CHƯƠNG 1: MÙI XĂNG VÀ MÁU TRÊN CON ĐƯỜNG KHÔNG TÊN
Nam Chính tỉnh dậy trong một căn phòng trọ tồi tàn ở một thành phố xa lạ. Mùi xăng, mồ hôi và máu khô còn đọng lại trên tay áo hắn như một bản thông điệp từ ngày hôm qua—rằng hắn không còn là thằng nhóc ngây thơ nữa.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon hắt vào mặt hắn như một cái bạt tai từ cuộc đời, nhắc hắn nhớ rằng cuộc chơi này không có nút dừng. Thành phố nơi hắn đang sống không có tên, chỉ có tiếng xe gào rú, tiếng giày cao gót trên vỉa hè, và những bản nhạc buồn được phát ở quán bar 24/7.
Hắn từng là một lập trình viên. Một gã tử tế, có lẽ. Có bằng cấp, có tương lai, có người yêu. Nhưng tất cả biến mất trong một tuần. Cô gái hắn định cầu hôn bỏ đi với sếp hắn, dự án bị thâu tóm, tài khoản bị hack sạch. Hắn uống rượu, đập đồ, chửi rủa Chúa rồi ngủ vùi như con chó bị đánh.
Tỉnh dậy vào một đêm mưa, hắn thấy mình nằm dưới chân cầu vượt, tay ôm bình xăng, trong đầu có một ý tưởng điên rồ: “Nếu thế giới này không có chỗ cho tao sống tử tế, thì tao sẽ sống như một con quái vật.”
Hắn lấy cái tên Nam Chính không phải vì hắn là anh hùng. Mà bởi vì hắn biết rõ: mỗi câu chuyện cần một kẻ dẫn đầu. Dù đó là kẻ tốt hay kẻ khốn nạn, thì cũng phải là người dám đập bàn nói: “Câu chuyện này là của tao.”
Và thế là hắn bắt đầu gom góp những kẻ dị dạng—đứa nghiện, thằng trộm vặt, cô gái hát ở bar—lập nên một nhóm chuyên hack, lừa đảo, và tống tiền bọn tập đoàn lớn. Không phải vì tiền. Mà vì hắn muốn xem bao nhiêu lâu nữa thì hệ thống thối nát này sụp đổ.
Trong tay hắn không có siêu năng lực. Chỉ có một bộ óc lạnh, một trái tim chai sạn, và một nụ cười méo mó khi thấy tin tức nói về những “sự cố an ninh mạng chưa từng có”.
Hắn hút thuốc, lái xe không mũ bảo hiểm, uống cà phê đen đặc như dầu máy và mỗi tối đều ghi vào sổ:
“Ngày X: Tao vẫn sống. Và vẫn chưa tha cho bọn mày.”
CHƯƠNG 2: KẺ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP HẠNH PHÚC
Cô gái đầu tiên mà Nam Chính lôi vào đội là Nguyệt. Giọng khàn, đôi mắt như đã chết từ mấy kiếp trước. Cô hát ở một quán bar có tên “Lối Về Câm Lặng”, nơi mà mỗi bài hát là một tiếng rên rỉ giữa đời sống nát bét.
Nguyệt từng là sinh viên nhạc viện. Cha cô tự thiêu trước cổng trường vì bị đuổi việc oan. Mẹ cô treo cổ trong phòng khách. Chính quyền gọi đó là “bi kịch cá nhân”. Cô gọi đó là “cái bẫy của những kẻ ngoan ngoãn”.
Nam Chính gặp cô trong một đêm mưa. Hắn không uống, chỉ ngồi nghe cô hát một bài về sự rệu rã và những ảo vọng tan ra trên mặt đường. Xong bài, cô cầm mic hỏi thẳng:
“Anh đến để cứu tôi hay hủy tôi?”
Hắn cười, không có thiện lương trong ánh mắt.
“Tôi đến để cho cô một vai diễn trong câu chuyện này. Nhưng không ai ở đây được phép hạnh phúc. Chỉ có thể được phép chiến đấu.”
Từ hôm đó, Nguyệt theo hắn như một bóng ma có giọng hát. Không hỏi nhiều, không đòi gì, chỉ cần mỗi tháng một gói thuốc lá và một buổi ngồi dưới cầu để hét lên mấy câu điên loạn.
