Nam Chính Và Bàn Cờ Tình Yêu

Chương 1: Gặp gỡ và bản năng của một kẻ đi săn

Nam Chính không tin vào tình yêu, ít nhất là không theo cái cách mà người ta vẫn tin. Tình yêu với hắn chỉ là một trò chơi, một ván bài có kẻ thắng người thua. Kẻ thắng được tất cả, còn kẻ thua chỉ có thể nguyền rủa chính mình.

Ở tuổi ba mươi, hắn là một gã giàu có nhờ cái thứ mà người đời gọi là MMO. Những đồng tiền xanh đỏ nhảy múa trên màn hình, tiền vào tài khoản nhiều đến mức hắn không còn biết tiêu vào đâu cho hết. Nhưng hắn không khoe khoang, không siêu xe, không biệt thự đồ sộ. Hắn sống lặng lẽ, gian xảo, tự xem mình như một con sói già, trốn trong bóng tối và chờ đợi.

Mỗi chiều hắn đều đến phòng gym. Không phải để cơ bắp cuồn cuộn như đám trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết, mà vì hắn thích ngắm nhìn sự yếu đuối, phù phiếm và dễ đoán của con người. Một sở thích bệnh hoạn nhưng cực kỳ thú vị.

Và rồi vào một buổi chiều mưa tháng Năm, hắn thấy cô ta. Một cô bé mười chín tuổi, tên là Thảo. Nàng đẹp theo cách tự nhiên đến hoang dại, tóc buộc cao, ánh mắt trong veo, thân hình mảnh mai nhưng săn chắc. Hắn nhìn cô, cười nhẹ một cái, trong lòng dấy lên một ham muốn tàn bạo.

Hắn muốn chiếm hữu cô gái trẻ này, không phải bằng sự tử tế ngu ngốc mà đám trai trẻ vẫn tin, mà bằng thủ đoạn, bằng mưu lược, bằng cái trí thông minh lạnh lẽo và những cuốn sách mà hắn đã nghiền ngẫm như Kinh Thánh.

Bước đầu tiên luôn luôn là sự quan sát. Robert Greene từng nói: “Kẻ khôn ngoan là kẻ quan sát kỹ càng và im lặng tuyệt đối.” Và Nam Chính luôn ghi nhớ điều này. Suốt một tuần hắn không làm gì ngoài việc lặng lẽ theo dõi từng thói quen, từng bước đi, từng cái liếc mắt vô thức của Thảo trong phòng gym.

Hắn biết cô luôn đến vào khoảng bốn giờ chiều, luôn mang bình nước màu hồng, luôn mặc đồ tập ôm sát cơ thể, và luôn luôn tập một mình ở góc xa nhất, tránh xa đám đông huyên náo.

Ngày thứ tám, hắn quyết định thực hiện bước đi đầu tiên trong kế hoạch tinh vi của mình. Nam Chính đến đúng vào giờ cô xuất hiện, hắn chọn một chiếc máy ngay cạnh cô, bắt đầu tập một cách chậm rãi và bình thản.

Hắn không nhìn cô lấy một lần, không nói một lời, chỉ im lặng hoàn toàn và tỏ ra lạnh lùng hết mức có thể. Hắn nhớ rõ Greene từng viết: “Người ta luôn khao khát những thứ họ không thể có được, càng khó nắm bắt, họ càng muốn chiếm hữu.”

Cuối buổi tập, lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng cô vang lên nhẹ nhàng, có chút ngập ngừng:

“Anh, anh tập xong chưa?”

Nam Chính ngẩng lên, hắn thấy khuôn mặt Thảo đỏ bừng, có vẻ ngại ngùng và hồi hộp. Hắn cười, nhẹ nhàng nói:

“Tôi xong rồi, máy này dành cho em đấy.”

Hắn đứng dậy bước đi, không nói thêm lời nào nữa. Nam Chính biết hắn đã gieo thành công một hạt giống nhỏ vào lòng cô gái trẻ.

Với hắn, cuộc đi săn này chỉ mới bắt đầu. Và hắn đang tận hưởng từng giây phút đầy thú vị.

Chương 2: Bóng tối và nghệ thuật ẩn mình

Nam Chính thích nhất những khoảnh khắc mà con mồi của hắn không hề hay biết gì về nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Cô gái tên Thảo trở thành tâm điểm trong mỗi chiều đến phòng gym của hắn. Nhưng hắn không vội vã, bởi vì một kẻ săn mồi thực thụ không bao giờ hấp tấp. Hắn biết thời gian là bạn, không phải kẻ thù. Càng chờ đợi lâu, con mồi càng mất cảnh giác, càng dễ dàng mắc bẫy.

Ngày qua ngày, Nam Chính thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch: trở thành bóng tối vô hình. Robert Greene từng viết: “Đừng bao giờ quá hiện hữu, hãy luôn giữ một chút bí ẩn. Sự vắng mặt đúng lúc còn đáng giá hơn sự hiện diện liên tục.”

Thế là hắn bắt đầu vắng mặt vài ngày liên tiếp, thậm chí cả một tuần lễ. Mỗi lần hắn trở lại, hắn chỉ đến tập khoảng nửa tiếng rồi biến mất nhanh chóng. Không chào hỏi ai, không nói chuyện với bất kỳ ai, đặc biệt là với Thảo.

Thảo ban đầu không chú ý nhiều. Nhưng theo thời gian, sự bí ẩn và lạnh lùng của hắn trở thành thứ kích thích trí tò mò của cô gái trẻ. Có những buổi chiều, Thảo thấy mình vô thức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng hắn. Nam Chính, với trực giác của một kẻ săn mồi dày dạn kinh nghiệm, hiểu rõ hắn đã bắt đầu khiến con mồi của mình mất kiểm soát.

Hắn mỉm cười, âm thầm tận hưởng cảm giác quyền lực khi khiến một người khác bị ám ảnh bởi chính mình.

