Và Nam Chính Đã Nói Thế

Chương 1: Về đàn ông — cái giống không biết mình đang chết dần

Nam Chính bước xuống núi.
Đôi giày rách. Bộ đồ nâu bạc màu như một lời xin lỗi gửi đời.
Hắn 45 tuổi, râu dài, mắt sâu, và không còn ai để nhắn tin.

Người ta hỏi:
“Sao ông lại xuống núi?”

Hắn không trả lời.
Hắn chỉ cười, rồi ngồi phệt xuống cái ghế đá bám rêu, ngay giữa chợ — nơi mùi nước mắm và sự giả tạo trộn lẫn thành một thứ khí độc.

“Nghe đây, bọn đàn ông,” hắn nói, rút điếu thuốc tự cuốn từ túi áo, châm bằng bật lửa mượn của thằng bán vé số.
“Tao từng là các người. Có tiền, có gái, có nhà to và giường rộng. Và biết gì không? Tao chán tới tận rốn.”

Đám người bắt đầu xúm lại.
Có thằng trai trẻ cười khẩy: “Già rồi thì chán là phải.”

Nam Chính nhổ một bãi nước bọt xuống nền gạch:
“Không, tao chán vì tao hiểu. Còn mày cười vì mày vẫn ngu.”

Hắn đứng dậy, nhìn vào mặt từng thằng đàn ông:
“Các người nghĩ đàn ông là kiếm tiền, là địt được càng nhiều càng tốt, là nói ít làm nhiều, là ráng chịu, là gồng, là đóng vai. Nhưng thực ra… các người chỉ đang sợ. Sợ bị yếu. Sợ không giống mấy clip động lực. Sợ một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình sống như thằng quèn có hình xăm.

Một ông trung niên hỏi:
“Vậy ông nghĩ đàn ông nên thế nào?”

Nam Chính phì khói vào mặt hắn:
“Đàn ông nên nghỉ một thời gian. Nghỉ khỏi làm người khác hài lòng. Nghỉ khỏi đóng vai ngầu lòi.
Và khi đã đủ im lặng để nghe tiếng mình thở — lúc đó hãy quay lại và chọn lại mình.
Không phải bản nâng cấp. Mà là bản tháo tung.”

Hắn rít điếu cuối.
“Làm đàn ông không khó. Làm người đàn ông còn thở mà không bị nhốt bởi chính cái mặt nạ mình đeo mới khó.
Tao đã đeo 35 năm. Giờ tao không đeo nữa. Và biết gì không?
Tao thấy được chính mình lần đầu tiên — và hắn gầy vãi lồn.”

Rồi Nam Chính bỏ đi, như gió, như say, như một ông già vừa lật đổ được đức tin cũ mà không cần ai vỗ tay.

Chương 2: Về đàn bà — và những đêm không ai cần ai

Nam Chính ngồi ở quán cóc ven đường, uống ly cà phê đen không đá, đắng như ký ức và lặng như một cuộc tình cũ chưa ai thèm kết thúc.
Mấy đứa trẻ hỏi:
“Ông, sau 10 năm trên núi, ông nghĩ gì về đàn bà?”

Nam Chính cười.
Nụ cười không còn răng nanh, chỉ còn lợi và vết nhăn.
Rồi hắn nói:

“Đàn bà, hả? Tao từng có cả chục. Đủ kiểu. Đẹp như tranh, dữ như chó, mềm như tấm nệm mới mua, lạnh như con vợ cũ cha mày.
Nhưng thật ra… đàn bà chẳng khác gì đàn ông.
Cũng buồn. Cũng giả vờ. Cũng đi tìm một ai đó mà chính họ cũng đéo chắc có tồn tại.”

Một cô gái tóc xanh đi ngang, liếc hắn đầy khinh miệt.
Nam Chính nhướng mày, nói lớn:
“Mày tưởng tóc mày khác màu là mày khác người à?
Không, em à. Em cũng là đàn bà. Mà đàn bà thời nay á, càng muốn mạnh mẽ bao nhiêu, càng yếu bên trong bấy nhiêu.

