Nam Chính Và Ý Chí Của D

Chương 1: Con lợn biết đi

Nó tên là Nam Chính. Nghe như tên một gã anh hùng trong phim truyền hình rẻ tiền. Nhưng thực ra, hồi đó, nó chỉ là một đống mỡ biết thở. Mười tuổi, nặng gần sáu mươi ký, lưng lúc nào cũng ướt mồ hôi như vừa dầm mưa. Mỗi lần chạy thể dục, mấy thằng bạn đều ngoái đầu lại nhìn nó như nhìn một con bò sữa bị lạc đường.

“Tao thề, thằng này chạy phát là cả cái đất nó rung lên,” thằng Tùng răng hô nói.
Lũ còn lại cười như chó sủa.

Nam Chính không nói gì. Nó không phải dạng biết cãi. Nó chỉ thở dốc, rồi lết về chỗ ngồi, mồ hôi nhỏ giọt lên vở tập viết.

Ở lớp, con Thảo – đứa nó thầm thích – nhìn nó như nhìn một bãi rác bên đường. Có lần, nó mạnh dạn đưa cho nhỏ hộp sữa chua, nhỏ chỉ nói đúng một câu:
“Cho tao hả? Để mày uống tiếp đi, trông cũng thiếu sữa lắm.”

Tối đó, nó nằm trên giường, bật quạt số ba, nghe quạt gió quay rít rít như tiếng chế giễu. Nó mở điện thoại, vô tình lướt trúng một tập One Piece. Một thế giới toàn thằng điên, bọn cười giữa chiến tranh, khóc giữa tiệc rượu, và chết vì một giấc mơ. Nó cười. Lần đầu tiên sau mười mấy năm sống như một cục thịt biết đi, nó thấy lòng mình động đậy.

Từ đó, ngày nào nó cũng đọc. Mỗi trang truyện như một cú đấm vào mặt nó – không phải để hạ gục, mà để thức tỉnh. Có một chữ xuất hiện lặp lại, như một cái bóng ám vào giấc ngủ của nó: “Will of D.”

Lúc đầu, nó tưởng chỉ là trò câu chữ. Nhưng càng đọc, nó càng thấy có cái gì đó trong mình cũng đang sôi lên – như mỡ đang cháy dưới chảo nóng.

Nó không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng trong đêm đó, khi cả khu phố tắt đèn, Nam Chính mở cửa bước ra ban công, nhìn lên trời và lẩm bẩm:
“Tao cũng có chữ D trong người…
…và tao sẽ làm cả thế giới nhớ cái tên Nam Chính.”

Còn mập, còn hôi, còn thở như heo. Nhưng ngay trong cái hình hài đó, một chiến thần đang ngáp dài thức giấc.

Chương 2: Thằng D trút mỡ

Nó bắt đầu bằng cách bỏ bữa sáng. Không phải vì đam mê sức khỏe hay gì cao siêu. Mà là vì sáng đó, soi gương thấy cái nọng cổ như một cái túi bóng căng phồng. Tởm. Tởm đến mức muốn đấm vào gương.

Nó đứng trong phòng, nhìn cái bụng của mình đung đưa theo nhịp thở. Nó nhớ tới Luffy, cái thằng ngu luôn cười toe toét kể cả khi bị đấm sưng mặt. Nhưng Luffy là thằng chiến binh. Còn nó chỉ là một cục mỡ buồn bã.

Bắt đầu bằng chạy. Mỗi sáng, lúc lũ chó còn chưa thức, nó lết ra đường, mang theo đôi giày Bata mẹ mua ngoài chợ với giá 70 ngàn. Chạy được ba trăm mét là muốn ói. Nhưng rồi nó lại nhớ một câu trong truyện:
“Một người đàn ông mà không thể làm điều mình muốn, thì có khác gì đã chết?”

Và thế là nó chạy tiếp.

Lúc đám bạn biết nó đang giảm cân, tụi nó cười:
– Tập chi mậy? Mày mà ốm tao nhai cái dép.
– Thằng béo mà thành hotboy chắc trái đất nổ mẹ luôn.

Nó không trả lời. Không cần thiết. Bọn nó là mấy thằng sống không có D, chỉ có mồm.