Nhưng hắn không ngừng lại đó. Với một kẻ tinh quái như Nam Chính, mọi thứ phải được thực hiện triệt để và hoàn hảo. Hắn tìm hiểu về Thảo trên mạng xã hội, không khó khăn để hắn tìm ra cô bé, với cái tên Thảo Mai và hàng trăm bức ảnh tự đăng. Cô bé thích đọc sách, thích trà sữa, thích mèo con. Thảo có vẻ hơi cô đơn, rất ít bạn bè, thường viết những status đầy tâm trạng.

Hắn quyết định bước sâu hơn một chút vào cuộc sống của cô gái này. Một ngày đẹp trời, hắn ngồi ở góc xa của quán trà sữa cô thường đến. Không phải để gặp trực tiếp, mà để cô vô tình nhận ra hắn, nhận ra sự hiện diện của hắn ở một nơi rất riêng tư và gần gũi với cuộc sống cô.

Và quả thật, cô gái 19 tuổi đầy mộng mơ đã nhận ra hắn. Thảo bối rối, ngượng ngùng nhưng cũng đầy hứng thú khi thấy hắn, gã đàn ông lạnh lùng kỳ lạ, xuất hiện tại một nơi không ngờ tới.

Nam Chính làm ra vẻ không hề nhận thấy cô, hắn chăm chú vào chiếc laptop, tay gõ phím liên tục. Sau khoảng ba mươi phút, hắn đứng lên trả tiền rồi bước ra cửa. Hắn không ngoái lại dù chỉ một lần.

Thảo nhìn theo bóng hắn, cảm thấy có điều gì đó vừa kỳ lạ vừa hấp dẫn về gã đàn ông này. Một gã giàu có bí ẩn, một kẻ lạnh lùng, đầy quyến rũ nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Trong lúc này, Nam Chính cười thầm. Bước đi thứ hai trong cuốn sách của Robert Greene mà hắn đã học thuộc lòng, giờ đã phát huy hiệu quả hoàn hảo. Bóng tối và sự bí ẩn chính là những đồng minh đắc lực nhất của hắn lúc này.

Hắn đã bắt đầu tiến vào tâm trí của Thảo. Và giờ đây, với hắn, con mồi đã không còn đường thoát. Chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chương 3: Khiến người khác làm thay công việc của mình

Nam Chính bắt đầu thích thú với trò chơi hắn tạo ra. Hắn tựa như một đạo diễn đứng sau tấm màn nhung, âm thầm chỉ đạo vở kịch đầy mê hoặc mà chỉ riêng hắn mới biết rõ từng tình tiết. Cô gái trẻ, Thảo, bây giờ không khác gì một nhân vật được hắn nhào nặn và dẫn dắt theo ý muốn.

Hắn nhớ rõ một nguyên tắc kinh điển trong 48 Luật quyền lực:
“Hãy khiến người khác làm việc thay cho mình, nhưng luôn nhận toàn bộ thành quả.”

Nam Chính quyết định đến lúc hắn phải để người khác làm thay công việc, và người đó chính là bạn của Thảo.

Ở phòng gym, hắn nhanh chóng nhận ra một cô bạn gái khác luôn đi cùng Thảo. Cô gái đó là Linh, cũng chừng hai mươi tuổi, luôn ríu rít như một chú chim nhỏ. Linh thích buôn chuyện, thích bàn tán về đủ thứ trên đời, một mẫu người hoàn hảo cho bước đi tiếp theo của hắn.

Nam Chính chọn một buổi chiều yên tĩnh, hắn “vô tình” xuất hiện ngay cạnh Linh khi Thảo chưa đến. Hắn khẽ hỏi một câu bâng quơ nhưng đầy tính toán:

“Hôm nay bạn em không đến à?”

Linh quay sang, mắt sáng rỡ, tò mò hỏi:

“Anh nói ai cơ?”

Nam Chính nhún vai, cười khẩy, một nụ cười lạnh lùng được hắn cố ý tạo ra.

“Cô bé luôn đi với em ấy.”

Linh bật cười, ánh mắt rạng rỡ đầy thích thú trước việc được một gã đàn ông bí ẩn như hắn hỏi han.

“À, Thảo hả? Nó bảo hôm nay bận chút việc, mai mới tới. Mà anh quen Thảo à?”

Nam Chính nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không quen. Chỉ thấy cô ấy hay tập một mình ở góc kia, nhìn khá lạ.”

“Lạ?” Linh tò mò hơn. “Sao anh nghĩ nó lạ?”

Hắn vờ im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

“Nhìn cô ấy lúc nào cũng buồn buồn, kiểu như cô đơn lắm.”

Linh cười lớn, vô tình rơi vào đúng cái bẫy mà hắn đã giăng ra:

“Trời ơi, anh nói đúng quá luôn! Nó là kiểu người sống nội tâm lắm, không thích chia sẻ với ai. Nhưng em thân với nó nên em hiểu, nó thực ra rất tốt, chỉ là hơi khó gần thôi.”

Nam Chính khẽ mỉm cười, hắn đã đạt được thứ mình muốn. Hắn tiếp tục nói nhẹ nhàng, giữ giọng như thể đang quan tâm sâu sắc:

“Ừ, nhìn cô ấy thế thôi, chứ chắc có nhiều người theo đuổi nhỉ?”

Linh lại cười lớn, phẩy tay:

“Cũng có vài người, nhưng toàn kiểu trẻ con ấy mà, Thảo không thích đâu. Thảo nó thích kiểu trưởng thành một chút, chững chạc một chút…”

Nói tới đây, Linh chợt nhận ra hắn đang chăm chú nghe mình kể chuyện, và lập tức đỏ mặt:

“Mà sao em kể với anh mấy chuyện này nhỉ?”

Nam Chính khẽ cười, rồi nhún vai lạnh nhạt:

“Anh cũng đâu có hỏi nhiều, em tự kể thôi mà.”