Họ bắt đầu những phi vụ đầu tiên—không vụ nào lớn, chỉ đủ để dằn mặt. Đánh sập một trang thương mại bán hàng giả. Bóc phốt CEO hiếp dâm nhân viên rồi bịt miệng bằng tiền. Hack hệ thống điểm số trường đại học nơi con trai của Bí thư thành phố đang học… và nhận điểm ảo.
Mỗi lần thành công, hắn lại ngồi trầm ngâm:
“Bọn tao không phải anh hùng. Bọn tao chỉ là hệ quả của những cú đạp không ai xin.”
Đêm nọ, hắn ngồi cùng Nguyệt ở sân thượng. Dưới kia, thành phố sáng đèn như thể đang vui. Nhưng hai kẻ không được phép hạnh phúc thì chỉ ngồi im, hút thuốc, nghe tim mình đập như tiếng còi tàu từ một ga xép đã bị bỏ hoang.
Nguyệt hỏi:
“Nếu một ngày anh bị bắt, anh sẽ làm gì?”
Nam Chính nhếch môi, mắt lạnh như thép:
“Tao không để chúng bắt. Tao để chúng chạy. Vì nếu bọn nó dừng lại, tao sẽ giết.”
CHƯƠNG 3: NGƯỜI ANH EM CUỐI CÙNG
Hắn gọi thằng đó là Hào Mắt Lồi.
Nó từng làm kỹ sư cơ điện ở một khu công nghiệp gần biên giới, cho đến khi bị tố cáo ăn cắp bản vẽ và đuổi việc không lý do. Vợ nó bỏ đi, mang theo con gái nhỏ. Tụi công an đánh gãy hai ngón tay vì tội “chống đối trong quá trình điều tra”.
Hào tìm đến cái chết hai lần. Cả hai lần đều thất bại, như thể Thượng Đế cũng không thèm nhận nó về.
Hắn gặp Hào trong một nhà nghỉ rách nát, khi cả hai đang tìm cách giấu đồ sau một phi vụ phá sập trạm thu phí BOT giả. Cả hai nhìn nhau, không nói câu nào, chỉ cùng ngồi hút thuốc. Một điếu thuốc đi qua hai kẻ đàn ông không còn gì để mất—đủ để thành tình anh em.
Từ đó, Hào là người gỡ bom, gài điện, đục tường, chế đồ chơi. Tay nghề của nó khiến tụi kỹ sư nước ngoài cũng phải chào thua. Nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng đỏ ngầu, như đang nhìn thấy ảo giác của một quá khứ đáng quên.
Một đêm, khi cả đội trốn dưới tầng hầm sau phi vụ lật mặt một công ty dược, Nam Chính hỏi nó:
“Mày còn muốn sống không?”
Hào cười, điếu thuốc rớt xuống nền gạch bẩn thỉu.
“Tao không sống. Tao đang trả thù. Mỗi lần tao thở, là mỗi lần tụi nó mắc thêm nợ.”
Và thế là họ trở thành bộ ba quái vật—Nam Chính, Nguyệt, và Hào. Một hacker có nụ cười lạnh. Một ca sĩ đã chết từ trong tim. Và một thằng thợ điện chỉ còn biết giật nổ mọi thứ thay vì chữa lành.
Họ không có lý tưởng. Không có kế hoạch 10 năm. Không có ước mơ đoàn tụ gia đình hay xây nhà, đẻ con, nuôi chó. Chỉ có một danh sách những cái tên cần xoá khỏi thế giới này.
Một hôm, Hào bị bắn. Lúc đó đang trốn trong một nhà máy bỏ hoang, bị phục kích.
Hắn ngồi đó, ôm ngực rên rỉ, máu rỉ ra từ bụng như cà phê từ phin chảy chậm. Hắn thều thào:
“Tao… không tiếc… chỉ tiếc… không được thấy tụi nó sụp đổ…”
Nam Chính không khóc. Hắn ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc, đặt lên môi Hào.
“Yên tâm. Tao sẽ để tụi nó sụp đổ chậm. Để mày nghe được tiếng nứt đầu tiên từ dưới mộ.”
