người đàn ông ăn mặc như thầy tu đến tìm Nam Chính.
Gõ cửa phòng hắn bằng ba tiếng cộc cộc — không mạnh, không nhẹ —
nhưng đủ khiến hắn tạm ngừng viết email cancel một thằng CEO vì nói trái ý hắn.

“Anh là Nam Chính?”
“Ừ.”
“Tôi là người của nhà thờ. Có người muốn nhờ tôi chuyển cho anh một lá thư.”

Lá thư là của người yêu cũ hắn.
Người mà hắn đã không gặp từ năm 25 tuổi.
Nét chữ run run, kể rằng nó sắp cưới chồng.
Và rằng nó nhận ra vẫn luôn yêu Nam Chính.

Hắn không đọc hết. Con dở người.
Hắn đốt thư.

“Yêu?”
Hắn cười.
Cười như thể ai đó vừa kể một câu chuyện cổ tích bằng dao găm.

Hắn từng muốn là người tốt.
Nhưng người tốt thì chết.
Còn hắn thì sống.
Lâu. Và mạnh.

Người đàn ông kia vẫn đứng đó.
Nhìn hắn bằng đôi mắt buồn như gương mặt của Chúa.
Hắn không thích ánh mắt đó.
Vì trong thoáng chốc,
hắn thấy chính mình ngày xưa —
thằng ngu 23 tuổi,
đôi mắt đỏ hoe, tay cầm sách triết, tin vào một thế giới màu hồng.

“Anh có hối hận không?”
Người kia hỏi.

Nam Chính không trả lời.
Chỉ lấy bật lửa.
Châm thuốc.
Khói phả ra như câu chửi.

Hối hận?
Là gì?

Hắn đứng dậy, bước ra ban công.
Thành phố dưới chân hắn vẫn đông,
vẫn ồn ào,
vẫn sống như thể chẳng ai quan tâm ai vừa chết.

Hắn đã giết chính mình từ rất lâu.
Giết từng phần.
Từng mảnh.
Từng niềm tin.
Từng nụ cười.

Giết xong, hắn nhét xác vào vali,
kéo đi khắp thế giới,
đặt nó cạnh giường ngủ,
và mỗi sáng nhìn vào đó để nhớ:
“Không được quay lại.”

Người đàn ông lặng lẽ rời đi.
Không nói thêm.
Không khuyên răn.
Không rao giảng.

Còn hắn, đứng đó,
mắt nhìn ánh đèn xa xa như chờ một vụ nổ,
nhưng trong lòng chỉ có một câu vang lên như tiếng trống chùa đập vào sọ:

“Mình vẫn còn sống…
nhưng mình đã chết lâu rồi.”

Nam Chính — giờ đây không còn là người,
cũng không là quỷ.
Hắn là di sản của phản bội,
là tác phẩm điêu khắc từ nước mắt và dao găm.

Và kẻ nào còn tin hắn có thể quay đầu,
chắc hẳn vẫn còn mang trong mình trái tim của Phật.
Trái tim mà hắn đã móc ra từ lâu,
ném xuống đất,
và giẫm nát.

Chương 10: Kết cục của một thằng phản diện

Một đêm, giữa tháng Mười Một, trời không lạnh mà tim hắn thì buốt.
Hắn ngồi một mình trong căn penthouse lặng như mộ đá,
trước mặt là ly rượu cạn,
sau lưng là cả một đế chế.
Hắn có tất cả.
Tiền.
Quyền.
Danh.
Và nỗi cô độc dày như sương đọng trên cửa kính.

Điện thoại rung.
Một tin nhắn từ số lạ:
“HPBD, chàng trai hay mơ mộng”

Hắn nhìn dòng chữ đó như nhìn di tích từ kiếp trước.
Có thể là nhỏ người yêu thứ hai,
cũng có thể là một đứa bạn cũ —
kẻ cuối cùng từng gọi hắn là “anh em”
mà không chờ điều kiện kèm theo.

Hắn bỏ điện thoại xuống.
Không nhắn lại.
Không đi.
Chỉ châm thuốc.
Ngồi đó.
Im như đá.

Ngoài kia thành phố vẫn sáng.
Đèn vẫn nhấp nháy như đồ chơi trẻ con.
Lũ người vẫn cười.
Vẫn yêu.
Vẫn phản bội.

Và hắn, một thằng từng tin vào điều tử tế,
từng mơ trở thành người hùng…
giờ đây ngồi giữa tất cả vinh quang mà hắn từng nghĩ sẽ làm hắn hạnh phúc,
nhưng không còn cảm giác gì ngoài một cơn buồn ngủ kéo dài suốt cả năm.

Hắn tự hỏi — nếu có thể quay lại năm 23…
nói gì với thằng nhóc đó?

“Đừng yêu?”
“Đừng tin?”
“Đừng cố trở thành người tốt?”

Hay là…
“Cứ ngu một lần cho đáng.”

Hắn không biết.
Không ai biết.
Không ai thật sự sống sót sau khi bị chính mình phản bội.

Gió ngoài cửa sổ lùa vào, thổi tắt điếu thuốc hắn đang cầm.
Hắn để yên.
Không châm lại.

Đôi mắt nhắm lại.
Không vì mệt.
Chỉ vì đã quá lâu hắn không thấy gì đáng để mở mắt.

Và hắn ngủ.
Lần đầu tiên sau nhiều năm,
không mơ.
Không ác mộng.
Không hình bóng người cũ,
không tiếng súng,
không sự phản bội.

Chỉ có một màu đen mượt như nhung.
Êm.
Lặng.
Và vô tận.

Sáng hôm sau, thứ ký vào phòng, gọi mãi không thấy hắn dậy.
Người ta tìm thấy hắn ngồi như tượng,
mắt nhắm, tay còn cầm điếu thuốc đã tắt,
gương mặt không buồn, không vui —
chỉ có sự bình yên kỳ lạ
của một thằng đàn ông đã đi hết con đường của mình.

Trên bàn, chỉ còn một mảnh giấy:

“Tôi từng mơ.
Từng yêu.
Từng thật thà.
Và từng sống như quái vật để tồn tại.
Nhưng thôi thế là đủ rồi.”

Nam Chính — kẻ từng muốn làm người ành hùng,
đã chết nhiều lần, trên con đường trở thành phản diện.
Và trước khi hắn thật sự chết,
không ai nhận ra,
vì hắn đã biến mất từ lâu
trong lòng của chính mình.

Một cái kết không có anh hùng.
Không có sự chuộc lỗi.
Chỉ có sự thật:

Người tốt không thắng.
Kẻ ác không hạnh phúc.
Ai cũng thua.
Chỉ là ai ngã xuống trước.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top