Hắn đứng dậy bước đi, để lại Linh ngơ ngác đứng nhìn theo. Bây giờ cô gái trẻ này sẽ làm nốt phần còn lại của công việc giúp hắn. Linh sẽ kể với Thảo về gã đàn ông lạ mặt đã hỏi han cô, sẽ nói về hắn theo cách tốt nhất, thú vị nhất, hấp dẫn nhất. Đó chính là thứ hắn mong muốn.

Buổi tối hôm đó, đúng như dự tính, Thảo nhắn tin cho Linh hỏi về hắn, lần đầu tiên chủ động nhắc đến một người đàn ông. Linh hào hứng kể đủ thứ chi tiết về hắn, một gã lạnh lùng bí ẩn, giàu có nhưng chẳng màng quan tâm đến ai.

Nam Chính nằm dài trên ghế sofa, nhấp từng ngụm whiskey và mỉm cười thỏa mãn. Hắn biết rõ rằng từ giờ, Thảo sẽ nghĩ về hắn mỗi đêm trước khi ngủ.

Cuộc săn đã bước sang một giai đoạn mới, nơi con mồi tự nguyện bước chân vào chiếc lưới vô hình hắn đã giăng sẵn. Và hắn, với sự lạnh lùng của một gã thợ săn lão luyện, chỉ cần ngồi đó và chờ đợi chiến thắng ngọt ngào sẽ sớm thuộc về mình.

Chương 4: Trao cho con mồi ảo giác về quyền chủ động

Nam Chính biết rất rõ điều này: Kẻ khôn ngoan nhất không bao giờ thể hiện rằng mình là người điều khiển. Hắn để cho đối phương tin rằng họ mới là người quyết định, họ là người chủ động, còn hắn chỉ là một kẻ tình cờ xuất hiện giữa dòng đời.

Đó là quy luật “Trao cho người khác ảo tưởng kiểm soát” từ cuốn sách chết tiệt mà hắn đã gối đầu giường suốt cả thanh xuân.

Buổi chiều thứ Sáu, hắn chủ động nghỉ tập. Nhưng hắn không ở nhà. Hắn chọn quán cà phê đối diện phòng gym, ngồi ngay cửa sổ, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài nhưng vờ như chẳng để ý gì đến ai. Hắn biết Thảo sẽ đến tập vào đúng giờ này.

Và quả thật, khi hắn vừa nhấp xong ngụm cà phê đắng chát, Thảo bước tới. Cô gái trẻ dừng lại ngay trước cửa phòng gym, mắt hướng về phía quán cà phê như có điều gì thôi thúc. Tim cô bỗng đập nhanh hơn khi thấy bóng dáng quen thuộc của Nam Chính, gã đàn ông đang ngồi một mình, lạnh lùng và bí ẩn như mọi khi.

Nam Chính giả vờ không nhìn thấy cô. Hắn chăm chú vào chiếc điện thoại, tỏ vẻ hoàn toàn lơ đãng, như thể thế giới này chẳng còn điều gì thú vị.

Thảo do dự vài giây rồi đẩy cửa bước vào quán. Cô đến bên bàn hắn, giọng run run nhưng cố làm ra vẻ tự nhiên nhất:

“Anh không tập à? Sao hôm nay ngồi đây?”

Nam Chính ngẩng lên, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt, thoáng một chút ngạc nhiên giả tạo, vừa đủ để Thảo cảm thấy mình có chút lợi thế.

“Hôm nay hơi chán, tự nhiên không muốn tập nữa.”

Thảo cười nhẹ, ngồi xuống đối diện hắn mà chưa cần hắn mời. Nam Chính cố tình không phản ứng, mặc kệ cô gái trẻ làm điều cô muốn, để cô tin rằng mình đang chủ động, đang kiểm soát tình thế.

“Anh luôn vậy à? Luôn chán mọi thứ nhanh thế sao?”

Nam Chính khẽ cười, uống thêm một ngụm cà phê rồi thở dài:

“Cuộc sống này vốn chán nản mà, em không thấy thế sao?”

Thảo nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy tò mò pha lẫn chút thương cảm. Một người đàn ông giàu có nhưng cô độc, mạnh mẽ nhưng đầy rẫy những hoài nghi về cuộc đời, chính là mẫu người luôn kích thích bản năng chinh phục và cứu rỗi của những cô gái trẻ mộng mơ như cô.

“Em lại không nghĩ vậy,” Thảo khẽ nói. “Em nghĩ cuộc sống thú vị lắm chứ, chỉ là mình chưa tìm thấy điều thực sự hấp dẫn thôi.”

Nam Chính hơi nhếch môi, trong lòng cười thầm trước sự ngây thơ của cô gái trẻ. Hắn biết hắn đã thành công khi khiến Thảo tin rằng cô đang chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện này.

“Vậy em nghĩ điều gì sẽ hấp dẫn anh?”

Thảo hơi đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhưng cũng đầy hứng thú.

“Em không biết, nhưng có thể là thứ anh chưa từng thử?”

Nam Chính nhìn cô gái trẻ, lúc này khuôn mặt hắn nghiêm túc hẳn, như thể hắn vừa tìm ra điều gì quan trọng từ lời nói ấy:

“Thứ anh chưa từng thử à… Có thể là vậy thật.”

Hắn im lặng vài giây, đủ để tạo ra một khoảng trống mà Thảo cảm thấy cần phải lấp đầy. Và quả nhiên, cô gái trẻ chủ động lần nữa:

“Anh thử đi chơi với em chưa?”

Nam Chính giả vờ ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng chút bối rối hoàn hảo:

“Ý em là hẹn hò?”

Thảo đỏ mặt, nhưng không lùi bước:

“Thì cứ gọi là hẹn hò đi, hay chỉ đơn giản là đi chơi thôi cũng được.”