Hắn gõ gõ cái ly:
“Tụi bay yêu như đánh bạc. Đặt hết vào một con người rồi tự xây cái sòng trong đầu. Khi thua, tụi bay không trách chính mình ngu, mà trách đời gian lận.”

Một người đàn bà lớn tuổi hỏi:
“Vậy ông có từng yêu ai thật lòng chưa?”

Nam Chính nhìn xa.
Mắt mờ.
Nhưng tim hắn vẫn nhớ.

“Có. Một người.
Cô ấy không đẹp, không thơ, không biết nói những câu triết lý lừa tình. Nhưng khi cô ấy ngồi im, tao thấy tao muốn sống.
Chỉ vậy thôi.
Rồi tao bỏ đi. Vì tao biết, khi mình còn sống trong cơn đói khát thành công, mình sẽ nuốt luôn cả người yêu mình nhất.

Một lúc sau, hắn đứng dậy, rút tiền trả cà phê.
Trước khi đi, hắn nói:

“Đàn bà không phải để hiểu.
Không phải để sở hữu.
Không phải để thắng hay để chứng minh.

Đàn bà là tấm gương.
Mày càng vỡ, nó càng phản chiếu rõ mày là ai.
Và nếu mày thấy trong đó một thằng đàn ông đáng thương… thì đừng trách đàn bà.
Trách mày.”

Rồi hắn bỏ đi.
Như người từng yêu, từng mất, từng cầm tay một người, và biết mình không đủ tốt để ở lại.

Chương 3: Về tình yêu — thứ thuốc độc được bọc đường và bán theo cặp

Nam Chính ngồi trong một quán nhậu nhỏ, giữa tiếng cụng ly và tiếng mấy thằng đàn ông đang kể về vợ cũ như thể đang đọc hồ sơ tội phạm.
Hắn gọi một chai đế. Không mồi. Không bạn.
Chỉ có một ánh mắt biết rõ mình từng yêu và từng chết vì cái thứ người ta gọi là “tình yêu.”

Một thằng trai trẻ xăm kín tay hỏi:
“Ông, ông từng yêu ai chưa? Loại yêu thật ấy, kiểu mà mình muốn chết vì người ta?”

Nam Chính uống một ngụm, rồi phì cười.
“Yêu kiểu muốn chết? Tao từng yêu kiểu sống mà như đã chết.
Yêu kiểu nhìn con nhỏ đó nhắn tin cho thằng khác mà vẫn ngồi đợi nó về nhà.”

Cả bàn nhậu cười ồ.
Nhưng Nam Chính không cười.
Hắn đập nhẹ ngón tay lên bàn như gõ vào mặt quá khứ.

“Nghe đây, tụi mày,” hắn nói, “Tình yêu là một con chó đi lạc.
Lúc nó tới, mày thấy ấm. Mày cho nó ăn, cho nó ngủ cạnh.
Nhưng mày quên mất: nó không có dây xích.
Một ngày đẹp trời, nó bỏ đi, và mày tự hỏi: tại sao?”

Hắn nheo mắt nhìn lên trần quán, nơi có con thằn lằn nằm phơi bụng như xác chết treo tường.
“Tình yêu không dạy mày cách yêu. Nó dạy mày cách chịu đựng.
Mày không chết vì mất nó.
Mày chết vì **mày tưởng nó là thứ mày thiếu, trong khi thật ra… mày chỉ đang trốn khỏi chính mình.”

Một cô gái ngồi bàn bên liếc qua, hỏi:
“Vậy ông còn tin vào tình yêu không?”

Nam Chính rót thêm rượu, mắt nhìn đáy ly như thể trong đó có linh hồn ai đó vẫn chưa chịu siêu thoát.
“Không tin.
Nhưng tao nhớ nó như người ta nhớ cơn sốt đầu đời.
Nóng, mê sảng, đẹp đẽ, nhưng khi khỏi rồi thì chỉ còn sẹo.”