Nó tập mọi ngày, ăn ít lại, ngủ sớm, và mỗi khi mỏi mệt, nó mở điện thoại, đọc lại đoạn Ace chết. Cái chết như một cú vả vào não nó. Một thằng như Ace, mạnh, đẹp trai, sống vì tự do, chết giữa chiến trường. Còn nó? Nó đã sống bao lâu như một thằng hèn núp sau hộp cơm và màn hình điện thoại?

Từng kí mỡ biến mất như từng lớp áo giáp rụng khỏi một chiến binh đang tiến hóa. Nó không còn là thằng nhóc thở khò khè khi lên cầu thang. Giờ nó có thể hít đất hai mươi cái liên tục. Không nhiều, nhưng là thật.

Đến năm mười bảy tuổi, nó trút được gần hai chục ký. Đám bạn cũ ngạc nhiên. Con Thảo thì nhìn nó lâu hơn hai giây. Nhưng giờ thì khác. Nó không còn quan tâm. Cô ta không phải mục tiêu.

Mục tiêu là chiến tranh.

Lúc này, nó bắt đầu nghĩ đến thế giới. Một nơi đầy mưu mô, bẩn thỉu và thối nát. Những đứa như nó – những thằng có chữ D trong máu – không được sinh ra để cúi đầu, để làm công chức hay ngồi văn phòng gõ máy lạnh.

Một ngày nọ, trong lúc hít xà đơn ngoài công viên, có thằng nghiện tới giật điện thoại. Nó đuổi theo, đạp thằng đó ngã dúi dụi. Máu trào ra từ miệng nó vì một cú đấm phản kháng, nhưng tim nó đập mạnh chưa từng thấy.

Lúc nhìn vào mắt thằng nghiện đang lồm cồm bò dậy, nó nhận ra một điều:
Chiến tranh không bắt đầu trên chiến trường. Nó bắt đầu trong tâm.

Và tâm nó đã có mùi thuốc súng rồi.

Chương 3: Cái thế giới thối nát này cần một cuộc chiến

Nó mười tám tuổi. Gầy hơn, vai rộng hơn, bụng không còn bèo nhèo như cái bao gạo nữa. Nhưng mắt nó thì khác hẳn – không còn cái nhìn của thằng béo tự ti ngày xưa. Giờ nó nhìn người ta như thể đang chọn mục tiêu.

Lũ bạn cũ giờ toàn hút thuốc trong quán net, chơi liên quân như thể đó là chiến trường đời mình. Mấy đứa con gái thì học nghề làm móng, thỉnh thoảng đăng story mấy câu đạo lý rẻ tiền: “Phụ nữ hơn nhau ở khí chất.”
Nó cười. Khí chất cái con mẹ gì.

Thế giới này là một đống rác được bọc trong giấy kiếng. Bên trong toàn là mấy thằng sống theo bản năng, sinh ra rồi chết trong im lặng. Không có giấc mơ, không có kháng cự. Đám người này không cần tình yêu, không cần tiền bạc. Chúng cần một cú đấm vào mặt.

Và nó… nó muốn là cú đấm đó.

Lúc đọc One Piece, nó luôn bị ám ảnh bởi hai điều: sự tự do, và chiến tranh. Chữ “D” trong truyện như một lời nguyền – ai mang nó đều làm đảo lộn trật tự, phá tan đế chế, và thách thức số phận.

Nó bắt đầu nghĩ… nếu thế giới này thực sự có Will of D, thì có thể nó đã sống trong máu của những kẻ nổi loạn.

Nó bắt đầu tập đấm. Không phải boxing kiểu thẩm mỹ phòng gym. Mà là kiểu đường phố – đấm để sống, đấm để tồn tại. Mỗi cú đấm là một lần gạt đi sự hèn yếu của thằng béo ngày xưa.

Nó đánh bao cát đến khi tay rướm máu. Không dán băng, không than.
Một lần, huấn luyện viên hỏi:
– Mày muốn làm võ sĩ à?
Nó trả lời gọn lỏn:
– Không. Tao muốn làm chiến thần.