Hắn im lặng thêm vài giây, khiến cô bắt đầu hoài nghi và lo lắng. Nhưng rồi hắn nhẹ nhàng đáp lời:

“Nghe cũng thú vị. Vậy thì thử đi, coi như em giúp anh tìm một chút hứng thú mới trong đời vậy.”

Thảo mỉm cười rạng rỡ, lòng thầm tin rằng chính cô đã kéo hắn ra khỏi cái thế giới chán chường của hắn, rằng cô đang cứu rỗi một người đàn ông cô độc.

Nhưng Nam Chính biết rõ hắn vẫn là kẻ nắm giữ mọi quyền lực trong tay. Cuộc chơi đang diễn ra đúng như hắn muốn. Cô gái trẻ này đang tự nguyện bước vào bẫy, với ảo tưởng rằng cô mới là người đang chủ động.

Và hắn, với sự lạnh lùng đầy mưu mô của mình, chỉ cần ngồi yên và tận hưởng chiến thắng.

Chương 5: Chiến thuật “Lùi một bước để tiến hai bước”

Nam Chính không bao giờ tin vào chiến thắng quá dễ dàng. Những thứ đạt được một cách dễ dàng thường là đồ bỏ đi. Với Thảo, hắn biết mình đã thành công ở mức độ nào đó, nhưng hắn cũng biết rằng, để cuộc săn này trở nên hấp dẫn và đáng nhớ, hắn cần phải chơi một trò chơi nguy hiểm hơn một chút.

Trong cuốn sách 33 Chiến lược chiến tranh, Robert Greene từng viết rất rõ: “Hãy lùi lại một bước, giả vờ thua trận, để rồi sau đó tiến lên hai bước quyết định.”

Và đó chính là những gì hắn làm ngay trong buổi hẹn đầu tiên.

Hắn chọn một quán bar nhỏ, tối, mờ mờ ảo ảo, những ánh đèn neon nhạt nhòa khiến người ta dễ chìm vào men say và những câu chuyện dang dở. Nam Chính ngồi đó, lạnh lùng, rượu trên bàn nhiều hơn cả nước.

Thảo xuất hiện, ngập ngừng nhưng đầy mong đợi. Cô bé diện chiếc váy đen bó sát, khoe trọn những đường cong trẻ trung và gợi cảm. Hắn cười nhẹ, nhìn cô đầy ngưỡng mộ, đủ để Thảo cảm thấy tim mình rung lên từng nhịp.

Nhưng hắn vẫn không làm gì quá mức. Hắn uống rượu, nói những câu chuyện xa xôi về cuộc sống, về sự vô nghĩa của tiền bạc, về những thứ hào nhoáng nhưng đầy trống rỗng. Hắn khiến cô gái trẻ tin rằng hắn đang dần mở lòng với cô, đang trao cho cô những bí mật chưa từng kể với ai.

Rồi hắn chợt nhìn thẳng vào mắt cô, giọng hắn nhỏ lại, trầm xuống như thể hắn đang tự thú với một vị linh mục:

“Anh không phải người tốt đâu, Thảo. Em không nên lại gần anh.”

Thảo ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng chút bối rối:

“Sao anh nói vậy? Em thấy anh rất tốt mà.”

Nam Chính lắc đầu, nụ cười hắn cay đắng và xa xôi:

“Em còn trẻ, em nghĩ mọi thứ rất đơn giản. Nhưng anh thì khác, anh biết rõ mình muốn gì, và anh cũng biết mình tệ đến mức nào.”

Hắn im lặng, tạo ra một khoảng trống đầy bí ẩn. Thảo nhìn hắn đầy tò mò xen lẫn lo âu. Đúng như hắn dự đoán, cô gái trẻ này bắt đầu cảm thấy cần phải chinh phục hắn, cần phải chứng minh hắn sai về bản thân mình.

“Em không tin anh xấu như anh nghĩ đâu,” Thảo nhẹ nhàng nói, giọng cô quả quyết hơn hẳn. “Ai cũng có những sai lầm mà, quan trọng là hiện tại anh muốn trở thành người thế nào.”

Nam Chính im lặng thêm một chút, rồi đột ngột đứng dậy:

“Thôi, muộn rồi, anh đưa em về.”

Thảo hơi ngạc nhiên, rõ ràng buổi tối đang vui vẻ, nhưng hắn đã quyết định kết thúc nó nhanh chóng như vậy. Suốt quãng đường về, hắn im lặng, lạnh lùng và xa cách.

Khi về tới cửa nhà Thảo, cô hơi ngập ngừng nhìn hắn:

“Anh… giận em chuyện gì à?”

Nam Chính khẽ cười, lắc đầu:

“Không, anh chỉ thấy mình không nên gặp em nữa thôi. Anh nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho em.”

Nói xong, hắn lên xe và phóng đi mất hút, để lại Thảo đứng đó, bàng hoàng và ngơ ngác.

Đêm hôm ấy, hắn không ngủ. Hắn ngồi trong phòng, cười khẩy trước ly rượu whisky. Hắn biết hắn đã hoàn toàn kiểm soát được trái tim cô gái trẻ. Bằng cách lùi lại, hắn đã tạo ra một vết thương nhỏ trong lòng cô, một sự băn khoăn và hoài nghi khiến cô phải nghĩ về hắn liên tục.

Giờ đây, không phải hắn mà chính Thảo mới là người sẽ phải chủ động tìm hắn. Chính cô sẽ là người phải đuổi theo, phải thuyết phục, phải cố gắng để chứng minh hắn sai.

Đó là nghệ thuật của sự rút lui. Và hắn, một gã đàn ông từng trải đầy mưu mô, biết chắc chắn rằng, đôi khi cách tốt nhất để tiến lên là hãy lùi lại một bước, giả vờ thua cuộc, để rồi sau đó, giành lấy chiến thắng một cách tàn nhẫn nhất.

Chương 6: Nắm quyền lực bằng sự vắng mặt

Nam Chính biến mất.