CHƯƠNG 4: CHÓ SỤC MÙI NGƯỜI
Cái chết của Hào khiến Nam Chính yên lặng suốt ba ngày. Hắn không ăn, không ngủ, không hút thuốc. Chỉ ngồi nhìn tường, như đang đợi ai đó gõ cửa đến bắt hắn đi. Nhưng chẳng ai đến. Cái hệ thống thối nát ấy còn đang bận ăn mừng vì vừa giết được “một con ruồi phiền phức”.
Đến đêm thứ tư, hắn quay lại. Tỉnh rụi. Lạnh lùng như chưa từng biết đến thằng Hào. Đội ngũ chỉ còn hai người. Nguyệt không hỏi, chỉ cắt tóc ngắn đi và bắt đầu luyện bắn súng.
Bọn chúng bắt đầu dùng chó.
Không phải chó bình thường. Loại chó đặc biệt, lai giữa Malinois và chó sói Đông Âu, được huấn luyện để đánh hơi ra mùi adrenaline và khói thuốc—thứ mà dân lẩn trốn thường mang trên người.
Nam Chính bị lộ một lần ở Quận 6. Không phải vì sơ suất, mà vì hắn đứng hút thuốc trên mái nhà, ngay giữa ban ngày, như một lời tuyên chiến. Một con chó phát hiện ra mùi. Lính bao vây.
Hắn nhảy từ tầng ba xuống, gãy xương vai nhưng vẫn kịp kéo theo một lính đặc nhiệm rơi theo, dùng chính xác chết của hắn ta để làm lớp đệm.
“Không phải tao ngông. Chỉ là tao chán phải chạy rồi,” hắn nói với Nguyệt khi về tới hang ổ, máu rịn qua áo.
Từ đó, chúng gán cho hắn biệt danh: Kẻ Không Sợ Chó.
Tụi báo lá cải bắt đầu dựng chuyện. Nào là hắn từng là sát thủ, nào là hắn thuộc giáo phái cực đoan, nào là hắn từng bị tâm thần. Càng nói xấu, hắn càng nổi tiếng. Càng nổi tiếng, hắn càng nguy hiểm.
Hắn cười khẩy mỗi lần thấy tin tức về mình trên màn hình LED khắp thành phố:
“Tụi nó không hiểu… tao không cần người ta yêu. Tao chỉ cần người ta nhớ cái tên.”
Một đêm, hắn đứng trước máy quay tự chế. Lần đầu tiên trong đời, hắn quay một video gửi cho cả nước. Không đeo mặt nạ. Không dùng giọng giả. Mặt thật, giọng thật, ánh mắt thật.
Hắn nói:
“Tôi không khủng bố. Tôi không phải anh hùng. Tôi chỉ là một người đàn ông bị đạp xuống đáy, rồi phát hiện ở đó có rất nhiều người khác giống mình. Và thay vì ngồi khóc… tôi chọn cách dạy bọn trên cao biết sợ.”
Clip chỉ dài 57 giây. Nhưng đủ để làm sập một hệ thống kiểm duyệt trong 3 phút. Đủ để hàng ngàn người bắt đầu vẽ biểu tượng “NC” bằng sơn đen lên tường.
Đủ để lũ chó phải bắt đầu đeo mặt nạ chống độc. Không phải để tránh khí gas. Mà để che nỗi sợ trong mắt tụi nó.
CHƯƠNG 5: LÁ CỜ ĐƯỢC MAY BẰNG CĂM THÙ
Sau video đó, Nam Chính không còn là một cái tên trong bóng tối nữa.
Hắn thành biểu tượng.
Bọn trẻ bắt đầu gọi hắn là “Thủ lĩnh không ngai”. Các nhóm phản kháng nhỏ lẻ ở khắp nơi đều lấy avatar là hình hắn: gương mặt lạnh, điếu thuốc cháy dở, và đôi mắt nhìn xuyên qua sự giả tạo của cả hệ thống.
Còn hắn? Hắn ghét điều đó.
“Mẹ kiếp, tao không muốn làm lãnh tụ. Tao chỉ muốn đập đổ cái bàn này rồi hút một điếu trong yên lặng,” hắn nói với Nguyệt trong lúc đang băng bó vết thương sau trận đụng độ ở chợ đầu mối.
Nhưng hắn hiểu: khi sự thật bị bóp méo quá lâu, thì chỉ cần một kẻ dám nói thật cũng trở thành thần thánh trong mắt những kẻ tuyệt vọng.