Hắn đứng dậy.
Say. Nhưng tỉnh hơn bất kỳ thằng nào còn ngồi.

Trước khi rời quán, hắn nói:
“Tình yêu không cứu mày khỏi cô đơn.
Nó chỉ làm mày tạm quên rằng mày vốn đã cô đơn từ lúc mới lọt lòng.

Rồi Nam Chính bỏ đi.
Bước chân của kẻ từng yêu, từng mất, từng sống sót — nhưng không còn là người cũ.

Chương 4: Về sự nghiệp — chiếc thòng lọng được may bằng tiền và ảo tưởng

Nam Chính đứng trước một tòa cao ốc, nơi ngày xưa hắn từng có một văn phòng to như niềm kiêu hãnh.
Nơi mà chỉ cần nói tên hắn, thư ký sẽ chạy ra cúi đầu như thể hắn là Phật sống.
Nơi từng có gã ngồi mắng nhân viên vì KPI thấp trong khi chính hắn thì trống rỗng như đáy ly whisky lúc 3 giờ sáng.

Một nhóm sinh viên đi ngang, chụp ảnh selfie trước toà nhà, mặt mũi háo hức như vừa liếm được ước mơ.
Một đứa nhận ra hắn, chạy lại hỏi:
“Chú ơi, chú từng thành công mà? Làm sao để có sự nghiệp vững chắc như chú ngày xưa?”

Nam Chính nhếch mép cười, kiểu cười của thằng từng có đủ tiền để ngủ với gái đẹp mỗi tối… nhưng mất dần khả năng ngủ với chính mình.

Hắn chỉ vào toà nhà:
“Tụi bay nhìn thấy cái đỉnh.
Nhưng có ai nhìn thấy cái thang không?
Cái thang để leo lên đây… làm bằng đầu gối tụi bay.
Bằng giấc mơ tụi bay.
Bằng **cuộc đời tụi bay bị chia nhỏ thành deadline, chiến lược, báo cáo tuần.”

Đứa sinh viên cười trừ:
“Nhưng có tiền mà, chú. Vẫn hơn làm thằng nghèo.”

Nam Chính gật.
“Đúng. Tao từng nghĩ vậy. Cho đến một ngày tao đứng trong penthouse, nhìn xuống dòng người, và tao nhận ra:
Tao đang ở trên cao… nhưng không có ai bên cạnh.
Không bạn. Không người thân. Không giấc mơ nào còn đủ thật để tao tin vào nó.”

Một người đàn ông công sở đi ngang, cà vạt lệch, mắt trũng như chưa ngủ.
Nam Chính nhìn hắn, nói với đám trẻ:

“Sự nghiệp không sai.
Sai là khi mày tưởng nó là cứu cánh.
Sai là khi mày đổi cả linh hồn để mua lấy một cái danh thiếp có chức danh in đậm.
Sai là khi mày có tiền để mua mọi thứ, trừ chính mày.

Hắn quay lưng, bước đi, tay đút túi áo rách, đầu cúi.
Một đứa sinh viên hét theo:
“Vậy chú bỏ hết để được cái gì?”

Nam Chính không quay lại.
Chỉ giơ một ngón tay lên trời — ngón giữa.
Rồi nói lớn:
“Tao bỏ sự nghiệp để giữ lấy tiếng cười của mình.
Còn tụi bay, leo tiếp đi.
Lúc nào mỏi, nhớ nhìn xuống mà coi mình đã bỏ rơi ai.”

Chương 5: Về cái chết — kẻ duy nhất không gửi hoá đơn nhưng luôn đến đúng hẹn

Nam Chính đứng trong một nghĩa trang cũ, cỏ mọc cao đến đầu gối, mùi đất ẩm và hương tàn quyện vào nhau như hai kẻ yêu nhau lâu năm, giờ nằm im không thèm nói nữa.