Lũ người xung quanh bắt đầu gọi nó là thằng điên. Một thằng vừa trút mỡ, vừa học triết lý trong truyện tranh, lại còn có ảo tưởng về chiến tranh. Nhưng nó biết rõ điều duy nhất khiến thằng điên khác biệt với thánh nhân… là chiến thắng.

Một tối, nó ngồi uống cà phê một mình. Gió thổi lồng lộng, điện thoại nó rung: tin nhắn từ một đứa bạn cũ.
“Ê, mày định làm cái gì với đời vậy?”

Nó không trả lời ngay. Nhấp một ngụm cà phê đắng, mắt nó nhìn ra con đường tối om trước mặt. Rồi nó nhắn lại đúng bốn chữ:
“Vị thần chiến tranh.”

Và ngay khoảnh khắc đó, Nam Chính không còn là thằng béo ú ngày xưa nữa.
Nó là một con sói, vừa lột da.

Chương 4: Hận thù là protein cho chiến binh

Nó bỏ học đại học sau một học kỳ. Trường đại học là một cái trại dưỡng lão cho thanh niên chưa chịu chết. Bọn sinh viên nhét sách vở vào đầu như thể nó là thứ duy nhất quyết định số phận. Giảng viên thì mập, hói đầu, giảng đạo lý như thánh sống, trong khi sống nhạt như nước rửa rau.

Một ngày nọ, thằng bạn cùng phòng nói:
– Mày nghỉ học thiệt hả? Tương lai sao?
Nó gật đầu:
– Tao không học làm người nữa. Tao học làm chiến thần.

Từ đó, nó sống như một con thú thức tỉnh. Không ràng buộc, không lý do, không xin phép ai. Nó làm mọi thứ để trở nên nguy hiểm – tập luyện, đọc sách về chiến tranh, về Napoleon, về Genghis Khan, về cách giết người bằng từ ngữ.

Thời gian đó, con Thảo – đứa từng từ chối nó vì “thiếu sữa” – nhắn tin lại.
“Dạo này khác quá ha, đẹp trai rồi nha.”

Nó đọc, không rep. Chụp màn hình lại, bỏ vô một thư mục tên: “Xăng cho ngọn lửa.”

Tối đó, nó đấm vào tường mười lần liên tiếp, máu từ nắm tay nhỏ từng giọt xuống nền gạch. Không phải vì con Thảo, mà vì tất cả lũ người từng cười vào mặt nó. Những câu nói, những ánh mắt, những cái vỗ vai đầy thương hại… tụi nó là gạch lót đường cho con đường chiến tranh của nó.

Mỗi buổi sáng, nó chạy bộ như một thằng bị truy sát bởi chính quá khứ của mình. Mỗi bước chạy là một bước đạp lên thằng béo yếu đuối năm xưa.

Rồi đến một buổi chiều, nó ngồi trước gương, nhìn vào mắt mình. Không còn ai khác trên đời. Chỉ có chính nó, và cái linh hồn mang chữ D đang sôi sục trong lồng ngực.

Nó nói thầm:
“Tao không cần được thương. Tao cần được sợ.”

Và từ hôm đó, nó quyết định: sẽ không còn quay lại làm người thường nữa.
Nam Chính – kẻ mang mùi thuốc súng trong máu – sẽ đi đến cùng.
Bằng hận thù. Bằng cơ bắp.
Bằng cả sự điên cuồng mà thế giới này đã gieo vào nó.

Chương 5: Những kẻ yếu gọi nó là độc ác

Nam Chính bắt đầu đi xa. Không phải đi chơi. Mà đi săn người. Những mối quan hệ cũ, những người từng xem thường nó, từng nói nó sẽ không làm được cái mẹ gì – giờ trở thành mục tiêu.

Nó không đánh ai. Không cần. Chỉ cần xuất hiện. Bước vô quán cà phê, nhìn thằng bạn cũ ngồi với gái, rồi cười khẽ.
Cái kiểu cười của một thằng biết rõ mày từng gọi nó là “cục thịt biết đi.”

Tụi nó sợ. Đúng hơn là khó chịu. Vì thằng béo ngày xưa giờ có mắt của một con sói. Nét điềm tĩnh của kẻ biết rõ giá trị mình, và biết rõ kẻ khác thì không có mẹ gì.