Nên hắn viết ra Tuyên Ngôn Không Tên, phát tán khắp các diễn đàn ngầm. Không hứa hẹn hòa bình. Không kêu gọi đoàn kết. Chỉ là những câu lạnh lùng như dao:
“Nếu mày đang bị bóp cổ bởi một bàn tay vô hình, thì đừng đợi ai gỡ. Hãy cắn vào nó.”
“Chúng ta không sinh ra để cầu xin. Chúng ta tồn tại để đòi lại.”
“Tao không cần mày theo tao. Tao chỉ cần mày dám đứng lên.”
Và người ta bắt đầu đứng lên thật. Không cần tổ chức. Không cần họp bàn. Tự phát, tự ngẫu nhiên, nhưng chung một nhịp đập: đốt trụ sở, vẽ khẩu hiệu, đánh sập dữ liệu, cắt điện các trạm thu phí, hack bảng điện tử ở các tòa nhà cao tầng.
Trên cùng một đêm, 17 thành phố tắt điện trong 2 tiếng. Và tất cả bảng quảng cáo điện tử đều hiện dòng chữ:
“CHÚNG TÔI VẪN Ở ĐÂY. VÀ CHÚNG TÔI KHÔNG CÒN SỢ.”
Bọn cầm quyền hoảng. Chúng ban lệnh thiết quân luật. Đưa quân đội ra phố. Nhưng càng làm thế, càng khiến dân nổi điên. Vì hóa ra, dưới lớp vỏ cam chịu, dân chúng chỉ đang đợi một kẻ dám nổ phát súng đầu tiên.
Và Nam Chính chính là kẻ đó.
Nguyệt ngồi cạnh hắn, trong căn hầm dưới lòng đất, nhìn bản đồ thành phố với các điểm nổ loạn được đánh dấu bằng bút đỏ.
Cô hỏi:
“Anh muốn gì sau cùng?”
Hắn ngồi im một lúc, rồi nói, giọng khàn như xé vải:
“Tao muốn đến một ngày… không còn cần một thằng như tao nữa.”
Cô gật đầu. Và từ ngày đó, họ bắt đầu may cờ. Không phải cờ tổ quốc. Không phải cờ đảng phái. Chỉ là một mảnh vải đen, có hình một nắm đấm đâm xuyên qua màn hình tivi.
Lá cờ ấy không bay trong gió.
Nó bay trong lòng người.
CHƯƠNG 6: MỘT NGÀY KHÔNG CÒN LUI
Cơn giận của một dân tộc tích tụ lâu năm không nổ ra bằng lời hô vang. Nó nổ bằng những đêm không ngủ, những cú đấm không tiếng động, những lon xăng bị đổ lén vào kho xăng nhà nước, và những gã như Nam Chính—đã mất hết, nên không còn gì để sợ.
Một sáng sớm, hắn ngồi trước gương. Gương cũ, nứt một đường như vết sẹo từ trán đến cằm. Mặt hắn gầy sọp. Mắt hõm sâu. Nhưng thần sắc thì như được đúc từ thép. Hắn mặc áo sơ mi trắng, vest đen, thắt cà vạt.
Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày.
“Anh đi đám tang ai vậy?”
Hắn nhìn thẳng vào gương, đáp không chớp mắt:
“Tao đi chôn cái tôi cũ.”
Ngày đó, hắn bước vào tòa nhà truyền thông quốc gia. Không ẩn mặt. Không vũ khí. Chỉ một USB chứa bằng chứng những vụ tra tấn, cướp đất, hủy chứng cứ của bọn chóp bu.
Hắn đi thẳng vào phòng thu hình trực tiếp. Giữa bản tin 19h, giữa lúc MC đang đọc lời đạo đức giả.
Hắn đẩy cửa, giật micro, và nói:
“Tôi là Nam Chính. Và nếu các người đang xem cái này, thì hãy hiểu rằng: tôi không xin nữa. Tôi không cầu nữa. Tôi tuyên chiến.”
Cảnh sát ập vào. Bắn. Nhưng trễ rồi. Video phát trực tiếp lan đi như dịch hạch. Trong một giờ, có 14 triệu người xem. Trong một đêm, hơn 200 ngàn người đổ xuống đường, không khẩu hiệu, không biểu ngữ, chỉ mang theo sơn đen và lửa.