Hắn biến mất khỏi phòng gym, biến mất khỏi quán cà phê quen thuộc, biến mất khỏi cuộc sống Thảo như thể hắn chưa từng tồn tại.

Greene từng dạy hắn:
“Quyền lực lớn nhất không nằm trong sự hiện diện, mà nằm trong sự vắng mặt. Khi vắng mặt, người ta mới nhận ra giá trị thật sự của bạn.”

Và hắn tuân thủ nguyên tắc này một cách triệt để.

Tuần đầu tiên, Thảo cố gắng tự nhủ rằng hắn sẽ quay lại. Nhưng qua tuần thứ hai, cô bắt đầu hoang mang. Linh hỏi han liên tục, nhưng Thảo chỉ im lặng. Cô bắt đầu mất ngủ, trong đầu quay cuồng đủ mọi giả thuyết về lý do hắn bỗng nhiên biến mất.

Cô không ngờ rằng, Nam Chính vẫn luôn theo dõi cô, từ xa. Hắn biết cô sẽ điên lên khi hắn đột ngột bốc hơi khỏi cuộc sống của cô. Nhưng hắn kiên nhẫn. Sự kiên nhẫn của một con thú săn mồi thượng hạng.

Qua tuần thứ ba, Thảo chịu không nổi nữa. Cô nhắn tin cho hắn, ban đầu ngập ngừng, sau đó là hàng loạt những tin nhắn dồn dập đầy lo lắng:

“Anh ở đâu vậy?”

“Em làm gì sai à?”

“Sao anh không trả lời em?”

Nam Chính đọc hết những tin nhắn ấy, nhưng hắn không hồi âm. Hắn muốn để cô gái trẻ tự chìm sâu vào nỗi hoang mang của chính mình. Hắn muốn để cô cảm nhận được rõ ràng cái trống rỗng khi hắn không còn hiện hữu trong cuộc đời cô.

Hắn biết rất rõ một nguyên tắc khác trong cuốn 33 Chiến lược chiến tranh:
“Cách tốt nhất để giành chiến thắng đôi khi không phải tấn công trực diện, mà là khiến đối phương kiệt quệ về tinh thần.”

Và quả thật, Thảo ngày càng kiệt quệ. Cô bỏ tập, ánh mắt thất thần, đầu óc lúc nào cũng quay cuồng với một câu hỏi duy nhất: “Anh ấy đi đâu?”

Sau đúng một tháng vắng bóng, hắn quyết định xuất hiện trở lại.

Buổi tối hôm đó, Thảo đang ngồi trong quán bar nhỏ, cô uống hết ly cocktail này đến ly cocktail khác, men say đã ngấm vào từng tế bào. Cô mệt mỏi, mắt hơi đỏ hoe. Chính lúc ấy, hắn bước vào, lặng lẽ và bất ngờ, xuất hiện như một bóng ma.

“Thảo.”

Giọng hắn lạnh lùng nhưng dịu dàng. Thảo quay lại, giật mình, nước mắt bỗng chảy dài trên má cô gái trẻ:

“Anh đi đâu vậy? Sao lại biến mất như thế?”

Nam Chính im lặng, hắn ngồi xuống đối diện, rót rượu vào ly và nhìn thẳng vào mắt cô:

“Anh không muốn làm khổ em.”

Thảo nắm chặt bàn tay hắn, nghẹn ngào:

“Anh có biết anh làm thế mới là khổ em không?”

Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh kiểm soát:

“Giờ thì anh biết rồi.”

Thảo nhìn hắn chăm chú, ánh mắt vừa đau đớn, vừa yêu thương, vừa tức giận:

“Anh có thể đừng làm như thế nữa không?”

Hắn nhún vai, giả vờ suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời:

“Anh không hứa được. Anh vốn là người như thế.”

Thảo im lặng, cô biết hắn nói thật. Và chính điều ấy lại càng làm cô mê mệt hắn hơn. Sự vắng mặt của hắn đã biến hắn thành một thứ thuốc gây nghiện, thứ thuốc mà cô sẽ làm tất cả để có được lần nữa.

Đêm ấy, Thảo ngủ lại bên hắn. Cô trao cho hắn tất cả, một cách tự nguyện và hoàn toàn đầu hàng trước sức mạnh vô hình mà hắn tạo ra bằng sự vắng mặt tàn nhẫn của mình.

Khi cô ngủ thiếp đi bên cạnh, hắn ngồi đó, nhấm nháp ly whiskey và mỉm cười thỏa mãn.

Sự vắng mặt, một thứ quyền lực tàn khốc mà hắn đã sử dụng thành công mỹ mãn. Nam Chính biết hắn đã chiến thắng, một chiến thắng không cần phải đánh đổi gì ngoài một chút kiên nhẫn và sự lạnh lùng.

Và hắn, một gã đàn ông lạnh lùng đầy gian xảo, biết rõ rằng, cuộc chơi này vẫn còn chưa kết thúc. Chỉ là hắn đang tận hưởng từng phút giây của nó, một cách đầy mãn nguyện và thích thú.

Chương 7: Gài bẫy bằng lòng biết ơn

Nam Chính không chỉ muốn chiếm lấy thân xác Thảo — hắn muốn chiếm cả linh hồn cô, bóp nghẹt những gì cô gọi là lý trí. Đêm đó, khi Thảo nằm ngủ bên hắn, hắn không vuốt ve hay nói lời ngọt ngào. Hắn hút thuốc, rít từng hơi dài, ánh mắt lặng như đá.

Bên ngoài, trời mưa. Bên trong, hắn chuẩn bị một màn tiếp theo trong trò chơi của mình: Gài bẫy bằng lòng biết ơn.

Hắn nhớ như in điều Greene viết:
“Muốn ai phục tùng, đừng ra lệnh. Hãy để họ mang ơn.”