Một đứa nhắn tin:
– Dạo này mày sao thế? Khác quá, thấy mày hơi độc ác…
Nó trả lời đúng một từ:
“Uh.”

Từ ngày bỏ học, nó làm đủ thứ việc vặt để sống. Phụ hồ, bưng bê, ship hàng. Không than. Không kể lể. Tiền là để sống, còn sức là để rèn. Mỗi buổi trưa nắng đổ lửa, nó cởi trần vác bao xi măng, tự nhủ:
“Tao đang rèn giáp cho chiến binh.”

Nó không tập gym để chụp hình post Facebook. Nó tập như thể sắp đánh nhau với số phận. Vai rộng, ngực nở, cổ cứng như bê tông.

Và cái đầu… cái đầu của nó sắc hơn dao cạo. Nó đọc triết học, đọc Machiavelli, đọc cả sách quân sự. Mỗi đêm nó nằm nghe nhạc không lời, tưởng tượng mình là một vị tướng đang vẽ bản đồ chiến tranh bằng máu.

Nó bắt đầu viết – không thơ, không truyện – mà là kế hoạch.
Kế hoạch để chiếm lấy thế giới.
Không bằng súng, mà bằng nội lực. Bằng sự hiện diện.

Một ngày nọ, một cô gái hỏi nó:
– Sao anh không cười bao giờ?

Nó nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói nhẹ như gió lướt qua dao:
– Vì nụ cười của tao đã chết cùng thằng béo năm đó.

Và cô gái đó… câm lặng. Như tất cả những kẻ từng nghĩ nó sẽ mãi chỉ là một cái bóng.

Từ nay, không ai gọi nó là béo nữa.
Chỉ có một cái tên:
Nam Chính – chiến thần không cần dăm ba cái vỗ tay của lũ cừu.

Chương 6: Chiến thần bước ra ánh sáng

Đến năm hai mươi, nó không còn là một thằng trai trẻ nữa. Nó là một cái bóng nặng nề, trầm mặc, ngồi một mình ở quán cà phê vắng, uống đen đá không đường, và viết kế hoạch xâm chiếm thế giới trong một cuốn sổ da sờn mép.

Mọi thứ đều là chiến lược.
Từ cái áo mặc, đến cái thời điểm nó bước vào phòng.

Nó không cần phải nói nhiều. Người ta nhìn thấy bả vai, cổ tay gân guốc, ánh mắt lạnh như thép – là biết nên im lặng. Thằng nào dám cười trước mặt nó, sẽ sớm thấy mình là một thằng hề ngu dốt và thảm hại.

Nó học võ không phải để biểu diễn.
Nó học võ để khi đêm xuống, nếu có ai gõ cửa với dao trong tay, thì nó sẽ là thằng tiếp tục đi ngủ với vũng máu be bét trước cửa.

Nó vẫn nhớ One Piece. Nhưng giờ, nó không cần Luffy nữa.
Vì Luffy là người của tự do.
Còn nó?
Nó là người của chiến tranh.
Và chiến tranh không có tự do. Chỉ có sự thật. Máu. Và quyền lực.

Có lần, một thằng giang hồ xăm trổ tới gây sự khi nó đang ngồi đọc sách trong công viên.
“Nhìn gì mày? Địt mẹ thích gây chuyện à?”
Nam Chính không nói gì.
Đứng dậy.
Đấm một cú vào thận, rồi một cú vào hàm. Thằng kia gục xuống như một bao rác rách rưới. Mồm be bét máu, bụng đau như cắt nước mắt đầm đìa xin tha mạng.
Lũ đi theo nó hoảng. Nhưng hắn thì chỉ lau tay vào quần, rồi tiếp tục ngồi xuống.
Mở lại trang sách đang dang dở.

Chiến thần không cần giải thích.
Chiến thần không cần khán giả.
Chiến thần không xin phép.

Đêm đó, nó nhìn vào gương. Gương phản chiếu một thằng đàn ông với ánh mắt của loài thú đã sống sót qua mùa đông.
Không còn ngờ nghệch.
Không còn dễ tổn thương.
Không còn tin ai, ngoài chính mình.