Còn hắn?
Bị bắt.
Chúng nhốt hắn trong một căn phòng trắng không cửa sổ, không thời gian. Chỉ có hai câu hỏi lập đi lập lại:
“Ai là thủ lĩnh?”
“Ai cung cấp dữ liệu?”
Hắn chỉ im lặng, cười như thằng điên. Không vì hắn giỏi chịu đòn. Mà vì hắn biết, chiến tranh đã bắt đầu, và không còn cần hắn nữa.
Từ ngày đó, cái tên “Nam Chính” không còn là một người. Nó là mã hiệu. Một ký hiệu được xăm lên cổ tay, viết lên tường, treo sau áo khoác của những đứa trẻ 15 tuổi đã chán bị dạy ngoan.
Và mỗi lần có ai đó hỏi:
“Nam Chính là ai?”
Câu trả lời duy nhất được lặp lại khắp thành phố là:
“Tao.”
CHƯƠNG 7: GIỌNG NÓI SAU SONG SẮT
Nam Chính bị nhốt ở tầng sâu nhất của một nhà tù quân sự bỏ hoang trên núi. Không án. Không luật sư. Không bản tin.
Không ai biết hắn còn sống hay đã chết.
Nhưng rồi vào một đêm, giám đốc trại giam nhận được một đoạn ghi âm lạ—không rõ từ đâu. Không có đầu, không có đuôi, chỉ có giọng hắn, trầm và rõ như đinh đóng vào trán từng thằng ngồi ở phòng an ninh:
“Bọn mày nghĩ nhốt được tao là xong? Nhầm. Tao không còn là người nữa. Tao là ý nghĩ trong đầu những thằng vừa thức tỉnh. Tao là cơn đau nhói khi mày nhận ra đời mày là một cú lừa vĩ đại. Tao là thứ mày nghe trong đêm khuya khi không còn ai nói thật với mày nữa.”
Toàn hệ thống chấn động.
Tụi cấp trên mở cuộc họp khẩn. Hủy hồ sơ. Tìm đường truy vết. Nhưng trễ rồi.
Giọng hắn lan đi. Được trộn vào nhạc rap. Cắt vào quảng cáo livestream. Chèn vào game, vào phim, vào tiếng còi xe buýt chạy qua lúc 7h sáng.
Mỗi nơi có một câu nói. Mỗi câu như một nhát dao găm vào cổ họng bọn có quyền:
“Học giỏi để làm gì? Để phục vụ lũ dốt giàu hơn mày?”
“Thức dậy. Không phải để làm việc. Mà để giành lại cái đời mày đang bị bọn nó thuê với giá 3 đồng lẻ.”
“Tụi nó dạy mày làm người tốt. Nhưng đừng tốt đến mức bị giẫm mà không biết rên.”
Đám trẻ bắt đầu ghi âm giọng mình lại, bắt chước hắn. Biến nó thành những bản tuyên ngôn du kích của thế hệ TikTok và đàn ông bị chê là “không biết cảm xúc”.
Trên mạng, một câu bắt đầu xuất hiện như dịch:
“Nếu bạn đang đọc dòng này, thì bạn chính là Nam Chính tiếp theo.”
Ở trong tù, hắn ngồi cười.
Không ai biết bằng cách nào hắn gửi được những đoạn ghi âm đó ra ngoài. Không dây, không thiết bị, không tai trong. Có người bảo hắn luyện được cách truyền âm bằng ý chí. Có kẻ bảo, hắn đã chết, và bây giờ là một con quỷ cư ngụ trong server khắp thế giới.
Còn hắn?
Mỗi đêm, hắn chỉ thì thầm với bóng tối:
“Tụi mày không giết được một ý tưởng. Và tao… là ý tưởng cuối cùng trước khi tụi mày gục ngã.”
CHƯƠNG 8: BẠO LOẠN LÊN NGÔI
Sài Gòn cháy.
Không phải vì bom. Không phải vì súng. Mà vì những cơn giận bị dồn nén quá lâu, tích tụ như rác dưới nắng hè. Và chỉ cần một tàn thuốc từ một thằng nhóc biết hack là đủ để biến cả thành phố thành hỏa ngục.