Sáng hôm sau, Thảo tỉnh dậy với cái đầu nhức nhối vì rượu và tim thì trống rỗng vì ám ảnh. Nam Chính pha cho cô một ly nước chanh ấm, không nói một lời. Hắn không hỏi han, không kể lể. Chỉ lặng lẽ chăm sóc, như thể việc đó chẳng có gì to tát.

Cô gái trẻ cảm động đến phát khóc. Hắn biết điều đó. Hắn hiểu rằng sự dịu dàng bất ngờ đến từ một kẻ lạnh lùng có sức hủy diệt hơn bất cứ bó hoa hay lời ngọt ngào nào trên đời.

Cả tuần sau đó, Nam Chính trở nên hoàn hảo. Hắn đưa Thảo đi ăn, không sang trọng nhưng ấm cúng. Hắn mua cho cô một cuốn sách mà cô từng lướt qua trong tiệm sách. Hắn không đòi hỏi gì. Không đụng chạm. Không kiểm soát.

Và điều đó khiến Thảo tự nguyện hiến dâng mọi thứ.

Cô bắt đầu kể cho hắn nghe về gia đình, về tuổi thơ, về những vết thương lòng mà cô giấu trong bóng tối. Hắn lắng nghe như một vị thầy tu. Lặng lẽ. Không phán xét.

Hắn trở thành nơi an toàn duy nhất trong thế giới đầy nhiễu loạn của cô gái trẻ.

Và rồi — đúng lúc mọi thứ trở nên sâu sắc nhất — hắn giúp cô một việc. Một việc tưởng chừng nhỏ nhưng lại mang tính quyết định.

Thảo bị đe dọa mất học bổng vì rớt một môn học. Cô hoảng loạn, khóc nức nở. Nam Chính không an ủi. Hắn chỉ im lặng, nghe hết mọi chuyện rồi gọi một cú điện thoại ngắn.

Ba ngày sau, giảng viên kia đột nhiên thay đổi thái độ. Không ai biết vì sao, nhưng Thảo không còn bị đuổi học nữa.

Cô hỏi hắn có dính líu gì không, hắn chỉ nhún vai:
“Anh quen một vài người. Không có gì đâu.”

Nhưng với Thảo, đó là tất cả. Cô nợ hắn. Cô mang ơn hắn.

Từ lúc đó, cô bắt đầu làm mọi thứ vì hắn. Cô dọn nhà cho hắn. Nấu ăn. Dẫn hắn đi gặp bạn bè. Giới thiệu hắn như một người quan trọng nhất đời cô.

Nam Chính thì im lặng. Tận hưởng.

Lòng biết ơn là xiềng xích vô hình. Càng nhiều hành động tốt, cô gái càng tự trói mình vào hắn. Hắn không cần kiểm soát bằng giận dữ. Hắn kiểm soát bằng ơn nghĩa.

Một loại bẫy không ai muốn thoát khỏi, vì nghĩ mình tự nguyện bước vào.

Thảo bây giờ yêu hắn sâu hơn cả nỗi sợ. Mù quáng. Hư vô.

Và Nam Chính, trong căn phòng với ánh đèn vàng mờ, lại ngồi một mình với ly whiskey, khẽ cười.

Màn tiếp theo sẽ là phản bội. Nhưng không phải phản bội bình thường. Mà là phản bội được thiết kế để cô không thể rời bỏ.

Vì đôi khi, thứ khiến con người không dứt ra nổi… không phải là yêu.
Mà là nợ.

Chương 8: Phản bội ngọt ngào như rượu vang cũ

Nam Chính không phản bội bằng cách tầm thường như mấy thằng đực rựa ngoài kia — nhắn tin lén lút, lừa lọc dởm đời. Hắn chơi bài lớn. Một ván bài được chuẩn bị kỹ như thể hắn đang xây một công trình nghệ thuật bằng dao găm và nước mắt.

Hắn chọn một đêm thứ Bảy. Hắn bảo Thảo:
“Em cứ đi chơi với bạn. Tối nay anh muốn ở một mình.”

Thảo nghe lời như một con mèo ngoan. Cô gái ấy bây giờ ngoan ngoãn đến mức Nam Chính bắt nằm dưới sàn cũng sẽ nằm, miễn là hắn nói với giọng đủ buồn.

Khi cô vừa khuất dạng, hắn gọi một cô gái khác đến. Cô này chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một người lạ. Một con tốt thí, một diễn viên trong vở bi kịch hắn đang dựng.

Hắn để cửa hé mở. Không khóa.

Hắn biết Thảo sẽ quay lại. Linh mách nước rằng cô có mua bánh kem và đang định “gây bất ngờ cho anh”.

Và đúng như kịch bản.

Thảo mở cửa, tay cầm hộp bánh nhỏ, miệng còn cười… rồi đứng chết trân như vừa bị bắn vào tim.

Trên sofa, Nam Chính đang ngồi, áo sơ mi bung hai nút, tay cầm ly rượu, và bên cạnh là cô gái lạ nằm nghiêng, tóc rối, chân trần.

Ánh mắt Thảo nhìn hắn — đau đớn, giận dữ, nhưng không phải căm thù. Mà là không tin được.

“Anh…”

Hắn đặt ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy như thể đây chỉ là một giấc mơ nhẹ.

“Anh tưởng em đi chơi cả đêm,” hắn nói, giọng trầm như trời sắp mưa.

“Cô ta là ai?” Thảo gần như thét lên.

Nam Chính không trả lời. Hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt của một người vừa từ chiến tranh trở về — mệt mỏi, lạnh lùng, tách biệt.

“Thảo… anh mệt quá.”

Đơn giản. Bốn chữ. Mà như một bản án tử hình.

Cô gái lạ nhanh chóng chụp lấy túi xách, bỏ đi. Không cần kịch nữa. Vai diễn kết thúc.

Chỉ còn hai người. Và khoảng lặng dài như mùi rượu vang chua loét.