Hắn đốt một điếu thuốc, rít sâu, mắt nhìn mộ bia xám xịt, không tên tuổi, không hoa, chỉ có một câu khắc cạn nét:
“Chết lúc 37, chôn lúc 71.”

Một cậu trai trẻ đi ngang, thấy hắn đứng đó, bèn hỏi:
“Chú ơi, chú có sợ chết không?”

Nam Chính quay lại, mắt không mờ nhưng ánh nhìn thì đã từng chết vài lần.
“Sợ chứ,” hắn nói, “Ai không sợ?
Chỉ có mấy thằng chưa sống thật thì mới nói không sợ.”

Cậu trai im lặng. Hắn chỉ tay về phía những ngôi mộ:
“Coi đi.
Tụi nó đều từng nghĩ mình còn thời gian.
Từng trì hoãn một nụ hôn, một lời xin lỗi, một lần hét to giữa đời…
Vì nghĩ mai còn sống.”

Hắn quỳ xuống cạnh một ngôi mộ nhỏ, phủi lớp bụi như đang lau lại gương mặt quá khứ.
“Tao từng có tiền mua bảo hiểm nhân thọ, từng ký hợp đồng di chúc, từng dự đám tang của chính người yêu cũ tao.
Và khi đó, tao mới hiểu:
Chết không đáng sợ bằng việc sống mà không để lại cái gì khiến ai đó nhớ mày mà run tay.

Một bà già quét mộ gần đó lẩm bẩm:
“Người chết không biết mình chết.
Chỉ người sống mới khổ.”

Nam Chính gật đầu.
“Và người sống thì cứ như chưa từng chết lần nào.
Nên mới dám bỏ qua từng ngày.”

Hắn nhìn lên bầu trời u ám:
“Tao không muốn chết trong tiếc nuối.
Nên tao giết từng phần tao không thật — mỗi ngày một chút.
Thằng dối trá. Thằng ham hố. Thằng đóng vai. Thằng muốn làm vừa lòng thiên hạ.”

Một đứa nhỏ chạy ngang, đùa giỡn giữa mộ, cười vang.
Nam Chính nhìn nó, cười nhẹ:
“Chết là phần dễ.
Sống sao để cái chết không phải điều hối hận nhất mới khó.”

Rồi hắn bỏ đi, không vội.
kẻ đã làm hoà với cái chết… luôn bước chậm, nhưng không bao giờ lùi.

Chương 6: Về chiến tranh — và những trận đánh không có súng nhưng chết nhiều hơn ngoài mặt trận

Nam Chính đứng giữa một bãi đất trống. Nơi đó từng là một sân bóng, giờ biến thành bãi đổ rác và lời thề thốt mục nát.
Một đám thanh niên đang đánh nhau vì một con bé mà không ai thực sự yêu, chỉ là muốn thắng.

Hắn đứng xem. Không can. Không cười.
Rồi khi máu đổ đủ để đất bám mùi, hắn bước vào giữa đám người, quát:
“Tụi bay gọi đây là chiến đấu hả?”

Đám đông im. Mồ hôi, máu và testosterone hòa vào nhau như một bữa nhậu ngu ngốc.

Nam Chính chỉ tay vào thằng mặt bầm:
“Mày tưởng mày đang thắng? Mày đang giành gì, hả?
Một cái xác biết đi, một cú like trên mạng xã hội, hay cái cảm giác ‘tao là thằng đàn ông’?”

Rồi hắn nhìn quanh, nói như đọc cáo phó cho thế hệ đang tự giết mình bằng lý tưởng vay mượn:

“Chiến tranh thật sự không có bom.
Nó nằm trong lòng mỗi người — nơi mày không dám nhìn lâu.
Nó là khi mày thức dậy, nhìn gương và không biết mày là ai.
Nó là lúc mày ngồi cạnh người yêu mà vẫn thấy cô đơn.
Nó là việc mày mơ giấc mơ của người khác vì sợ theo đuổi giấc mơ của chính mày.”