Nó lật trang sổ tay.
Ghi thêm một dòng:
“Bắt đầu xây đế chế. Bất chấp tất cả.”

Nam Chính đã chính thức bước ra ánh sáng.
Nhưng ánh sáng này… không phải ánh sáng của thiên đường.
Mà là ánh sáng của ngọn lửa chiến tranh.

Chương 7: Đế chế khởi sinh từ đống tro

Nó bắt đầu kinh doanh. Không lớn, không ồn ào. Chỉ là những món hàng nhỏ — áo thun, giày dép, thứ người ta nghĩ chẳng làm nên cơm cháo gì. Nhưng với nó, đây không phải bán hàng. Đây là mở rộng lãnh thổ.

Nó không làm để kiếm tiền sống. Nó làm để chiếm lĩnh, để đặt lá cờ của mình lên từng cột mốc doanh thu.
Từng đơn hàng là một viên gạch.
Từng khách hàng là một chiến lợi phẩm.

Nó tự học cách chạy quảng cáo, cách đọc hành vi tiêu dùng, cách viết content như đổ thuốc mê vào chữ. Lũ chuyên gia nói phải đi học khóa này, khóa kia.
Nó chỉ cười nhạt:
“Bọn mày học để được cấp giấy. Tao học để cầm quyền.”

Ban ngày nó làm việc, ban đêm nó tập võ, đọc Machiavelli, rồi ghi chép từng ý tưởng như thể sắp đánh chiếm một quốc gia.

Bạn bè cũ giờ thì sống như mớ rác trôi trên dòng sông thời gian.
Đứa lấy chồng. Đứa sinh con. Đứa làm văn phòng sáng đi tối về, cuối tuần chụp ảnh sống ảo, caption là: “Cuộc sống thật bình yên.”
Bình yên cái con mẹ gì. Đó là sự đầu hàng.

Nó thì không. Nó không muốn bình yên.
Nó muốn CHAOS. Hỗn loạn. Hiểm Nguy. Định Mệnh.

Nó muốn số phận cho nó những bài test nặng nề khó khăn nhất. Thép đã tôi thế đấy.

Có lần, một gã đối thủ trong ngành nhắn tin:
“Chơi bẩn thế mà sống được à?”
Nó reply:
“Bố mày welcome cái chết nhé con trai.”

Nó làm ngày làm đêm, đến mức quên cả sinh nhật mình. Bố nó gọi hỏi thăm, giọng nghèn nghẹn:
“Con sống kiểu đó có mệt không? Hay thôi ổn định lấy vợ sinh con đi con.”
Nó chỉ nói:
“Con sống kiểu này, mới thấy mình sống. Còn con cái sau này sẽ có cả trăm đứa ba đừng lo.”

Tiền bắt đầu đổ về. Không quá nhiều, nhưng đủ để đám bạn cũ bắt đầu nhắn tin:
“Dạo này mày ổn không? Có gì chia sẻ với anh em?”

Nó xem từng tin nhắn như những cái mồm há ra xin cơm.
Nó không trả lời. Nó đang bận xây thành.

Một đêm nọ, đứng trên tầng thượng chung cư cũ, gió thổi vạt áo bay phần phật, nó nhìn xuống thành phố đầy đèn, đầy tiếng xe, đầy người sống như máy… và nó tự nhủ:
“Tao sẽ không bao giờ là một phần của cái xã hội chó chết này.”

Tao là ngoại lệ.
Tao là chiến thần đi lên từ mỡ, máu, và sự tủi nhục.

Chương 8: Cái giá của sự bất khả chiến bại

Đêm càng dài, căn phòng nó càng lạnh. Không phải vì thiếu chăn, mà vì thiếu người.

Khi mày bắt đầu thắng, mọi người xung quanh sẽ cười.
Khi mày thắng hoài, họ bắt đầu ghét.
Và khi mày bất bại… họ biến mất.

Nó sống một mình. Ăn một mình. Tập luyện một mình. Thỉnh thoảng có gái inbox, “Anh cool quá,” “Anh truyền cảm hứng,” nhưng nó không trả lời. Đã lâu rồi, nó không còn quan hệ vì yêu. Nó chỉ dùng tình dục như cách gác chân lên ghế – thoải mái tạm thời, rồi đứng dậy tiếp tục chiến đấu.