“Em không hiểu…” Thảo lùi lại, nước mắt rơi như tát thẳng vào mặt hắn. “Anh… em đã làm mọi thứ… Em yêu anh…”

Nam Chính không trả lời ngay. Hắn đi tới cửa sổ, bật một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi quay lại nhìn cô:

“Anh không xứng với em. Và anh biết em sẽ không rời bỏ anh, nên… anh muốn em có lý do.”

Thảo đứng đó, không thể thở. Tim cô vỡ vụn như ly thủy tinh rơi xuống sàn gạch men lạnh ngắt.

“Em vẫn sẽ ở lại,” cô thì thầm, môi run như sắp ngất. “Dù đau đến mấy… em vẫn không bỏ anh được.”

Hắn nhìn cô, rồi tiến đến, ôm nhẹ lấy vai, thì thầm vào tai cô như một con quỷ thì thầm vào giấc mơ của thiếu nữ:

“Anh biết. Và đó là điều đáng sợ nhất.”

Hắn hôn lên trán cô. Nhẹ nhàng. Ân cần. Tàn nhẫn.

Cái phản bội này không khiến cô ghét hắn. Ngược lại — nó khắc hắn vào sâu hơn trong tâm trí cô.

Tình yêu thật sự không đến từ những gì ngọt ngào. Mà từ những vết rạn.

Cô gái ấy giờ đây không còn đơn thuần yêu hắn.
lệ thuộc vào hắn.
Cô nghiện nỗi đau do chính hắn tạo ra.

Nam Chính ngồi xuống ghế, rót thêm rượu, khẽ nói:

“Em đi nghỉ đi. Ngày mai mọi thứ sẽ lại bình thường.”

Nhưng làm quái gì còn cái gì gọi là “bình thường” nữa?

Hắn biết điều đó. Hắn muốn điều đó.
Bởi vì trong cái thế giới méo mó này, thứ quyền lực mạnh nhất… là khiến người ta ở lại, ngay cả sau khi ta đâm họ một nhát chí mạng.

Và hắn — gã điên tài mưu giàu có, gã thợ săn biết đọc cả trái tim — giờ đã nắm trọn linh hồn một cô gái mười chín tuổi.

Đêm nay, hắn uống rượu một mình.
Vì dù có tất cả, hắn vẫn chẳng có gì.
Chỉ có một nỗi buồn — thối rữa và đắng như khói thuốc cuối cùng trong chiếc hộp rỗng.

Chương 9: Khi tình yêu biến thành tôn giáo

Thảo không rời đi.

Cô ngủ lại đêm đó, trong cái giường nơi một kẻ đàn ông lạnh như thép đã ôm cô — và cũng ôm một người khác — chỉ vài tiếng trước. Cô nằm co ro, không phải vì lạnh mà vì không biết phải tin vào điều gì nữa. Trái tim cô vừa bị nghiền nát, nhưng vẫn tự ghép lại từng mảnh, để yêu tiếp.

Nam Chính thức dậy sớm. Hắn đứng trước gương, cạo râu, rồi nhìn thẳng vào chính mình:
“Đến cả Chúa cũng không có quyền lực bằng mày lúc này.”
Rồi hắn nhếch mép. Một nụ cười mệt, khốn nạn và… cô đơn.

Robert Greene nói rằng:
“Muốn ai đó trung thành tuyệt đối, hãy tạo ra tín ngưỡng nơi chính bản thân mình.”

Và Thảo đã không còn yêu Nam Chính theo kiểu của một cô gái tuổi đôi mươi. Cô bắt đầu tôn thờ hắn. Tin rằng hắn là một dạng người hiếm, sinh ra để đau khổ và khiến người khác đau khổ cùng.

Thứ tình cảm cô dành cho hắn bây giờ giống như một giáo phái. Cô không còn cần hạnh phúc. Cô cần ý nghĩa. Mà cái ý nghĩa đó — buồn thay — lại đến từ nỗi đau mà hắn mang tới.

Cô từ chối mọi lời khuyên của bạn bè. Cắt liên lạc với mẹ. Bỏ học. Chỉ để sống gần hắn. Nấu ăn cho hắn. Đợi hắn trong bóng tối như một con chó trung thành.

Có lần Linh đến tìm, khóc lóc, nói:

“Mày đang bị hắn điều khiển đấy Thảo! Mày nhìn lại mày đi!”

Thảo chỉ cười, ánh mắt như một kẻ vừa phát hiện ra Thiên Chúa thật sự:

“Hắn không điều khiển tao. Tao chọn điều đó. Tao yêu hắn vì hắn là hắn. Và tao biết hắn cũng cô đơn như tao.”

Nam Chính nghe hết. Hắn đứng ngoài ban công, hút thuốc, nghe tiếng tranh cãi vọng ra từ phòng khách. Nhưng hắn không can thiệp. Không cần.

người đã tin mình là thánh, thì có thể giết họ ngay trước mặt người khác, họ vẫn tha thứ.

Một đêm nọ, Thảo đặt đầu lên ngực hắn, tay nắm lấy tay hắn, nói nhỏ:

“Em biết anh sẽ rời bỏ em một ngày nào đó. Nhưng nếu ngày đó đến, chỉ cần anh giết em luôn đi. Em không muốn sống nếu không có anh.”

Nam Chính run nhẹ. Không vì xúc động, mà vì cái cảm giác được thần thánh hóa khiến hắn vừa say vừa ghê tởm chính mình.

Hắn nhìn lên trần nhà. Nơi một con nhện đang đan tơ. Hắn nghĩ:
Tình yêu này không còn là cuộc chơi nữa. Đây là một loại hố đen, mà một khi rơi vào… cả người săn lẫn con mồi đều không thoát nổi.

Nam Chính từng nghĩ mình là kẻ nắm dây cương.

Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu nhận ra…
Có lẽ, chính hắn cũng đang bị nuốt trọn.

Và trò chơi này, nếu tiếp tục, sẽ không còn thắng thua.