Người dân không đợi nữa. Họ không đợi bầu cử, không đợi cải cách, không đợi lời xin lỗi từ những kẻ đã hút máu họ qua từng năm sống như chó.
Họ đập phá. Họ gào thét. Họ vẽ những câu chữ bằng máu lên tường: “Đây là đất của tao. Đây là đời của tao.”
Một đứa trẻ 14 tuổi đốt một đồn công an bằng xăng ăn cắp. Khi bị bắt, nó cười vào mặt viên sĩ quan hỏi lý do:
“Tụi mày giết ba tao. Hôm nay tao thiêu lại lương tâm tụi mày.”
Ở miền Trung, nông dân treo xác lợn chết trước trụ sở chính quyền vì đất bị lấy, giá bị ép, ruộng bị cướp.
Ở miền Bắc, công nhân lột trần giám đốc Trung Quốc giữa cổng nhà máy rồi livestream.
Một trận đại bạo loạn không người lãnh đạo, không ai điều khiển.
Nhưng tất cả đều nói cùng một tiếng:
“Nam Chính đã đúng.”
Và trong cái hỗn loạn đó, Nguyệt xuất hiện lại. Không còn là ca sĩ bar. Cô giờ là thủ lĩnh của một mạng lưới phụ nữ nổi loạn. Những bà mẹ bị tước con, những nữ sinh bị gạ gẫm bởi giảng viên, những người từng im lặng.
Giờ họ cầm dao, cầm mic, cầm lửa.
Cô cầm một loa phóng thanh, leo lên nóc xe bọc thép bỏ hoang giữa ngã tư và hét:
“Chúng ta đã im lặng quá lâu. Đủ rồi.
Không còn ai đến cứu chúng ta cả.
Nên bây giờ, chúng ta cứu lấy nhau.”
Hàng chục ngàn người vỗ tay. Nhưng không phải kiểu vỗ tay sân khấu. Mà là tiếng đập vào tim. Vỗ để tỉnh. Vỗ để đứng dậy.
Chính phủ bắt đầu sụp.
Không phải trong một ngày. Nhưng từng mảnh của nó rã ra như một con robot rỉ sét không còn dầu.
Các kênh truyền hình bị chiếm. Các trường học đổi tên thành “Trung tâm Tự Học”. Bệnh viện do dân quản. Bọn đại gia thì trốn sang Singapore, còn tụi từng cười vào mặt người nghèo giờ bị cạo đầu, bắt đứng giữa chợ mà xin lỗi.
Và giữa cơn điên đó, câu hỏi vang lên như tiếng chuông:
“Nam Chính đâu?”
Không ai biết.
Nhưng mỗi người nhìn vào gương, vào nhau, vào cái mảnh khăn đen quấn cổ… đều lặng thinh, rồi nói khẽ:
“Ở đây.”
CHƯƠNG 9: CÁI CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC NGƯỜI XƯA
Tin đồn hắn chết lan ra như dịch.
Có người bảo hắn bị tiêm thuốc trong tù, chết lặng lẽ giữa đêm, bị chôn trong một hố không tên. Có kẻ nói hắn đã tự sát để biến mình thành huyền thoại. Thậm chí có thằng già điên đứng giữa chợ Bến Thành hét lên:
“Tao thấy nó bay lên trời, nó biến thành con chim đen, nó cười điên dại rồi nổ tung thành ánh sáng.”
Nhưng Nguyệt thì biết sự thật.
Hắn chết vào một buổi chiều không ai chờ.
Không ánh sáng thần thánh, không cuộc vượt ngục ngoạn mục, không màn kịch anh hùng.
Chỉ là một người đàn ông ngồi co ro trong phòng giam lạnh ngắt, ánh mắt nhìn lên trần như thể đang nói chuyện với chính mình.
Giám thị trại giam khi mở cửa, chỉ thấy hắn nằm đó, mắt mở, miệng nở một nụ cười nhẹ như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo về cuộc đời.
Báo chí không đưa tin.
Chính quyền không xác nhận.
Người dân không được biết.
Nhưng tin vẫn lan.
Vì một thứ như Nam Chính không cần tin tức để tồn tại.
Hắn sống bằng miệng người đời.
Kể từ ngày đó, cả nước bỗng yên ắng lạ thường. Không tiếng biểu tình. Không đập phá. Không đốt trạm, không đòi đất.