Một cô gái từng hỏi nó, trong một đêm trần truồng, mồ hôi còn chưa khô:
– Anh không thấy cô đơn sao?

Nó nhìn lên trần nhà, rồi nói:
– Trẫm quen rồi.

Đó là lúc nó hiểu, quyền lực không phải là vương miện hay tiền bạc.
Mà là khả năng đứng một mình trước thế giới, không run tay, không cần ai vỗ lưng, không cần ai thấu hiểu. Thậm chí còn bị đám đông – những con cừu loser ghét.

Và dĩ nhiên, cái giá là tất cả những thứ con người khác gọi là “hạnh phúc.”

Mỗi đêm nó ngủ như một kẻ lính gác. Mắt nhắm, não mở. Ý tưởng mới, kế hoạch mới, giả định mới – tất cả xoay trong đầu như một cơn say quyền lực. Không ai thúc ép nó. Nó là ông chủ của chính mình, và cũng là kẻ hành xác chính mình.

Một hôm, người cha gọi điện. Giọng khàn:
– Giờ giàu rồi, giỏi rồi… nhưng sống kiểu đó… có vui không?

Nó im lặng. Rồi trả lời:
– Vui là cái bẫy dành cho lũ không có tham vọng. Còn với con, từng giây từng phút là chiến tranh, chiến tranh với những thứ làm con yếu đi.

Hắn ghét những thứ ủy mị, làm mềm lòng.
Mềm lòng là khởi đầu của thất bại.

Nam Chính giờ không còn là thằng béo nhút nhát ngày xưa nữa.
Hắn là tượng đá, được gọt từ thù hận, đúc bằng mồ hôi, nung trong lửa cô độc.

Hắn không cần bạn. Không cần tình yêu.
Hắn cần chiến tranh.
Và mỗi sáng thức dậy, hắn lại tự hỏi:
“Kẻ tiếp theo muốn ngăn tao là ai?”

Câu trả lời không quan trọng. Vì kẻ nào bước ra, cũng sẽ bị nghiền nát.
Đó là định mệnh của một chiến thần.
Đã mang chữ D, thì không dừng lại.

Chương 9: Khi chiến thần giết luôn thằng người trong tim

Nó bắt đầu mơ thấy mình giết người. Không phải bằng dao, bằng súng, mà bằng ánh mắt. Chỉ cần nhìn thẳng vào kẻ nào đó, và kẻ đó… biến mất. Bốc hơi như chưa từng tồn tại.

Thỉnh thoảng, trong giấc mơ, nó còn thấy thằng béo ngày xưa — cái bóng tròn trịa, ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ gay vì chạy không nổi. Thằng đó nhìn nó, nói một câu duy nhất:
“Tao đâu có muốn mày thành ra thế này…”

Nó tỉnh dậy. Không phải vì sợ, mà vì giận.
Giận vì trong thằng béo đó vẫn còn người.
Còn tình cảm. Còn lòng thương.

Và nó biết, để đi tiếp, nó phải giết nốt cái phần người còn sót lại đó.

Một buổi tối, có thằng đàn em từng được nó giúp đỡ đến gặp, gục đầu xin tha:
– Anh ơi, lần này em lỡ sai, cho em cơ hội nữa…

Nam Chính nhìn nó. Một cái nhìn lạnh như thép giữa mùa đông.
Không đánh. Không chửi. Chỉ nói:
– Mày nghĩ tao thành công vì tao là người tốt à?
Rồi quay lưng, bước đi.

Đêm đó, nó về nhà, mở điện thoại đọc lại mấy dòng chat cũ từ một cô gái nó từng yêu thật lòng. Tin nhắn cuối cùng của nhỏ:
“Em không thể sống với một người chỉ có chiến tranh và im lặng. Thế giới quan của anh nó cứ lạ lạ thế nào. Chúc anh thành công, còn chuyện của mình em xin phép dừng.”

Sau này cô gái đó đi với một thằng nerd mang danh “bình thường” và “ổn định”.

Nó xoá sạch. Không phải vì đau. Mà vì yếu đuối thì không được phép tồn tại trong đế chế của nó.