Chỉ còn lại điên loạn.
Chỉ còn lại một kết thúc không ai đoán được.

Chương 10: Và hắn đã yêu thật…

Nam Chính luôn nghĩ mình miễn nhiễm. Với tình yêu. Với cảm xúc. Với mọi thứ khiến đám người ngoài kia trở nên yếu đuối và đáng thương. Hắn sống bằng lý trí, thao túng bằng nỗi đau của kẻ khác. Hắn đọc Greene như đọc sách giáo khoa tiểu học, nghiền nát mọi con mồi bằng trò chơi mà hắn là kẻ duy nhất cầm luật.

Nhưng rồi một buổi sáng. Khi hắn mở mắt dậy, thấy Thảo đang ngồi chải tóc bên cửa sổ. Nắng rọi vào sống lưng gầy của cô, nhẹ như thơ. Ánh mắt cô bình yên một cách đau đớn. Và hắn…
Hắn thấy tim mình vỡ ra.

Không phải đau. Không phải tức. Mà là yêu.

Thứ cảm xúc mà hắn từng khinh bỉ.

Hắn đứng dậy, bước lại sau lưng cô, ôm nhẹ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn nói một câu mà chính hắn cũng không tin nổi khi vừa thốt ra:

“Anh không thể sống thiếu em.”

Thảo quay lại. Cô không cười. Không khóc. Cô chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt mệt mỏi, như thể cô đã chờ câu đó suốt cả một kiếp.

“Anh nói thật không?”

Nam Chính gật.
Và trong đầu hắn lúc đó, không còn luật chơi nào cả. Không Greene. Không Machiavelli. Không chiến lược, không chiến tranh.
Chỉ có một điều:
Hắn đã yêu con mồi của chính mình.

Và rồi… mọi thứ sụp đổ.

Tuần đó, Thảo mất tích.
Biến mất khỏi thế giới như thể chưa từng tồn tại. Không gọi. Không nhắn. Không thư từ, không vết dấu.

Nam Chính hoảng loạn.
Hắn điên tiết, phá tung căn hộ, đập vỡ gương, rít thuốc như thằng nghiện sống sót sau chiến tranh.
Hắn đi tìm khắp các quán bar, các bệnh viện, lùng hết bạn bè, tra cả camera phòng gym.

Không ai biết cô ở đâu.
Không ai.
Cho đến khi một buổi tối, Linh nhắn hắn một tấm hình.

Tấm hình chụp Thảo đang ngồi ở sân bay, ôm ba lô, mắt nhìn thẳng vào camera. Phía dưới là dòng tin nhắn:

“Tao không thể yêu một kẻ như mày, dù tao đã từng. Mày là bài học lớn nhất đời tao. Cám ơn mày vì tất cả. Chào nhé.”

Nam Chính ném điện thoại vào tường. Hắn cười. Cười lớn. Cười đến mức ho sặc sụa.

Rồi hắn ngồi bệt xuống sàn nhà, trần truồng, ướt mồ hôi, ánh mắt như một kẻ vừa thoát khỏi nhà thương điên.

Hắn lẩm bẩm:

“Con nhỏ đó… nó đọc Greene giỏi hơn cả tao.”

Cái kết?

Kẻ săn mồi bị con mồi bẻ gãy cả bộ răng.

Một kẻ thao túng tình yêu… bị tình yêu tự thao túng lại bằng thứ trò chơi mà hắn nghĩ mình sáng tạo ra.

Nam Chính không chết.
Hắn sống. Nhưng không bao giờ yêu lại được nữa. Không ai khiến hắn run rẩy như Thảo.

Hắn vẫn giàu, vẫn thông minh, vẫn đầy mưu mô.

Nhưng trong lòng, có một khoảng trống mà không quyển sách chiến thuật nào bù đắp được.

Tình yêu, cuối cùng, thắng hết.

Không phải bằng hoa hồng.
Mà bằng sự biến mất đúng lúc.

Một cách đẹp đẽ, lạnh lùng, và tàn nhẫn hơn bất kỳ trò chơi nào mà Nam Chính từng dựng lên.

Và hắn hiểu…
Hóa ra, quyền lực lớn nhất không nằm ở kẻ nắm luật chơi.
Mà ở kẻ biết rời khỏi bàn cờ đúng lúc.

E HÈM

Câu chuyện là một bản giao hưởng đen tối của tình yêu, quyền lực, và sự thao túng. Đắng, thật, và trần trụi – nó đào sâu vào tâm lý của một gã đàn ông tưởng như bất khả chiến bại, sử dụng chiến lược từ 48 Laws of Power, 33 Strategies of War, The Prince để quyến rũ một cô gái 19 tuổi như một trò chơi.

Nam Chính không đơn thuần là một kẻ chơi game — hắn là kẻ viết luật. Nhưng càng chơi sâu, hắn càng bị cuốn vào chính cái bẫy mình giăng ra. Tình yêu bắt đầu từ sự kiểm soát, nhưng lại kết thúc bằng sự thất bại của lý trí trước một trái tim biết biến mất đúng lúc.

Thảo — tưởng như con mồi yếu đuối — lại là cú twist đắt giá nhất. Cô không khóc lóc, không trả thù. Cô đơn giản là ra đi. Và chính sự ra đi đó đã đánh sập cả một đế chế quyền lực được xây dựng bằng mưu mô và máu lạnh.

Câu chuyện không kết thúc bằng cái chết, không có sự trừng phạt vật lý. Nhưng nỗi cô độc mà Nam Chính phải gánh — mới là bản án nặng nhất.

Một tác phẩm lạnh, đẹp, và đau.Bài học?
Dù giỏi đến đâu, dù đọc bao nhiêu sách chiến lược…
Ai yêu thật trước — là kẻ thua cuộc.
Và kẻ biết biến mất đúng lúc — luôn là người chiến thắng cuối cùng.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top