Nguyệt gọi đó là sự lặng im trước cơn bão cuối cùng.
Cô xuất hiện trong một buổi tối, trước quảng trường trung tâm. Mặc váy đen, đầu trần, tay cầm một micro cũ kỹ nối với bộ loa dùng từ thời chiến tranh.
“Nam Chính chết rồi,” cô nói.
“Và không ai đến cứu chúng ta cả.”
“Nhưng cũng chính vì vậy… hôm nay, chúng ta không còn ai để trông cậy, ngoài chính mình.”
Đám đông không gào lên. Không vỗ tay. Chỉ cúi đầu.
Một phút.
Rồi đồng loạt, họ ngẩng mặt. Hàng ngàn ánh mắt. Không khóc. Không hoảng loạn. Chỉ có lửa trong con ngươi, lửa của những kẻ hiểu rằng: từ giờ trở đi, không ai sẽ viết thay câu chuyện này nữa.
Một thằng bé đứng phía sau hét lên:
“Nam Chính không chết. Hắn chỉ tặng lại cái tên cho chúng ta.”
Và cả quảng trường đồng thanh:
“Chúng ta là Nam Chính!”
Tối hôm đó, hệ thống điện toàn thành phố bị đánh sập lần nữa. Nhưng lần này không ai sửa.
Không ai muốn sửa.
Vì dưới bóng tối, người ta bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân thật sự.
Không phải của một người.
Mà của một dân tộc vừa bước ra khỏi giấc ngủ kéo dài hàng thập kỷ.
CHƯƠNG 10: CÂU CHUYỆN KHÔNG CÓ HỒI KẾT
Một năm sau cái chết của Nam Chính, đất nước không còn như cũ.
Không có quốc kỳ mới. Không có bản hiến pháp mới. Không có tên gọi mới cho chính thể.
Chỉ có những khu phố tự quản. Những trường học dạy cách suy nghĩ, không dạy cách phục tùng. Những trạm y tế do chính dân lập nên, thuốc được mua từ những đồng coin quyên góp ẩn danh.
Và ở khắp mọi ngóc ngách, từ vách tường rạn đến bảng đen lớp học, người ta viết một dòng:
“Đừng tin ai đại diện cho mày. Tự đứng lên.”
Không có tổ chức nào đứng đầu. Không có lá cờ nào tung bay.
Chỉ có hành động.
Chỉ có những người bình thường, từ thằng bán vé số đến bà cụ bán xôi, cùng nhau dựng lại cuộc đời, không cần cho phép.
Nguyệt giờ đã già đi. Tóc bạc. Mắt sâu. Nhưng giọng vẫn vang.
Cô không lãnh đạo. Không ra mặt. Chỉ đi từ khu này sang khu khác, kể lại câu chuyện của hắn như kể một câu thần thoại hiện đại:
“Ngày xưa, có một thằng điên.
Hắn mất tất cả, nên quyết định không phục ai nữa.
Hắn không mang lại hòa bình.
Hắn mang lại trí khôn.
Và hắn chết. Nhưng từ cái chết đó, tụi bay học được cách tự sống.”
Bọn trẻ nghe, không chớp mắt.
Một đứa giơ tay hỏi:
“Cô ơi, nếu sau này lại có người lên nắm quyền và bóp cổ tụi con thì sao?”
Nguyệt cười. Ánh mắt mỏi mệt mà ấm như lửa cuối đêm:
“Thì tụi bây lại trở thành Nam Chính.”
Câu chuyện không có hồi kết.
Vì chính hắn đã nói:
“Nếu cái tôi tạo ra là một đế chế, nó sẽ bị sụp. Nhưng nếu nó là mồi lửa trong lòng từng thằng… thì dù tao chết, lửa vẫn cháy.”
Và trong cái thành phố đang xây lại từ đống tro tàn, giữa những đêm không đèn, trong góc hẻm, giữa tiếng gõ của mấy thằng trẻ rèn sắt, người ta vẫn nghe một câu rỉ rả vang lên trong đầu:
“Tao là Nam Chính.
Không phải vì tao muốn.
Mà vì đến một lúc nào đó, thằng đàn ông nào cũng phải chọn:
hoặc cúi đầu,
hoặc trở thành thằng điên sẵn sàng đốt cả thế giới.”
— HẾT —