Kể từ hôm đó, Nam Chính ngừng cười hoàn toàn. Vô cảm với mọi thứ.
Không còn giả vờ thân thiện. Không còn câu đùa cho dễ thở.
Hắn là một cỗ máy. Một thực thể được lập trình chỉ để bành trướng, chinh phục và nghiền nát.

Từ những kẻ bắt nạt năm xưa đến lũ doanh nhân cạnh tranh, tất cả giờ chỉ là vật cản.
Hắn làm việc như kẻ nghiện. Nhưng không nghiện tiền.
Hắn nghiện cảm giác chiến đấu.

Một ngày nọ, có người hỏi hắn:
– Có gì trong tim anh vậy?

Hắn không nói gì.
Chỉ đặt bàn tay lên ngực, nơi nhịp tim vẫn đập — trơ trụi, cứng như đá.

“Một chiến thần không cần trái tim.
Chỉ cần chiến tranh.”

Và lý do đó, chính là nỗi căm thù mà thế giới đã gieo vào hắn từ thuở còn là thằng béo khốn nạn không ai thèm nhìn.
Giờ thì nhìn đi.
Hắn đã giết sạch những thằng “người” trong tim.
Và trở thành một con quái vật vô cảm với trái tim đầy sẹo.

Chương 10: Khải hoàn của kẻ không còn đường quay lại

Hắn đứng trên đỉnh một toà nhà cũ, nhìn xuống thành phố — cái ổ chuột sáng đèn đang ngụy trang thành văn minh. Dưới kia là lũ người, chạy xe, hẹn hò, lướt điện thoại, sống như chưa từng có ai chết vì giấc mơ.

Còn hắn?
Hắn đã chết từ lâu.
Cái thằng béo… từng tin vào tình yêu, vào bạn bè, vào công lý – giờ chỉ còn là một tấm bia tưởng niệm lặng lẽ trong ký ức.

Nam Chính giờ là một cuồng phong.
Không quốc kỳ. Không quốc ca.
Chỉ có uy lực. Và sự im lặng khiến người khác nghẹt thở.

Ví USDT của hắn rất nhiều con số 0.
Đối thủ trong ngành nhắc tên hắn bằng giọng run rẩy như nói về một cơn dịch.
Báo chí không dám viết. Mạng xã hội chỉ biết đoán.
Còn hắn?
Chỉ ngồi trong bóng tối và tiếp tục điều khiển.

Nhưng chiến thần cũng có khoảnh khắc… nhìn lại.

Một đêm mưa, khi thành phố ướt như một con chó lạc, nó đi bộ qua khu phố cũ, ngang qua trường cấp hai nơi từng bị gọi là “con heo biết đi.”
Bức tường vẫn còn đó. Mùi ẩm mốc quen thuộc.
Nó chạm tay vào tường, như thể bắt tay với quá khứ.
Không ai thấy. Không ai biết.

Rồi nó quay đi.
Không rơi nước mắt.
Chiến thần không khóc. Chỉ nhắm mắt một giây hồi tưởng về tuổi thơ cay đắng.

Trên đường về, có một thằng nhỏ chạy bộ, bụng to, mặt đỏ, mồ hôi ướt đẫm.
Hắn nhìn thằng bé, hỏi:
– Mày đang chạy vì cái gì vậy cu?
Thằng nhỏ thở không ra hơi:
– Tại cháu mập… tụi nó chửi cháu… cháu muốn giảm béo.

Nam Chính nhìn nó, lặng một lúc, rồi cười nhẹ, bao năm rồi, hắn mới cười lại.
Không khinh bỉ. Không thương hại.
Mà như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình – còn đang bơi giữa bùn, chưa biết rằng một ngày nó sẽ biến thành dao.

Hắn đặt tay lên vai thằng nhỏ:
– Chạy tiếp đi. Đừng nghỉ. Đừng nhìn lại. Mặc kệ thế giới này. Dồn hết sự giận dữ vào mà chạy.

Và rồi, hắn bước tiếp. Thằng béo mắt trố ra, thở hổn hển, nhìn vào bóng lưng hắn…


Trở về toà thành lạnh lẽo do chính tay mình xây.

Hắn quyết định đi tu.

-Hết-

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top