Một thằng hỏi:
“Vậy chiến binh thật sự là ai?”

Nam Chính rút một điếu thuốc, rít sâu, phà khói vào trời xám:

“Là thằng nào dám ở một mình mà không cần say.
Là đứa nào dám yêu mà không kiểm soát.
Là con người nào dám bỏ hết mọi thứ để sống thật — dù bị cả thế giới cười vào mặt.
Chiến binh không đi giết.
Chiến binh dám không bỏ cuộc giữa lúc mình thấy mình hèn nhất.”

Đám đông tan.
Không ai cãi.
Một thằng quăng con dao bấm xuống đất, nhặt cái áo rách lên và bước đi.

Nam Chính đứng đó, một mình, như một tượng đài cho những cuộc chiến mà chẳng ai dựng bia.
Và trong đầu hắn, vang lên câu nói cuối cùng:

“Tao không cần súng.
Tao là súng.
Tao là chiến tranh duy nhất không giết ai ngoài phần giả dối trong mày.”

Chương 7: Về siêu nhân — kẻ biết mình là chó hoang mà vẫn dám tru lên như sấm

Nam Chính ngồi trên nóc một toà chung cư bỏ hoang, nơi người ta từng tự tử, từng hút chích, từng hôn nhau vội vã như thể yêu là cuộc đua.
Trời xám. Gió hun hút. Mùi đời thối rữa quẩn quanh như khói nhang cúng ông bà nhưng không ai còn tin vào siêu hình.

Một gã trai trẻ leo lên, mắt sáng, ngực xăm chữ “Never Give Up”, miệng nhai chewing gum như đang nhai luôn triết lý sống của cả thế hệ TikTok.

“Chú ơi,” thằng đó nói, “Cháu muốn trở thành siêu nhân.”

Nam Chính không cười. Hắn chỉ nhả khói, nhìn ra thành phố:
“Mày biết siêu nhân là gì không? Không phải là đeo áo choàng, không phải cơ bụng 6 múi, không phải startup trị giá triệu đô.
Siêu nhân là thằng biết mình nát, mà vẫn đi tiếp như thể mình sinh ra để thay đổi cục diện.

Thằng nhóc gãi đầu:
“Cháu tưởng siêu nhân là phải mạnh nhất?”

Nam Chính lắc đầu:
“Mày muốn mạnh?
Dễ. Mua súng. Mua follower. Mua bằng cấp.
Nhưng muốn vượt lên chính mình mà không cần ai vỗ tay?
Cái đó mới khó.
Tụi bay sống để được công nhận.
Siêu nhân sống ngay cả khi không còn ai tin vào nó.

Hắn đứng dậy, mắt nhìn xuống lề đường nơi đám đông đang chen nhau mua trà sữa và lòng tin, thứ nào cũng được đong bằng cốc nhựa.

“Siêu nhân là thằng nào hiểu rằng:
Thế giới này không thiếu tiền, không thiếu gái, không thiếu lời khuyên.
Cái nó thiếu là người dám sống không cần lý do.
Không phải vì mẹ, vì xã hội, vì sự nghiệp.
Mà vì bên trong, nó có một ngọn lửa mà không ai dập nổi.

Thằng nhóc hỏi nhỏ:
“Chú có phải siêu nhân không?”

Nam Chính cúi xuống, lấy móng tay khều bụi trong rãnh xi măng, rồi đáp:
“Tao không biết. Tao chỉ biết…
mọi sáng tao thức dậy, có một tiếng nói trong đầu bảo tao bỏ cuộc.
Và mỗi ngày tao lại sống tiếp để đấm vào mồm cái tiếng nói đó.

Hắn quay lưng, bỏ xuống cầu thang gãy.
Miệng lẩm bẩm:“Siêu nhân không phải là kẻ không đau…
Mà là thằng đau đủ rồi mà vẫn không chết.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top